Benson nhìn Helen dắt tay của Lâm Lam, từng bước từng bước đi về phía anh, cố dằn lửa giận trong lòng xuống, mỉm cười với người đang đi tới. Helen tiến lên trước: “Benson, giới thiệu với anh một chút, cô bạn Lâm Lam em quen ở Bắc Kinh, một người mẫu rất giỏi, nghe nói là cô ấy đã cứu anh?” “Ừm.” Benson chỉ ừm nhạt một tiếng, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra bất cứ tâm trạng nào. “Bạn em vốn không nhiều, có thể mời Lâm Lam đến tham gia tiệc đính hôn của em, thật sự là rất vui.” Helen nói xong thì thả tay của Lâm Lam ra, khoác lên cánh tay của Benson. Ánh mắt của cô lướt qua hai người, dừng lại trên cánh tay mà Helen khoác Benson: “Chúc mừng hai người.” “Cảm ơn bạn yêu.” Tâm trạng Helen cực kỳ tốt, kết hợp với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, khiến cô ta trông vô cùng rạng rỡ. “Không phải hôm nay cô Lâm phải về nước à? Sao lại xuất hiện ở đây?” Benson không để ý lời của Helen, ánh mắt quét đến vết xước trên cổ của Lâm Lam, đôi mắt đen lóe lên một tia tội lỗi nhưng nhanh chóng biến mất, hỏi Lâm Lam bằng giọng điệu lạnh lùng. “Anh còn hỏi không biết ngại, còn không phải vì cô vợ chưa cưới của anh...” “Tăng Tuyết!” Tăng Tuyết ấm ức muốn tố cáo công chúa, nhưng lại bị Lâm Lam quát dừng. Vẻ mặt Helen áy náy: “Bạn yêu hôm nay phải về Bắc Kinh à? Xin lỗi, mình thật sự không biết, vốn dĩ chỉ là muốn cho cậu một sự bất ngờ, cậu sẽ không trách mình chứ?” “Sao lại trách được? Có thể tham gia tiệc đính hôn của công chúa, là vinh hạnh của chúng tôi.” Lâm Lam trả lời khách sáo. “Thật sao? Cảm ơn bạn yêu.” Helen cười càng rạng rỡ hơn. Lâm Lam thì siết tay lại một cách vô thức, thái độ của Helen khiến trong lòng cô nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Theo cô biết ban đầu Helen vẫn luôn cảm mến Diêm Quân Lệnh, trước khi rời khỏi Bắc Kinh còn từng tỏ tình, hiện giờ đã tìm được một Benson có tướng mạo rất giống với anh, khiến trong lòng Lâm Lam cảm thấy kỳ lạ. Hơn nữa Helen cứ luôn miệng bạn yêu, nhưng trực giác của phụ nữ lại nói với Lâm Lam: Đối phương đang khoe khoang. Đó là cảm giác ưu việt mà toàn thân tỏa ra sau khi một người phụ nữ thắng được chiến dịch tình yêu. Nhưng nếu người đàn ông trước mặt là Diêm Quân Lệnh, vậy thì Helen có dáng vẻ này cô sẽ không nghi hoặc, vấn đề là Benson không phải Diêm Quân Lệnh, tại sao Helen lại như vậy? Hay Benson chính là... Đầu óc của Lâm Lam lại lóe qua suy nghĩ đó lần nữa, ánh mắt nhìn sang Benson một cách vô thức. Nếu người đàn ông trước mặt đúng thật là chồng cô, vậy anh hiện giờ lại trở thành chồng chưa cưới của Helen, việc này sao có thể? “Có phải cảm thấy rất quen không?” Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Lam, Helen hỏi vui vẻ. Lâm Lam gật đầu theo bản năng. “Có biết vì sao ban đầu mình thích Diêm không? Thực ra không phải là thật sự thích Diêm, chỉ là vì anh ấy và Benson quá giống, mà khi đó mình đúng lúc đang cãi nhau với Benson nên cố ý lấy Diêm để chọc tức anh ấy. Có phải hơi ấu trĩ không? Cũng hết cách, phụ nữ đang yêu thường có chút không lý trí.” Trong lúc nói Helen cười như một cô gái nhỏ, hoàn toàn là dáng vẻ một người phụ nữ chìm đắm trong tình yêu. “À.” Lâm Lam không cảm thấy ở đây có gì buồn cười, người chồng mà cô yêu sâu đậm lại bị người phụ nữ khác lợi dụng, trong lòng dù sao vẫn có chút không thoải mái. Hơn nữa Lâm Lam không tin rằng Helen không biết chuyện cô và Diêm Quân Lệnh là vợ chồng. “Nhưng mà đã lâu rồi mình chưa liên lạc với Diêm, sau khi về nước nhiệm vụ nhiều quá, cũng không có thời gian quan tâm đến việc khác.” Helen bổ sung với vẻ mặt lấy làm tiếc. Cũng đã để cô ta nói hết rồi, Lâm Lam quả thực không biết còn có gì để có thể nói chen vào nữa, cô chỉ cười nhạt, mang theo sự xa lánh mà mắt thường có thể thấy được. “Nếu đã là bạn của Helen, vậy thì nên tiếp đãi chu đáo.” Benson cắt ngang việc kể chuyện cũ của Helen, búng ngón tay về phía người phục vụ, bảo người đó chăm sóc Lâm Lam và Tăng Tuyết, còn anh thì đưa Helen đi tiếp đãi những khách quý khác. Đây là tiệc đính hôn của công chúa một nước, người tham dự đều là người