Tuy là lần thứ hai về Diêm gia nhưng Lâm Lam vẫn bị kinh ngạc lần nữa. Ngày xuân ở Bắc Kinh đến sớm hơn Tấn thị một chút, những loài hoa trong nhà họ Diêm vẫn được chăm sóc rất tốt, lúc này chúng thi nhau nảy mầm non để đón chào mùa xuân hơn nữa là đua nhau nở rộ trong làn gió lạnh. Lâm Lam tò mò nhìn bức tường gạch màu xanh đậm chất cổ kính, “Những cành cây trên này là cây trinh đằng sao?” “Là tường vi.” Diêm Quân Lệnh xoa đầu Lâm Lam, anh không hề tỏ ra khinh bỉ trước kiến thức có phần hạn hẹp của Lâm Lam. “Tường vi?” Lâm Lam tò mò nhìn sang người đàn ông. “Đợi đến tháng tư anh sẽ đưa em về nhà, cả bức từng này đều là tường vi, những bông hoa màu đỏ, hồng, tím. Khiêm tốn mà nói thì cũng tầm bảy tám loại, còn không khiêm tốn thì chúng đều là những hạt giống quý được ông nội tìm về trồng.” Diêm Quân Lệnh biết Lâm Lam thích hoa, nên cũng rất vui vẻ giảng giải cho cô gái nhỏ. “Vậy đợi đến tháng tư chúng ta thường xuyên về nhà được không?” Lâm Lam gạt đi tất cả phiền muộn trước đó, vui vẻ nói. “Thương xuyên về? Ta thấy hai đứa có thể về ăn tết đã là may lắm rồi.” Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì bà nội trả lời bằng một giọng quái gở. “Bà nội...” Lâm Lam giật mình, nhanh chóng quay đầu lại chào một tiếng bà nội. Sắc mặt bà nội nghiêm lại, nhìn hai người một cái, “Ta tưởng hai đứa quên mất đường về nhà rồi, hừ.” “Sao thế được ạ, bà nội đây là bánh ngọt Lâm Lam mua cho bà, còn có cả đồ ăn của bánh bao.” Diêm Quân Lệnh mỉm cười tiến về phía trước đỡ lấy bà nội, khí chất lạnh lùng cao ngạo thường ngày hoàn toàn biến mất. Lúc này Lâm Lam mới hiểu tại sao người đàn ông này lại dừng xe giữa đường, thì ra là muốn thay cô lấy lòng bà nội. “Hai đứa tưởng thế này là ta sẽ không tức giận nữa? Hay là tưởng ta không biết mấy cái chuyện ồn ào của hai đứa gần đây?” Bà nội hất tay Diêm Quân Lệnh đang dìu mình, đi từng bước chắc chắn về phòng khách, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam ngoan ngoãn đi theo sau. Ông nội cũng ở đó, liếc hai người một cái nhưng không nhúng tay vào chuyện của vợ mình. “Bà nội, tức giận hại sức khỏe.” Diêm Quân Lệnh tươi cười tiến lên xoa bóp cho bà nội. Lâm Lam có chút căng thẳng, tuy là lần trước mọi người trong nhà đều rất thân thiện, nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là ba của mình nên vẫn có chút lo lắng, đặc biệt Lâm Lam cảm nhận rất rõ, lần này trở về Diêm gia khác hoàn toàn so với lần trước. “Hừ.” Bà nội lại kiêu ngạo hừ lên một tiếng, cuối cùng ánh mắt mới rơi xuống người Lâm Lam, “Tấm lòng của nha đầu cháu ta nhận, nhưng có một số chuyện một số quy tắc vẫn cần phải chấn chỉnh.” “Bà nội, cháu có chỗ nào chưa đúng xin bà cứ nói ạ.” Lâm Lam lấy Diêm Quân làm gương, khuôn mặt thành khẩn nhìn bà nội. Bà nội hừ nhẹ một tiếng, nhìn sang chiếc bánh ngọt mà mình thích ăn nhất, sau đó lại nhìn đồ ăn của bánh bao, còn có cả ánh mắt thành khẩn của Lâm Lam, “Ta biết thanh