Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến. Trong đầu Lâm Dật vừa hiện lên cái tên này thì liền có tiếng gõ cửa, sau đó vọng vào giọng nói ngọt ngào của người con gái: “Lâm thiếu gia! Tôi có thể vào được không ạ?”“Vào đi!” Lâm Dật ngồi trên giường rồi thản nhiên đáp lại. Với chiếc váy của y tá cùng đôi tất da chân màu trắng, mặc dù ngoại hình của cô ta không so được với Sở An Nhiên nhưng tính thang điểm thì cũng có thể đạt đến điểm bảy. “Lâm thiếu gia! Hiện giờ cậu vẫn chưa dùng cơm, trưa hôm nay nhà ăn của bệnh viện có món hỗn hợp hoa cúc và lê, món canh gà hầm thuốc bắc, còn có mấy món bổ sung dinh dưỡng. Nếu như cậu đói bụng thì giờ tôi sẽ đi dặn nhà bếp mang đến cho cậu”. Từ khi làm y tá riêng cho Lâm Dật, địa vị của Cố Phiến Phiến trong bệnh viện cũng được nâng lên không ít. Dù sao thì cô ta đang phục vụ cho thiếu gia của bệnh viện này, vì thế mà nhiều lúc cô ta cũng thay mặt cho Lâm Dật nữa. “Lại là những món này”. Lâm Dật nhau mày, nói: “Có món lòng già xào và trứng sốt cà chua không, tôi muốn ăn món nào đậm đà chút”. Lòng già ư? Cố Phiến Phiến ngây người một lát, sau đó cười nói: “Lâm thiếu gia thật biết nói đùa. Hiện giờ sức khỏe của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên không thể ăn những thứ cay và gây kích ứng như vậy được. Nhưng nếu như cậu không hài lòng với những món mà nhà bếp chuẩn bị hôm nay thì giờ tôi sẽ bảo họ làm lại”. “Thôi được rồi, giờ tôi cũng không đói nên không muốn ăn gì cả”. Lâm Dật thất vọng rồi thở dài, cùng lúc đó ánh mắt cậu nhìn vào Cố Phiến Phiến, hỏi: “Có phải sáng nay cô đã vào phòng của tôi không?”“Vâng!” Cố Phiến Phiến cười đáp lại. “Đêm qua cậu mãi không về, là y tá riêng của cậu nên phải kiểm tra đúng giờ về cuộc sống hàng ngày của cậu. Đây cũng là trách nhiệm của tôi mà”. “Bao gồm cả việc thay quần áo và quần lót?” Lâm Dật bặm môi, nói. “Không phải là nên làm thế sao ạ?” Cố Phiến Phiến chớp chớp mắt, hỏi lại. “Thôi được rồi”. Lâm Dật vừa định ngồi dậy thì Cố Phiến Phiến lập tức bước đến, dùng tay giữ cánh tay Lâm Dật rồi kéo vai của cậu áp sát vào ngực mình. Lâm Dật kinh ngạc nhìn cô ta một cái nhưng thấy Cố Phiến Phiến mỉm cười nên cậu cũng trực tiếp giơ tay ra ôm vào eo cô ta rồi đi về phía nhà tắm. Hai mươi phút sau, Cố Phiến Phiến đã giúp Lâm Dật tắm xong và mặc xong quần áo. Lúc soi gương, Cố Phiến Phiến chắp tay đứng ở phía sau Lâm Dật. Từ đây có thể nhìn thấy chiếc váy y tá của cô vì ban nãy tắm cho Lâm Dật mà ướt hết cả. Lúc này, thân hình và nét lẳng lơ thiếu nữ như hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Dật. Nhưng vẻ lẳng lơ trưởng thành như này vẫn có sức hút lớn đối với cậu. “Cô có bạn trai rồi?” Lâm Dật nhìn Cố Phiến Phiến trong gương rồi hỏi. “Vâng! Tôi có bạn trai sắp được ba năm rồi”. Trong lúc trả lời câu hỏi này, rõ ràng là Cố Phiến Phiến có chút dè dặt. Ban nãy khi tắm cho Lâm Dật, trong lòng cô thật sự có chút mừng thầm. Nhưng khi mà Lâm Dật nhìn cô ta thì ánh mắt