Vọng Giang là nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất Bắc Kinh, mỗi tuần đều có thực đơn mới, hầu như ngày nào cũng rất đông khách. Lúc Hoắc Quốc Bang và Đỗ Tịch tới, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam cũng vừa đặt xong phòng riêng cuối cùng. “Xin lỗi tiên sinh, ngài xem có thể chờ một chút không?” Quản lý nhà hàng áy náy xin lỗi Hoắc Quốc Bang. “Cậu biết ông ấy là ai không?” Khúc Khải chân chó nịnh nọt. “Thật ngại quá, nhà hàng chúng tôi có quy định cho dù là ai đều phải lần lượt xếp hàng.” Quản lý nhà hàng phớt lờ lời Khúc Khải, thái độ khiêm nhường nói. Khúc Khải còn muốn nói gì đó, Đỗ Tịch chặn lại “Anh nếu như không đợi được thì về nhà trước đi.” “Tịch Tịch, tôi...” “Tôi và cha nuôi còn có chuyện phải nói.” Ngày trước Đỗ Tịch không phát hiện Khúc Khải không có năng lực như vậy. Khúc Khải mới ngại ngùng, tìm đại một lý do nhanh chóng rời đi. Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đặt phòng riêng, ngay bên cạnh là Hoắc Quốc Bang và Đỗ Tịch, nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người, đi cũng không được mà không đi cũng ngại. “Phòng riêng của hai vị đã đặt ở đây.” Lâm Lam cúi thấp đầu cố gắng giảm bớt lực tồn tại của mình, miễn cho phải đối mặt với Đỗ Tịch và ba nuôi của cô, người phục vụ không biết ý cho rằng Lâm Lam không biết đường, cung kính nói. “Đi thôi.” Diêm Quân Lệnh cảm thấy không có gì phải trốn tránh. Lâm Lam ngượng ngùng, quay người chào hỏi Đỗ Tịch “Trùng hợp quá, cô cũng tới đây ăn hải sản sao.” “Bạn của con?” Hoắc Quốc Bang hỏi Đỗ Tịch đang đứng bên cạnh. Hai người vừa xảy ra chuyện kia, lúc này lại chạm trán, vẻ mặt Đỗ Tịch rất không không tốt, những vẫn gật gật đầu “Vâng.” “Vậy ghép bàn được không?” Hoắc Quốc Bang ngược lại một chút cũng không khách khí. Đỗ Tịch sững người, cô hiểu tính cách của Hoắc Quốc Bang, cấm kị nhất là nhiều người, nhưng hôm nay đột nhiên lại muốn ghép bàn với Lâm lam, đây cũng quá bất thường rồi? “Cái này...” “Nếu Hoắc tổng không để ý, mời.” Lâm Lam do dự, con ngươi hẹp dài của Diêm Quân Lệnh nhìn Hoắc Quốc Bang, khách khí mời khách. “Vậy phải cảm ơn Diêm tổng rồi.” Hoắc Quốc Bang và Diêm Quân Lệnh đã gặp mặt qua, nhưng cũng là chỉ gật đầu xã giao, dù sao ông cũng là trưởng bối, Diêm Quân Lệnh là thế hệ sau. “Hoắc tổng khách khí rồi.” Lâm Lam có lẽ không hiểu rõ Hoắc Quốc Bang, nhưng Diêm Quân Lệnh lại hiểu rất rõ. Vị này là công tử con nhà giàu, bị cả Hoắc gia cho là cậu ba vô dụng, lúc mọi người không coi trọng ông đã lay chuyển tình thế, từ từ gây dựng lại công ty đang rơi vào thời kỳ suy thoái, trở thành tập đoàn hùng mạnh như bây giờ. Và trong những năm gây đây còn có xu hướng mở rộng, trở thành một trong những công ty lớn mạnh nhất toàn quốc. Năm ngoái, Hoắc Thị đột nhiên xây dựng một studio mới cho Đỗ Tịch, giúp cô phát triển, bây giờ còn có ý định ký kết hơp đồng với các nghệ sỹ mới. Không ít người cho rằng Hoắc Quốc Bang vung tiền như rác để làm vui lòng người tình bé nhỏ, nhưng Diêm Quân Lệnh hiểu rõ, Hoắc Quốc Bang là một thương nhân thực sự, người bên cạnh có thể vung tiền như rác cho người tình bé nhỏ, nhưng Hoắc Quốc Bang còn phải xem xét lại. Ngay cả khi Hoắc Quốc Bang xây dựng cho Đỗ Tịch một studio mới, không bằng nói rằng ông đang lợi dụng sự nổi tiếng của Đỗ Tịch để vươn lên. Rất lâu về trước Hoắc Thị đã từng bày tỏ ý định tiến vào ngành công nghiệp giải trí, nhưng động thái không lớn. Nhưng từ năm ngoái hợp đồng giữa Tộ Mộ Bạch và Đỉnh Thành đến kỳ hạn, lại tới Đỗ Tịch, mọi thứ đều nói lên rằng ông mới là ông trùm của ngành thời trang, thực sự muốn tiến vào ngành công nghiệp giải trí. Diêm Quân Lệnh thậm chí còn nghi ngờ người bí mật đứng đằng sau thu mua lại cổ phần, rất có khả năng