niên các cháu quan tâm đến sự nghiệp, nhưng sự nghiệp có quan trong đến đâu đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn phải về với gia đình, Quân Lệnh đã rất bận rồi, nhưng nha đầu cháu lại còn bận hơn nó, thế thì ai sẽ chăm sóc cái nhà này?” “Bà nội, cháu...” “Ta biết cháu muốn nói gì, nhưng bất luận thế nào thì người mẫu cũng chỉ là cái nghề kiếm ăn được lúc còn trẻ thôi, ta không mong đợi cháu kiếm được bao nhiêu tiền, nổi tiếng cỡ nào, nhưng cháu bắt buộc phải về nhà.” Bà nội cũng không hi vọng cô gái nhỏ này còn trẻ mà đã vứt bỏ sự nghiệp, nhưng cái giới người mẫu này quá phức tạp. Mấy ngày trước bà vừa mới đọc được tin tức, nó khiến một bà lão như bà kinh hồn bạt vía nên bà mới quyết định không cho phép Lâm Lam làm cái nghề này nữa. Lâm Lam đơ người, cô hoàn toàn không nghĩ rằng bà nội sẽ nói như vậy, nhất thời cô không biết tiếp lời thế nào, người mẫu là ước mơ của cô, cũng là cơ hội duy nhất khiến cô có thể vượt qua được sự khác biệt về cấp bậc mà sánh vai với anh, nếu như cô từ bỏ vậy thì những chuyện như làm trái lại nguyện vọng của ba, chịu nhiều khổ cực như vậy há chẳng phải không có nghĩa lý gì sao? “Bà nội, cháu...” “Bà nội, đại thanh sớm đã diệt vong rồi, sao hôm nay bà lại muốn phục quốc vậy?” Lâm Lam vừa muốn trả lời thì Diêm Quân Lệnh đã nhanh một bước, mỉm cười hỏi bà nội. Bà nội lúc đầu chưa hiểu ý của Diêm Quân Lệnh là gì, đang định nói thì đột nhiên sực hiểu ra, gườm gườm nhìn Diêm Quân Lệnh một cái, “Thằng nhóc thối tha, nói cái gì thế hả? Bà nội cháu thành người phong kiến khi nào hả? Không phải là ta muốn tốt cho hai đứa sao?” “Thường thì những cái câu mà muốn tốt cho các cháu thì kết quả thường là không ai tốt cả.” Trên khuôn mặt Diêm Quân Lệnh vẫn cười ha hả, nhưng trong lời nói lại không có ý muốn nhượng bộ. Lâm Lam có chút căng thẳng, cô biết người đàn ông này làm như vậy là vì cô, vậy nên cô càng lo lắng hơn, không chỉ bởi vì câu nói của bà nội mà cô sợ Diêm Quân Lệnh sẽ làm bà tức ngất đi mất. “Thằng nhóc nhà cháu, cánh đủ cứng cáp rồi nên ngay cả bà nội mình cũng dám cãi lại đúng không?” Không đợi bà nội lên tiếng, ông nội ở bên cạnh đã tức giận đùng đùng. Diêm Quân Lệnh ôm lấy Lâm Lam lùi về đằng sao một bước, “Ông nội, có gì từ từ nói, đừng dọa vợ cháu sợ.” “Thế sao cháu dám cãi lời vợ ta.” Ông nội tức giận hỏi. Diêm Quân Lệnh đúng là có lý mà không biết nói sao cho rõ. May là lúc này ba Diêm và mẹ Diêm trở về, nhìn thấy tình hình trong phòng khách thì cũng đoán được mấy phần. “Ba, mẹ, hai người trước tiên đừng nổi nóng với Quân Lệnh và tiểu Lam, có chuyện gì từ từ bàn bạc.” Mẹ Diêm cởi chiếc khăn quàng cổ, tiện tay treo chiếc áo khoác của chồng mình lên, nhẹ nhàng nói. “Có chuyện gì đáng để bàn bạc ở đây, giờ ta cho chúng hai con đường, một là tiểu Lâm rút khỏi giới người mẫu, đổi sang một công việc khác; Hai là trong vòng một năm tiểu Lam phải mang bầu, như vậy tình cảm giữa hai đứa