lại không có chút gì che giấu cả. Cô ta có cảm giác, thiếu gia phú nhị đại này có thể nhìn rõ tâm tư của mình. Hai mươi phút tắm giúp Lâm Dật, mặc dù tay hơi đau chút nhưng Cố Phiến Phiến cảm thấy tất cả đều đáng bỏ ra. Nhưng khi mà Lâm Dật hỏi về tình hình cá nhân của cô thì vẻ mừng thầm ban nãy lập tức tan biến. “Cậu ta làm nghề gì?” Lâm Dật hỏi với vẻ không để ý lắm. “Là sinh viên thôi ạ”. Cố Phiến Phiến cắn môi, nói ra tình cảnh của mình. Mấy năm nay trong xã hội rất thịnh hành thuật ngữ “tình trẻ”. Còn Cố Phiến Phiến, do tính chất công việc nên cô rất khó kiếm được bạn trai bình thường. Nhưng do lương ở bệnh viện cũng hậu hĩnh nên khiến cô có hứng thú vô cùng lớn với những ‘tình trẻ’ vẫn chưa bước chân ra cánh cổng đại học. Thuật ngữ ‘tình trẻ’ đó là những người còn ít tuổi nhưng đẹp trai và đặc biệt là rất nghe lời. Bạn trai hiện giờ của cô là người mà cô quen ở trên wechat. Hai người ở bên nhau từ khi người con trai kia học năm nhất đại học. Đến tận bây giờ sắp tốt nghiệp năm tư, nhưng tiền học phí và tiền sinh hoạt phí bốn năm của cậu ta đều do Cố Phiến Phiến giúp. Lâm Dật kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cố Phiến Phiến một cái, sau đó cười nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Nếu như cô không thích thì sau này tôi sẽ không nhắc đến nữa”. Cố Phiến Phiến ánh mắt sáng lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngậm ngùi. “Nhưng cô cũng cầm đôi giày cao gót trong phòng của tôi đi à?” Lâm Dật tiện miệng hỏi một câu. “Giày cao gót? Giày cao gót nào ạ?” Cố Phiến Phiến ngây người ra, lập tức nghĩ đến tin đồn trong bệnh viện sáng nay. Lâm thiếu gia lúc tối quay về, trên tay còn cầm đôi giày cao gót màu đen rất quyến rũ. Có một đôi mà chiếc gót còn bị gãy ra nữa. Điều này khiến rất nhiều y tá liên tưởng đến, trước khi đế giày bị gãy thì rốt cuộc đã xảy ra cảnh tượng ác liệt như nào. Hơn nữa không biết đối phương có đôi chân như nào mà khiến Lâm thiếu gia lại quyến luyến như vậy, đến nỗi giày cao gót cũng mang về để làm của riêng. “Không phải cô sao?” Lâm Dật nhau mày nhưng vẫn không để bụng mà cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng Cố Phiến Phiến lại nhìn Lâm Dật, khóe môi như lộ ra ý cười. Hai người rời khỏi phòng tắm, Lâm Dật đi ra phòng bệnh trước. Cậu đi đến tầng hai xem Sở An Nhiên đã tỉnh dậy hay chưa. Còn Cố Phiến Phiến thì phải đợi cho đến khi quần áo trên người khô một chút, ít nhất là không còn rõ giọt nước nữa thì cô ta mới dám đẩy cửa bước ra. Sở An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, phải đợi bốn mươi tám tiếng đồng hồ mà giờ mới qua được một phần ba thời gian. Lâm Dật đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn một lát rồi rời khỏi bệnh viện, cậu đi về phía khu chung cư. Biệt thự mới đến tay nhưng cậu vẫn chưa kịp vào nhìn. Dù sao thì đó cũng là ba nghìn vạn cơ mà. Cậu không biết lái xe nên tạm thời không có quá nhiều cảm giác với xe. Nhưng về nhà ở, cậu từng là