Siêu mẫu hàng đầu
Chương 318
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lam đỏ lên, nhìn thấy biểu cảm cổ quái đầy ái muội của các bậc trưởng bối, vành tai cô cũng nóng lên, sau đó nghiêng đầu nhìn sang cái người bộ dạng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra ở bên cạnh, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được thế nào được gọi là mặt còn dày hơn góc tường.
“Ông nội, bà nội, ba, mẹ, đây là quà con đem từ Pari về cho mọi người, mọi người xem xem có thích không?” Bầu không khí thực sự rất ngượng ngùng, Lâm Lam đứng đó không biết làm gì, cô chợt nhớ ra quà trong túi mà cô xách từ Pari về, vội vàng lôi từng phần quà ra.
Tuy những món quà này không phải quá quý giá, nhưng những thứ này cô đã hỏi Diêm Như Tuyết trước, nên chắc sẽ không phạm phải lỗi gì quá lớn.
Ăn cơm tối xong, Lâm Lam thử tìm cớ để rời đi, kết quả là bị bà nội vẫy tay, “Tiểu Lam, qua đây.”
Lâm Lam không biết bà nội muốn làm gì, cô rất thận trong, ai ngờ là thiếu một chân nên bà muốn cô cùng chơi mạt chược, thế này thì đúng là chạy không thoát rồi.
Ba người phụ nữ một bàn cờ, thêm Lâm Lam nên không khí cũng náo nhiệt hẳn, Nhưng kĩ thuật chơi mạt chược của Lâm Lam thực sự khiến người khác ái ngại, mới có bảy tám lượt chơi mà cô đã thua hơn một vạn rồi, bà nội toàn thắng nên cười không ngậm được miệng, thường ngày đều là bà bị bắt nạt, lần này cuối cùng có thể nhờ cháu dâu mà lật ngược tình thế rồi.
Mẹ Diêm không nhịn được nữa liền nói, “Tiểu Lam con đừng cố tình để bà nội ù.”
“Con... con đâu có.” Lâm Lam ủy khuất, ngay cả bài của mình cô còn chưa xếp ngay ngắn thì mọi người đã ném bài ra, cô vội vã theo kịp tốc độ của mọi người, kết quả là ăn ăn ăn, nào đâu còn tâm trạng cố tình để bà nội ù chứ, huống hồ cô đây đều là đánh bừa.
“Đứa bé này rất trung thực, ta thích.” Bà nội khi nãy còn chế nghề nghiệp của Lâm Lam quá phức tạp, giờ thắng rồi lại bắt đầu khen.
Lâm Lam thực sự là không biết nên vui hay đau lòng nữa?
Diêm Quân Lệnh và ba ở trong phòng sách thảo luận một hồi về tình hình công việc gần đây, có thể xác định được một số việc là có người cố tình dở trò, nếu họ không xử lý kịp thời thì không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.
“Lần này nhà họ Đồng tổn thất nặng như vậy, con phải cẩn thận.” Ba Diêm có chút lo lắng cho con trai.
“Con sẽ cho người theo sát.” Diêm Quân Lệnh hiểu Đồng Chấn Hoa, hiển nhiên sẽ không để xảy ra sơ suất, hiện giờ anh lo lắng nhất là người đàn ông kia dở trò với Lâm Lam.
Chuyện hôm nay ở quán café khiến Diêm Quân Lệnh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng đó là Đồng Chấn Hoa nảy sinh tình cảm với Lâm Lam, đây mới là điều anh sợ nhất.
“Uhm, con làm việc thì ta yên tâm. Có điều ông nội và bà nội con luôn muốn bế chắt, con cũng đường đưa đẩy mãi, có thể sớm sinh thì đừng để muộn, chú hai của con đã như vậy, Diêm gia chỉ có mình con, đừng khiến người già sốt ruột nữa.”
Diêm Quân Lệnh từ trong phòng sách đi ra thấy cô gái nhỏ đang đánh bài ở dưới nhà, anh buồn cười đi xuống, “Ngốc, em đáng bài hay đánh trận, trên trán toàn là mồ hôi.”
Nói xong Diêm Quân Lệnh liền giúp Lâm Lam lau, Lâm Lam khó chịu nghiêng nghiêng đầu, sau đó cô sờ đến một miếng bài tốt, phấn khích hét lên một tiếng, đây là lần đầu tiên trong tối nay cô dừng bài, ai ngờ vừa đưa bài ra thì bà nội đã hét to ù rồi.
Khuôn mặt Lâm Lam cứng đờ, cô ngẩn người nhìn mẹ Diêm, sau đó lại nhìn sang Diêm Như Tuyết, có chút ủy khuất nói, “Con thực sự không cố ý.”
“Bà nhìn ra rồi, cháu thực sự không cố ý, mau đưa tiền ra đây... đưa tiền.”’ Bà nội vui mừng khua chân múa tay, đây là lần đầu tiên bà gặp được đối tác đánh bài giỏi như vậy, đánh gì là bà ăn nấy, đánh gì là ù nấy.
Lâm Lam sờ sờ mũi, đau lòng rút ra một trăm tệ, sớm biết thế này có đánh chết cô cũng không chơi lớn như vậy.
Diêm Quân Lệnh bị biểu cảm phong phú trên mặt cô gái nhỏ chọc cười, anh đẩy người bên cạnh, “Ngốc ạ, mạt chược không phải chơi như thế.”
“Ai cần anh lo!” Người khác cười nhạo mình đã đành, ngay cả người đàn ông này cũng cười cô, Lâm Lam bực tức nói.
Bà nội và mẹ Diêm phối hợp, “Đúng, đúng, tránh sang một bên.”