cũng ổn định, ta và ông già kia sẽ không ép buộc các cháu phải làm gì hoặc không được làm gì nữa.” Bà nội nghiêm túc nói. Trong lòng Lâm Lam run lên một hồi, hoặc là rút khỏi giới người mẫu, hoặc là sinh con, chỉ có thể chọn một trong hai. Nhưng trong tình huống này cô và Diêm quân Lệnh thật sự có thể chọn sao? “Bà nội, bà đừng làm khó tiểu Lam.” Diêm Quân Lệnh không nỡ để cô gái nhỏ của anh đưa ra lựa chọn khó khăn như vậy. Hơn nữa chủ ý của bà nội anh có thể nhìn ra, cho dù là Lâm Lam có không rút khỏi nghề đi nữa, nếu hiện giờ cô ấy mang bầu, bỏ lỡ giai đoạn đầu tiên để đứng vững trong giới người mẫu trong nước, sau này có bỏ ra bao nhiêu công sức đi nữa muốn vươn tới đỉnh cao cũng rất khó. Đến lúc đó nếu sự nghiệp không có chút khởi sắc thì cô cũng chỉ còn cách từ bỏ. Đúng là gừng càng già càng cay, nhưng Diêm Quân Lệnh lại không nhẫn tâm làm như vậy. “Nếu như trong vòng một năm cháu mang bầu thì có thể tiếp tục làm người mẫu đúng không ạ?” Đúng vào lúc Diêm Quân Lệnh kéo Lâm Lam, không muốn cô tiếp tục nữa thì Lâm Lam đột nhiên mở miệng. Bà nội gật đầu, “Đương nhiên, nhưng không được chưa đầy tháng đã bỏ con lại, còn nữa phải dành thời gian chăm sóc cho con.” “Cháu...” “Không chọn cái nào hết!” Lâm Lam vừa nói một tiếng “Cháu”, Diêm Quân Lệnh ngắt lời rồi trực tiếp từ chối bà nội. “Thằng ranh nhà cháu đây là muốn chọc tức vợ ta...” “Bà nội, cháu chọn cái thứ hai.” Thấy bà nội sắp bị Diêm Quân Lệnh làm cho tức phát ngất, Lâm Lam vội vàng nói. Lâm Lam hiểu ý tốt của Diêm Quân Lệnh, nhưng hiện giờ cô là vợ hợp pháp của Diêm Quân Lệnh, gánh trên vai sự kì vọng của những người lớn tuổi, cô không thể sống tùy ý như trước kia nữa. Hơn nữa Diêm Quân Lệnh sớm đã nói rồi, bế cháu luôn là nguyện vọng của bốn bậc trưởng lão trong nhà. Lâm Lam không thể vì sự tùy ý của bản thân mà làm tổn thương họ, huống hồ ai nói mang bầu không thể làm việc? “Được, ta thích cháu dâu thẳng thắn. Hôm nay hai đứa ở lại ăn cơm, tối đừng về nữa.” Bà nội nghe thấy vậy, tuy và vẫn có thành kiến với tính chất công việc của Lâm Lam, nhưng bà lại cô cùng thích tính cách của nha đầu này, cô lại có thể đồng ý một cách sảng khoái như vậy. “Bà nội, tối nay cháu còn có...” “Buổi tối các cháu ngủ ở trên tầng, phòng ốc đã bố trí xong hết rồi, hai đứa chuẩn bị “Nặn” em bé.”Mỗi câu nói của bà nội không khiến người khác kinh ngạc đúng là không chịu thôi. Biểu cảm trên khuôn mặt Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đồng thời co rút lại, làm như vậy thực sự ổn sao? Ông nội bị câu nói của vợ mình làm chấn động, ném lại một câu “Không biết xấu hổ.” Còn ba Diêm và mẹ Diêm thì nhìn nhau một cái, dường như là đang hỏi nhau mội chuyện như vậy là xong sao? Còn Diêm Như Tuyết vừa mới bước vào hai mắt sáng ngời, cô muốn trực tiếp đi nghe lỏm. Lâm Lam bị mọi loại ánh mắt bao vây, đột nhiên có cảm giác là mình đã rơi vào hang ổ của sói vậy, bây giờ bỏ chạy còn kịp không?