là Hoắc Quốc Bang. Trong lòng suy đoán, nhưng trên mặt rất chân thành. Nắm tay Lâm Lam, cùng Hoắc Quốc Bang và Đỗ Tịch tiến vào phòng ăn riêng. Các nhiếp ảnh, biên đạo múa nữ còn có Coco và Tăng Tuyết sững người, bọn họ đang chờ Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, làm sao Đỗ Tịch lại tới rồi? Nhưng mọi người rất nhanh liền chú ý tới người đàn ông bên cạnh Đỗ Tịch. Năm mươi tuổi, dưỡng nhan rất tốt, toàn thân tỏa ra khí chất thành thục chín chắn, khiến người khác cảm thấy khó mà ghét bỏ được. Diêm Quân Lệnh đơn giản giới thiệu, Hoắc Quốc Bang gật đầu lịch sự. Những người khác thật sự choáng váng, đặc biệt là Tăng Tuyết “Đây là cậu ba của Hoắc gia tiếng tăm lẫy lừng, woa, trẻ quá, đẹp trai quá!” “Mê trai!” Coco không khách khí liếc nhìn Tăng Tuyết. Tăng Tuyết một chút cũng không lúng túng “Vốn dĩ là vậy, cậu ba của Hoắc gia là trong hai mười năm liên tiếp đều nằm trong danh sách mẫu người đàn ông mà phụ nữ muốn gả nhất.” “Đó là danh sách gì?” Hoắc Quốc Bang cười ôn nhu, nếu không phải con ngươi màu nâu đậm quá trầm lắng, mọi người thực sự sẽ hiểu nhầm đối phương thực sự là một ông chú hòa nhã. “Danh sách của Diamond King, nhưng năm ngoái đã bị đại Boss chiếm ưu thế rồi...” “Chị Tuyết, chị muốn ăn gì, để em bảo người đem lên.” Tăng Tuyết rất thẳng thắn trả lời, bị Lâm Lam cắt ngang, cái nha đầu thực sự điên rồi sao, người không quen hay quen đều dám nói. Hoắc Quốc Bang cười “Lão già như tôi nên dành lại vị trí cho lớp trẻ thanh niên rồi.” “Cha nuôi gươm quý không bao giờ cùn, mãi mãi là tình nhân trong mắt mọi người.” Đỗ Tịch nói rất chân thành, nhưng những người nghe liền sởn gai ốc. Lâm Lam bất giác nhìn Hoắc Quốc Bang, tướng mạo quả thực không tầm thường chút nào, nhưng so về tuổi tác, làm sao có thể so sánh với người đàn ông của cô. Những người khác cũng đang nghĩ như vậy. Tăng Tuyết muốn mở miệng, nhưng bị ánh mắt Lâm Lam chặn họng rồi, không ngờ là ánh mắt của Hoắc Quốc Bang vẫn đặt trên người Lâm Lam “Lâm tiểu thư cũng cho rằng như vậy?” “A a, Hoắc tổng thực sự rất trẻ.” Không thể nào nói được mấy lời tâng bốc buồn nôn như Đỗ Tịch, Lâm Lam khắc chế trả lời. “Ừm.” Hoắc Quốc Bang lịch sự gật đầu, nhưng lại khiến bầu khí của phòng văn có chút kỳ dị. Ngay cả Coco cũng kỳ lạ nhìn Hoắc Quốc Bang, người đàn ông là ý gì? Lẽ nào nhìn trúng tiểu Lam rồi? Vẻ mặt khó chịu lại nhìn Đỗ Tịch, phát hiện vẻ mặt của Đỗ Tịch cũng không tốt lắm. Lẽ nào lão già hám sắc này nhìn trúng tiểu Lam rồi? “Nghe nói Lâm tiểu thư là người Tấn Thị?” Khi ánh mắt của mọi người đều trở nên lạ lùng, Hoắc Quốc Bang lại dường như không cảm giác tới, lại hỏi Lâm Lam. Lâm Lam gật gật đầu “Ba mẹ tôi đều là người Tấn Thị, tôi từ nhỏ ở Tấn Thị trưởng thành.” “Tấn Thị là một thành phố tốt.” Hoắc Quốc Bang tiếp lời cô. Lâm Lam mỉm cời, gọi vài món ăn trên menu rồi ngọt ngào hỏi Diêm Quân Lệnh bên cạnh “Chồng ơi, anh còn muốn ăn gì nữa?” “Anh thích ăn gì không phải em đều gọi rồi sao?” Lâm Lam rất lâu không gọi Diêm Quân Lệnh là chồng, một tiếng chồng Diêm Quân Lệnh biết rõ là để Hoắc Quốc Bang biết khó mà rút lui, nhưng trong lòng vẫn trộm mừng, rồi lại cảm thấy sự xuất hiện của tình địch cũng không đáng ghét như kia. “Cứ vậy đã, không đủ lại gọi.” Lâm Lam cười ngọt ngào, đưa menu cho phục vụ. Tim Hoắc Quốc Bang loạn nhịp, chính là vừa rồi nụ cười của Lâm Lam, rất giống cô gái năm xưa, càng làm ông tin chắc, Lâm Lam trước mặt và ông có một mối quan hệ gì đó không thể tách rời. Anh đã nhờ người lấy tóc của Lâm Lam, kết quả nhận định DNA cũng sắp có rồi. Trái tim Hoắc Quốc Bang run rẩy, nhìn Diêm Quân Lệnh bắt bẻ “Tôi làm sao nghe nói hai người ly hôn rồi?” Bùm! Một câu nói làm bầu không khí vốn dĩ rất yên bình, bỗng nhiên rối tung lên.