“Ha, hai người ngầm hợp tác để bắt nặt cô vợ ngốc của con đúng không?” Diêm Quân Lệnh ha nhẹ một tiếng, bất mãn nói.
“Tiểu Lam, anh cả nói chị ngốc.” Diêm Như Tuyết phản ứng rất nhanh.
“Anh ấy mới ngốc.” Lâm Lam thua bài nên đầu cô cũng bốc hỏa theo, không nghĩ gì vội vàng trả lời.
“Ha ha ha, đúng, nó mới ngốc.” Mẹ Diêm lần đầu tiên nhìn thấy con trai bị nói như vậy, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Khóe miệng Diêm Quân Lệnh giật giật, nhìn cô gái nhỏ dường như chơi đến phát nghiện, anh không nói hai lời tiến về phía trước giữ chặt lấy ngang hông cô, bế lên, “Bánh bao ngốc này, theo anh về phòng.”
“A a... cứu mạng, bà nội cứu mạng, mẹ cứu mạng...” Lâm Lam đột nhiên bị bế lên, giật mình hét lớn.
“Bà nội, chúng cháu đi nặn em bé!”
“Vậy cháu nhẹ tay chút!” Bà nội đang muốn nói thêm, Lâm Lam đi rồi thì ai thua thay bà đây, nhưng đột nhiên nghe thấy câu nói của cháu nên đổi lại câu định nói ngay lập tức.
Ngược lại mẹ Diêm cau mày lại, “Con trai lớn rồi đúng là không biết xấu hổ.”
“Con đi nghe lỏm xem.” Diêm Như Tuyết cũng bỏ bài xuống, hóng hớt đi lên lầu.
“Con bé này...” Mẹ Diêm thở dài, nhưng đáy mắt tràn ngập ý cười. Thấy hành động của con trai, bà biết là anh thật lòng với nha đầu Lâm Lam này.
Vậy cũng tốt, để mấy người già bọn họ đỡ phải lo lắng về những tin đồn linh tinh kia.
Rầm...
Vừa vào phòng ngủ, Diêm Quân Lệnh thuận chân đá vào cửa.
“Anh thả em xuống, mau thả em xuống!” Thấy không ai nữa Lâm Lam dãy dụa, đánh vào vai Diêm Quân Lệnh, cũng không biết là người đàn ông này bị bệnh gì mà động một tí là lại bế cô đi, ngày mai cô còn mặt mũi nào gặp bà nội với mấy người kia đây?
“Được.” Lần này Diêm Quân Lệnh đồng ý một cách khá sảng khoái, sau chữ được Lâm Lam bèn được tiếp đất.
“Anh muốn... ưm...”
“Sao lại ngốc thế?” Lâm Lam vừa muốn nói đã bị Diêm Quân Lệnh hôn lên miệng, đôi mắt đẹp mở lớn, bất mãn lườm Diêm Quân Lệnh, kết quả là vừa bị hôn vừa bị chê là ngốc.
Lâm Lam tức giận, “Anh không ngốc thì anh đi mà đánh, em thua một vạn hai rồi.”
Dứt lời cô đau lòng chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
“Ha ha ha...” Bộ dạng này của cô gái nhỏ khiến Diêm Quân Lệnh càng vui vẻ hơn, véo lấy đỉnh mũi cô, “Em đã thành công dỗ bà vui rồi, lại còn tiếc tiền?”
“Vẫn có chút.” Lâm Lam trịnh trọng gật đầu.
“Vậy lần sau thắng lại.” Diêm Quân Lệnh cười nói.
Lâm Lam vội vàng lắc đầu, “Thôi bỏ đi,em sợ em phải lấy em ra mà trả nợ.”
“Ha ha, bánh bao ngốc, sao em lại đáng yêu thế này.” Nói xong Diêm Quân Lệnh lại hôn lên môi Lâm Lâm.
Lâm Lam tức giận, “Anh có thể đừng nói em ngốc không? Anh mới ngốc, cả nhà anh đều... tại sao cả phòng đều là màu đỏ.” Lâm Lam mắng được một nửa đột nhiên thấy cả phòng ngập tràn sắc đỏ, cô ngay lập tức ngây người.
“Phòng mới của chúng ta, đương nhiên là phải đỏ rồi.” Chân mày Diêm Quân Lệnh ngập tràn ý cười.
Lâm Lam ngớ người, “Tại sao? Không phải chúng ta đã kết hôn lâu rồi sao?”
“Bà nội bố trí từ hồi tết, không phải là em ở Pari chưa về sao? Vậy nên cứ để đến tận bây giờ không thay.” Diêm Quân Lệnh không hề thích màu sắc thô tục như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô gái nhỏ ngập tràn niềm vui và bất ngờ nên đột nhiên anh cũng không cảm thấy chán ghét như vậy nữa.
“Tết?” Nhớ đến tết, ánh mắt Lâm Lâm trở nên ảm đạm, “Năm sau nhất định phải đón tết cùng gia đình.”
“Không, sau này mỗi năm chúng ta đều phải đón tết cùng người thân.” Diêm Quân Lệnh sửa lại câu nói của Lâm Lam.
Lâm Lam đơ người, nghĩ đến chuyện trước kia, ánh mắt cô lại thêm phần ảm đạm, nhưng giây tiếp theo đã bị người đàn ông hôn lên cánh môi hồng, “Bánh bao ngốc, không được nghĩ linh tinh.”
“Em không ngốc...”
“Uhm, không ngốc.” Lại nghe thấy người đàn ông nói mình ngốc, cô không nhịn được kháng nghị thì lại bị anh hôn lên môi, trong mơ hồ cô nghe thấy anh nói không ngốc.
Đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương, người đàn ông này không phải muốn sinh con thật chứ?
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
165 chương
14 chương
120 chương
27 chương
38 chương
102 chương