thuộc tầng lớp cao, nên sẽ nhận được chúc phúc của các tổng thống hoặc hoàng tử, nữ hoàng của nước khác có quan hệ thân thiết với Saya. Lâm Lam đứng nguyên tại chỗ, nhìn dáng vẻ hai người thoải mái đối đáp với khách khứa, một hồi lâu vẫn chưa thể trở lại bình thường. “Tiểu Lam... Tiểu Lam... chúng ta sang bên đó nhé.” Người phục vụ của buổi tiệc gọi Lâm Lam hai lần cô đều không có phản ứng, nên Tăng Tuyết mới tiến tới nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay của Lâm Lam, nhỏ giọng an ủi: “Em đừng buồn, dù gì đó cũng không phải Đại Boss, đính hôn với ai kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến chúng ta.” “Ừm.” Lâm Lam ừm nhẹ một tiếng, vẫn đờ đẫn nhìn theo bóng lưng đó, cho đến khi bị Tăng Tuyết kéo sang một bên. Còn Helen và Benson vừa đi vừa chúc rượu nhìn bầu không khí có vẻ hòa hợp, nhưng thực ra lại nồng nặc mùi thuốc nổ. “Tại sao?” Vừa rời khỏi tầm mắt của Lâm Lam, Benson đã thấp giọng hỏi lạnh lùng. “Cái gì mà tại sao?” Helen giả ngốc, trên mặt lại cười một cách không thể bắt bẻ, nhân tiện chào hỏi khách khứa vừa mới tới. “Đừng giả ngốc.” “Có giả ngốc đâu, anh nói Lâm Lam à? Vừa nãy không phải em nói rồi sao? Em không có bạn bè gì nhiều, trùng hợp cô ấy lại ở Saya nên mời đến tiệc đính hôn không phải vừa đẹp.” Helen vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên. “Tốt nhất là vậy, tôi không muốn liên lụy đến cô ấy, nếu không sẽ hủy bỏ giao hẹn.” Benson nói rồi ánh mắt nhìn sang Helen, trong đôi mắt hẹp dài đều là vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Helen bất giác rùng mình: “Anh yêu cô ấy như vậy ư?” “Tất cả mục tiêu kế hoạch đều là hai mẹ con họ bình an, không có mục tiêu này, tôi cần mạng có tác dụng gì? Đánh bại chuỗi tội phạm trong nước thì có tác dụng gì?” Câu này của Benson rất nặng nề. “Lần đầu cũng là lần cuối.” Helen biết anh không phải là một người đàn ông nói chuyện tùy tiện nên lập tức cam kết. Benson không nói gì, móc điện thoại ra thông báo quản gia bảo Khương Lôi đang tìm Lâm Lam đến đón người. Helen ở bên cạnh nhìn, cô ta tưởng rằng bản thân cuối cùng có thể có được anh, nhưng lúc này lại cảm thấy dù họ có mặc lễ phục tình nhân, tay khoác tay, tiếp nhận sự chúc phúc đến từ các nơi trên thế giới thì vẫn không thể thu ngắn lại khoảng cách giữa họ. Cô ta cười tự chế giễu, vốn dĩ chính là cô ta ước mong quá cao, suy cho cùng đây chỉ là tiệc đính hôn, cũng chỉ có tiệc đính hôn mà thôi. Helen bình tĩnh lại, vẫn cảm ơn các khách khứa tiến đến chúc phúc với vẻ mặt chân thành, dường như trên khuôn mặt này chưa từng có đau thương chưa từng thấp thỏm, mãi là cô công chúa ở tít trên cao, nữ vương trong tương lai. Lâm Lam không phải chưa từng tham dự tiệc đính hôn, thậm chí hôn lễ chưa hoàn thành của chính cô đã bố trí tương đối xa hoa đẹp đẽ, nhưng so với buổi tiệc trước mắt thì trông vẫn khá khiêm tốn, quá giản dị. Hành lang nguy nga lộng lẫy, thảm đỏ được trải dài ra bên ngoài, mặt tường xung quanh được đính đầy hoa hồng làm thành bức tường hoa dài, ít nhất cũng có mấy trăm ngàn bông hoa hồng. Đồ trang trí đều là châu báu, trên màn hình lớn chiếu quá trình trưởng thành của công chúa Helen, còn có cả câu chuyện tình yêu của cô ta và Benson. Cung điện hùng vĩ bằng vàng và đá cẩm thạch lớn, lúc này chỉ phục vụ cho công chúa. Tất cả rượu, món ngọt đều là loại ngon nhất, ở trên không trung của đại sảnh ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy chân dung bằng tranh sơn dầu của công chúa và Benson, xa hoa giống như một giấc mơ. Tăng Tuyết nhấp một ngụm rượu vang, vẻ vui mừng ngập tràn trong mắt: “Đây chắc không phải đều là rượu ngon thượng hạng chứ? Ngon quá đi!” Lâm Lam không nói gì, với khả năng kinh tế của nhà Maktoum, làm một lễ đính hôn bằng vàng ròng cho công chúa điện hạ cũng không phải là việc khó. Còn số rượu ngon đó, nàng đã từng vô tình nhìn thấy hầm rượu của Benson, trong đó sợ là còn ngon hơn cả số rượu này. Chỉ là đối với Lâm Lam mà nói, lễ đính hôn của Helen không hề quan trọng, cái quan trọng là chồng chưa cưới của Helen, rốt cuộc có phải là chồng cô không?