“Tiểu Lam, em không sao chứ?” Ngồi trên xe, Tăng Tuyết cầm tay Lâm Lam, nép vào một bên, cạnh cô ấy là người đàn ông cầm súng đang ngồi ngay ngắn, vẻ uy nghiêm khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy khiếp sợ. Lâm Lam lắc đầu, luôn đặt tay lên bụng, lo lắng cho nó còn hơn cả lo lắng cho chính bản thân mình, cô muốn biết những người này là ai, họ đang đưa cô đi đâu, cô đã đắc tội với ai, nhưng suy cho cùng, điều mà Lâm Lam lo lắng nhất chính là sinh linh trong bụng mình. Khi không có cách nào để chứng minh Benson là Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam không cảm thấy hối hận, trong thời khắc mà gần như có thể khẳng định Benson không phải là Diêm Quân Lệnh đó, Lâm Lam cũng không hối hận khi đã đến đây một chuyến. Bời vì cô biết đó là cách duy nhất để chứng minh suy đoán trong lòng của mình là đúng hay sai, cho dù kết quả có ra sao đi chăng nữa, thì khi đó cô mới có thể cam lòng. Nhưng trong thời khắc cô quyết định quay trở về nước thì lại gặp chuyện này, Lâm Lam lo sợ, bởi đứa bé trong bụng là hoài niệm duy nhất mà Diêm Quân Lệnh để lại cho cô, là hi vọng của nhà họ Diêm, cô có thể xảy ra chuyện, nhưng đứa bé này thì không. “Tiểu Lam...” “Em không sao.” Tuy nỗi tâm tư trong lòng Lâm Lam nhiều vô kể, nhưng ngoài mặt cô lại vô cùng bình tĩnh, họ bị ép đi như vậy, quản gia nhất định sẽ báo cáo với Benson, không biết đối phương liệu có liên lạc với nhóm Lôi Tử hay không. Trong lòng Tăng Tuyết vô cùng hoang mang, nghe Lâm Lam trả lời, lại thoáng nhìn người đàn ông cầm súng ở bên cạnh: Sao lại không sao được cơ chứ? “Đừng sợ.” Trong lúc Tăng Tuyết đang lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, Lâm Lam lại nắm tay của cô ấy. “Tiểu Lam, chị không sợ bản thân sẽ ra sao, nhưng chị lo lắng cho em và đứa bé trong bụng em.” Tăng Tuyết lo lắng, thấp giọng nói khẽ. Lâm Lam không nói gì nữa, nắm tay Tăng Tuyết nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chiếc xe càng đi xa thì những tòa nhà cao tầng ngày càng sang trọng, không giống như những vụ bắt cóc thông thường. Mặt khác, dù quản gia đã liên hệ với Benson, nhưng bên kia lại liên tục bận, không có ai nghe máy, điều này khiến người quản gia làm theo lệnh giao nhóm Lâm Lam cho Khương Lôi một cách an toàn, cảm thấy vô cùng lo lắng. Rơi vào đường cùng, người quản gia liền lái xe đi đến cửa khách sạn, thông báo cho người của Lâm Lam trước. Khương Lôi và Vương Đại vừa nghe đến chuyện người giữa đường bị ép đi, vẻ mặt tức thì trở nên vô cùng khó coi. Nhưng ở nước Saya, ngang nhiên mang theo súng chỉ có ba kiểu người, ngoài quân nhân, cảnh sát bảo vệ ngân hàng ra, còn có thị vệ của vương thất. Nhưng người lén lút mang súng, thì không có cách nào tính hết được. Không như nước họ, tình hình hiện tại của Saya vô cùng phức tạp, trong giới quý tộc đang có rất nhiều người âm thầm dùng súng. “Chú có biết xe của họ đi về hướng nào không?” Khương