“Vậy thì đi thôi”. Hai người hoàn toàn không để ý đến Anna đang gọi điện thoại cho anh Vương. Họ trả tiền xong rồi ở bên đường bắt chiếc xe taxi rồi đi về phía phim trường Toàn Cầu. Mặc dù Lâm Dật vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Lăng Tiêu Tiêu là gì nhưng lúc này mà cô ấy có thể đồng ý cùng đi xem phim với mình thì tất nhiên cậu thấy mình đã không lãng phí một cách vô ích. Lúc ở trên taxi, hai người cũng khá nghiêm túc. Đợi lúc xuống xe, lúc đi đến trung tâm thương mại mà gần như không có người, trái tim Lâm Dật cũng có chút rạo rực. Lúc này cậu thật sự cảm thấy ngột ngạt. Cuối cùng cũng đợi được tin Sở An Nhiên có thể sống lại, có một sự kích động mà cậu căn bản không thể đè nén xuống được. Lúc ở trong thang máy chỉ có hai người, Lâm Dật đứng ở phía sau Lăng Tiêu Tiêu. Góc độ này thật tốt, có thể chiêm ngưỡng thân hình hoàn hảo không góc chết của nữ thần khoa Múa. Mặc dù Lăng Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy được ý đồ của Lâm Dật khi nhìn phản quang bốn xung quanh trong thang máy nhưng qua việc hai người ở quán đồ nướng vỉa hè, cộng với việc hai người có hai lần tiếp xúc thân mật nên mối quan hệ của hai người cũng coi như tiến thêm một bước nữa. “Bình thường cậu toàn nhìn người khác như vậy sao?” Suốt đường đi không nói câu nào, chỉ đến khi thang máy dừng ở tầng chiếu phim, cửa mở ra thì Lăng Tiêu Tiêu mới không kìm nổi mà hỏi. “Cũng không phải như vậy”. Lâm Dật xấu hổ, lắc đầu. Bởi lẽ, bất cứ ai khi bị vạch trần trước mặt như vậy thì đều cảm thấy xấu hổ. “Thỉnh thoảng thôi chứ gì…Mà cậu muốn xem phim gì?” Lúc đi ra khỏi thang máy, Lăng Tiêu Tiêu chủ động khoác tay Lâm Dật đi đến màn hình lớn đang chạy tên các bộ phim rồi cười hỏi cậu. “Phim ‘Quá nhanh quá nguy hiểm’ đi”. Đây là bộ phim mới chiếu nhưng Lâm Dật chưa xem lần nào. Nghe nói trong phim có rất nhiều cảnh kịch tính và nồng nhiệt. Lâm Dật liền mua hai vé ở góc cuối cùng rồi nghênh ngang bước vào bên trong. Cũng may, hôm nay không phải là cuối tuần và cũng không phải là ngày lễ nên người đến xem phim đêm cũng không nhiều. Ở đây có Lâm Dật, Lăng Tiêu Tiêu và thêm vài ba đôi tình nhân nữa. Vị trí như này vừa hay có thể cách ra một đoạn lớn. Lúc mọi người chạm mặt nhau thì người con gái đều ngượng ngùng cúi đầu xuống vì sợ gặp người quen và sợ bị nhận ra. Nhưng người con trai thì kiêu ngạo mặt đối mặt luôn. Nhưng vẻ kiêu ngạo này chỉ kéo dài đến khi nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu khoác tay Lâm Dật, lúc này kiêu ngạo như bị ‘ném xuống đất, vụn vỡ hết cả’. “Mẹ kiếp! Đến nữ thần mà cũng đến rạp chiếu phim để tìm sự kích thích. Do phòng ở khách sạn năm sao không ổn hay là ghế sau của xe Ferrari không còn chỗ vậy. Mẹ nó chứ, lại không để cho chúng ta con đường sống nữa”. Một người con trai đeo kính thầm oán trách. Đợi khi phim bắt đầu chiếu thì chỗ tối om của rạp chiếu phim lại thành nơi che giấu tốt nhất của mọi người. Cộng thêm việc kìm chế lâu như vậy, ý đồ Lăng Tiêu Tiêu muốn tán Lâm Dật cũng đã rõ ràng nên Lâm Dật không muốn kìm chế thêm nữa. Lợi dụng bóng tối, một màn kịch hay được diễn ra ở góc tối của rạp chiếu phim. Mặc dù Lâm Dật không mua quà gì cho Lăng Tiêu Tiêu nhưng một khi đã nhắm trúng tình yêu vừa chớm nở như Lâm Dật thì Lăng Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ cho cậu một số cơ hội rồi. Mặc dù chỗ này có chật chội một chút nhưng sở trường của nữ sinh khoa Múa cuối cùng cũng được thể hiện ở đây. …………. . Hai rưỡi sáng…Hai người xuất hiện ở cổng trung tâm thương mại