người có ước nguyện trước bốn mươi tuổi phải tiết kiệm được tiền mua một ngôi nhà tầm tám mươi mét vuông ở thủ đô nên giờ Lâm Dật không thể đợi được mà muốn vào ở luôn. “Nếu như có được một người con gái nào mà lẳng lơ quyến rũ lại cởi mở như Cố Phiến Phiến vào ở với mình mấy ngày thì tốt biết mấy”. Lâm Dật lẩm bẩm một câu rồi đi đến cổng lớn của biệt thự nhưng bị bảo vệ chặn lại. “Tên thu mua đồng nát ở đâu thế này, nơi này là nơi mà anh có thể vào sao? Muốn thu mua đồng nát thì đi chỗ khác, phải mở mắt to ra mà nhìn chứ. Đây là khu biệt thự chứ không phải nơi mà chó mèo nào cũng vào được đâu”. Bảo vệ mặc đồng phục màu đỏ dùng gậy cao su trong tay chỉ về phía Lâm Dật, nói với ánh mắt giận dữ. Biệt thự mình mua mà không được ở? Nhìn dáng vẻ hung hăng của bảo vệ mà Lâm Dật có chút dở khóc dở cười. Nhưng cũng không thể trách bảo vệ được. Dù sao thì đây cũng là khu biệt thự, sau mỗi khoản tiền nhà khổng lồ còn có những dịch vụ thương mại quy mô lớn, biện pháp an ninh và môi trường vệ sinh, còn có cả khu vui chơi nữa. Nếu như ai có thể vào đây sống thì chủ nhân ở đây có thể cảm nhận được sự hào hoa tráng lệ và không gian riêng tư ở đây thế nào. Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù nói ra có lẽ ông không tin nhưng tôi thật sự là sống ở đây”. “Này thằng nhóc, đừng có khoác lác ở đó nữa. Có biết giá tiền nhà ở đây là bao nhiêu một mét vuông không? Nhìn mày ít tuổi thế, mau cút khỏi đây, cứ ở đây không đi cẩn thận tao đánh cho trận đấy”. Bảo vệ nói xong thì vung gậy cao su về phía Lâm Dật, làm ra dáng sắp đánh người đến nơi. Lâm Dật nhau mày, không nói gì mà từ túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa, nói: “Ông nhìn xem, đây là chìa khóa nhà tôi, tôi ở tòa nhà 011 khu A. Tôi tên là Lâm Dật, không tin ông có thể kiểm tra”. “A-011”? Nghe đến số cửa nhà này, dáng vẻ tác oai tác quái của bảo vệ lập tức biến mất. Vốn dĩ, trang phục Lâm Dật mặc trên người là nguyên nhân cậu bị bảo vệ chặn lại còn định đuổi cậu đi, không cho cậu xuất hiện ở đây. Nhưng hôm qua ở đây sớm đã truyền đi tin một chàng trai trẻ ăn mặc bình thường, ngoại hình cũng bình thường, liền lúc quẹt thẻ ba nghìn vạn mua hai tòa biệt thự, trong đó có một biệt thự gần như đắt nhất. Và tòa A-011 mà chàng trai này nói chính là tòa đắt nhất vừa được bán ra ngày hôm qua. Hơn nữa, người mà ăn mặc bình thường phải chăng là chàng trai này. “Thật sự là cậu?” Mặc dù trong lòng đã có chút suy đoán nhưng bảo vệ vẫn nhìn Lâm Dật với ánh mắt không dám tin. “Nếu tôi là ông, tôi sẽ lập tức mở cổng cho cậu ấy chứ không phải ở đó mà nói mấy lời vô ích đâu”. Đột nhiên lúc này, một chiếc xe Bentley Mulsanne màu hồng dừng ở cổng khu biệt thự, giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên. Hai người cùng lúc đều quay đầu lại thì nhìn thấy Tưởng Dao đẩy cửa xe ra cười với Lâm Dật nói: “Thiếu gia! Thật trùng hợp, cậu lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà”. ----------------------- .