Lôi nghiêm mặt hỏi. “Phía bắc đường Huyền Vũ.” Người quản gia trả lời rất nhanh. Khương Lôi vừa nghe xong đã nhanh chóng lấy bản đồ của nước Saya ra, tìm đường Huyền Vũ, bắt đầu tính toán, sau đó ngẩng đầu nhìn quản gia của Benson: “Theo như lời chú nói, thì con đường Huyền Vũ này có hai lối rẽ, một lối đi về tòa tháp của công chúa, lối khác đi về khách sạn hoàng gia, không ngoại trừ những ngã rẽ nhỏ còn lại, nhưng đường Huyền Vũ là một trong những đoạn đường xa hoa bậc nhất của Saya, nếu như họ thực sự là người bắt cóc, thì không thể nào đi về phía con đường đó được, trừ khi...” Nói đến đây, Khương Lôi ngừng lại: “Tiếp tục liên hệ với ông chủ của chú trước đã.” “Được.” Người quản gia không ngờ rằng Khương Lôi lại am hiểu về đường xá của Saya như vậy, nhưng cũng không nghĩ thêm nhiều nữa, hiện tại cứu người là chuyện cấp bách nhất, ông vội vàng tiếp tục gọi điện cho Benson. Lần này thì đầu dây bên kia rốt cuộc cũng đã có người bắt máy. “Có chuyện gì?” Benson khoác lên người chiếc áo đuôi tôm màu trắng, mái tóc ngắn màu vàng kim càng khiến cho ngũ quan trở lên sắc nét hơn, một tay đút túi, lên tiếng chào vị khách vừa mới bước vào, sau đó quay người nhận điện thoại. “Ông chủ, bà Diêm và Tăng Tuyết đã bị bắt cóc rồi, hướng mà kẻ bắt cóc đi đến rất có thể là tháp của công chúa và khách sạn hoàng gia.” Người quản gia bẩm báo y nguyên sự thật. “Chú nói cái gì?” Giọng nói của Benson trong chốc lát bắt đầu run run. “Đối tượng là người mang theo súng, lúc tôi tra hỏi danh tính thì họ giơ súng bắn vào cửa sổ xe, tôi sợ sẽ gây tổn thương cho bà Diêm...” “Cô ấy bị thương sao?” Benson cắt ngang câu nói vô ích của người quản gia. “Nhưng không sao.” “Lập tức đi tìm!” Cố hết sức để kiềm chế tâm trạng đang nổi sóng, Benson ra lệnh cho người quản gia. Chỉ là lúc anh vừa mới nói xong thì có hai người bước vào từ cửa chính của khách sạn, được thị vệ của công chúa hộ tống đến, Benson biến sắc: “Không cần tìm nữa.” “Ý của ông chủ là?” Người quản gia hoang mang. “Đã tìm được người rồi.” Benson nói xong liền cúp điện thoại, nhưng không đi về phía Lâm Lam và Tăng Tuyết, mà lại quay người nhìn công chúa Helen đang đứng ở giữa sảnh. Helen dường như không cảm nhận được ánh nhìn của Benson, chậm rãi bước lên phía trước, trực tiếp ôm lấy Lâm Lam: “Lâm Lam, đã lâu không gặp, mình thật sự vô cùng nhớ cậu.” Lúc này Lâm Lam mới định thần lại, nhìn vị công chúa điện hạ đã lâu không gặp, nhưng trước sự nhiệt tình của đối phương, cô lại vô cùng lạnh nhạt. “Công chúa điện hạ đây là...” Lâm Lam gắng sức để giọng nói của bản thân uyển chuyển hơn, kìm nén lửa giận trong lòng. “Ngạc nhiên chứ!” Helen vô cùng hưng phấn chỉ trỏ hết mọi thứ xung quanh. Nhưng Lâm Lam vẫn chẳng có bất kỳ phản ứng gì, nhìn về phía vị công chúa kia có chút áy náy: “Xin lỗi, vừa rồi bị dọa sợ đến mức đầu óc vẫn còn lơ mơ, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.” “À, xin lỗi bạn yêu nhé, mình chỉ muốn làm cậu bất ngờ thôi, lại không ngờ đã làm mọi người sợ, thật có lỗi quá!” Helen thấy Lâm Lam như vậy thì làm ra vẻ mình giống như đứa trẻ phạm lỗi, ngây thơ vô tội, cứ thế nhìn Lâm Lam. Công chúa điện hạ như thế này, nếu như Lâm Lam lại tính toán so bì với cô ta, thì thật sự không phải, cô gắng nở nụ cười: “Rất cảm ơn lời mời của công chúa, chỉ là hôm nay chuyện này...” “Tiệc đính hôn của mình đấy.” Helen nhẹ giọng nói, thuận thế kéo tay Lâm Lam: “Mình nghe nói cậu đã cứu vị hôn phu của mình, nên cố ý tạo bất ngờ cho cậu, không ngờ lại làm mọi người sợ hãi, nhưng mà bạn yêu, cậu đến Saya mà không đến tìm mình, có phải không coi mình là bạn bè không vậy?” “Sao lại thế được cơ chứ, tôi đến đây chỉ là đi du lịch cho khuây khỏa đầu óc, lại sợ công việc quản lý của công chúa bận rộn, nên không dám quấy rầy.” Lâm Lam đi theo sau Helen, còn Tăng Tuyết vẫn chưa kịp định thần lại, sự bất ngờ mà công chúa Saya này nói chính là bắt cóc họ khiến cả hai sợ chết khiếp ư? Cũng thật bất ngờ quá đi, vậy mà cô ấy còn muốn liều mình với những người cầm súng kia một phen! Có thể dùng cách đó để mời người khác sao? Tăng Tuyết đi sau hai người thầm nghĩ. Khách sạn hoàng gia quả nhiên danh bất hư truyền, đại sảnh nguy nga lộng lẫy cùng hành lang kéo dài một km tráng lệ thật khiến người ta hoa hết cả mắt. Nhưng biểu cảm trên mặt của Lâm Lam và Tăng Tuyết không được vui, ngoài sự kinh ngạc và khiếp sợ khi vừa xuống xe ban nãy ra, thời khắc này tinh thần lại trở lên ảm đạm, có điều được đối phương dùng cách này để mời tới, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Đặc biệt là thuộc hạ của Helen nã phát súng kia, đã thật sự bắn vào cửa kính xe, còn làm xước vùng da trên cổ Lâm Lam, lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy hơi nhoi nhói. Nhưng khiến cho tâm tìm của Lâm Lam càng trở nên bất ổn chính là câu nói vừa rồi của Helen. Đó chính là vị hôn phu của đối phương mà cô đã cứu, trong khi những ngày này Lâm Lam chỉ gặp qua một người, đó chính là Benson. Từ đây có thể đoán ra được Benson là vị hôn phu của Helen, và ngày hôm nay, nơi đây chính là nơi hai người tổ chức lễ đính hôn. Là người đứng một bên xem, Lâm Lam đáng ra nên chúc mừng cho vị công chúa điện hạ phong thái hơn người này, nhưng càng đi lên phía trước cùng đối phương, tâm trạng cô càng trĩu nặng. Hóa ra Benson là vị hôn phu của Helen. Cách đó không xa, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm màu trắng, không cẩn thận để lộ mái tóc màu vàng, đường nét khuôn mặt không khác Diêm Quân Lệnh là mấy, nhưng anh không phải là Diêm Quân Lệnh, mà là vị hôn phu của Helen. Hôn lễ của họ vẫn chưa chính thức diễn ra, nhưng khách đến tham dự đã ngồi đầy, Lâm Lam cắn môi, làm sao bây giờ, thời khắc này cô lại có chút đố kỵ, lôi kéo bước chân của chính mình đi nhanh hơn. Thậm chí có chút khó khăn khi khống chế nỗi bi thương trong lòng mình.