rồi cùng gọi một chiếc xe. Lâm Dật đưa Lăng Tiêu Tiêu về Học viện âm nhạc trước, sau đó cậu quay về bệnh viện Thánh Đức. Lúc xuống xe, Lâm Dật nhận được một tin nhắn từ Lăng Tiêu Tiêu: “Buổi tối đừng có tự mình giải quyết đấy nhé”. Phía sau Lăng Tiêu Tiêu còn gửi kèm một icon đáng yêu nữa. “Ha ha, nếu không thì sao? Trừ khi cô tự mình dùng chân giúp tôi…” Lâm Dật cũng trả lời lại một câu sau đó vội tắt điện thoại. Trong đầu cậu lúc này đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người đẹp với đôi mắt tức giận. Một mình cậu đi về phía phòng bệnh, trên đường đi cậu còn nhìn Sở An Nhiên một lát ở bên ngoài cửa sổ. Không thể không nói, khi con người được hồi phục thì gò má Sở An Nhiên cũng khôi phục lại được vẻ ửng hồng. Mặc dù không nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra, cô có sức sống hơn trước đó rồi. Cứ như vậy, Lâm Dật huýt sáo rồi đi tắm, sau đó quay về nằm xuống giường của mình. Trên tay cậu vẫn lưu lại cảm giác tay của Lăng Tiêu Tiêu. Đúng là kỳ diệu thật. Một cảm giác mà khiến cậu như trầm mê vào trong mà không thể thoát ra được. Đến khi trời gần sáng thì Lâm Dật mới dần lim dim rồi chìm vào giấc ngủ. …………………. . Cậu ngủ một giấc ngon lành. Buổi trưa hôm sau, cậu vừa tỉnh dậy mở điện thoại ra thì…“Lão Tứ! Lâu rồi cậu không đến lớp, điện thoại thì không nghe, xảy ra chuyện gì vậy, có phải Vương Hải lại đến tìm cậu không?”“Lão Tứ! Sáng nay thầy giáo điểm danh đấy. Ba hôm cậu không đến nên thầy bảo sẽ trừ điểm học phần của cậu để cậu không tốt nghiệp được”. “Lão Tứ…”………. . Anh cả của ký túc xá gửi đến một loạt tin nhắn, Lâm Dật chỉ trả lời một câu là tớ biết rồi, sau đó liền xóa toàn bộ. “Trừ điểm học phần của mình? Không cho mình tốt nghiệp?” Lâm Dật bật cười vì trên bản báo cáo tài vụ mà Tưởng Dao đưa cậu xem ngày hôm qua thì có hạng mục: Tập đoàn Hà thị tài trợ cho trường Nam Lâm xây mới ba phòng thực nghiệm và một bảo tàng địa chất cấp quốc gia. Hơn nữa, nghe Tưởng Dao nói thì hiệu trưởng trường đại học Nam Lâm- Trịnh Hoành vì xin được kinh phí tài trợ lớn từ nhà họ Hà nên đã được chuyển từ phòng Giáo Vụ lên vị trí hiệu trưởng như giờ. Hơn phần nửa xây dựng mới của trường đều do nhà họ Hà bỏ tiền ra xây dựng. Đuổi học mình ư? Chuyện này không thể xảy ra được. Nhưng điều khiến Lâm Dật đau đầu lại là, lúc cậu tỉnh lại định xuống giường rửa mặt đánh răng thì mới phát hiện ra, trên người mình đang mặc bộ quần áo ngủ mới tinh của bệnh viện Thánh Đức. Lâm Dật nhớ rất rõ, lúc cậu đi ngủ thì không có thói quen mặc đồ ngủ, đặc biệt là mùa hè. Quần áo ngủ mà trước đây chuyển đến, cậu đều treo hết trong tủ quần áo, chưa từng lấy ra bao giờ. Đang yên đang lành, sao nó lại mặc lên người mình được? Sau đó cậu lại cúi đầu xuống nhìn vào bên trong quần ngủ. Trời ơi! Quần ngắn cũng bị thay rồi!Là ai đã làm việc này…Lạ thật, Lâm Dật cảm thấy kinh hãi nên vội chạy vào phòng tắm rồi kiểm tra cơ thể mình xem có gì bất thường không. Cũng may là không có tổn thất gì cả. Nhưng lúc cậu bước ra từ phòng tắm thì ánh mắt lại nhìn về góc ở sau cửa, trong lòng liền thấy hồi hộp…Đôi giày cao gót đâu? Đôi giày màu đen của Tưởng Dao đã không cánh mà bay. Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng. Bởi, không có ai lại tẻ nhạt đến mức chạy đến phòng bệnh của mình, nhân lúc mình ngủ say rồi thay hết quần áo trên người mình như vậy. Đã thế, lúc đi còn tiện tay cầm đi đôi giày cao gót của Tưởng Dao nữa. Lâm Dật cảm thấy, việc thay quần áo chỉ là việc nhỏ nhưng việc trong phòng bệnh của mình lại có đôi giày cao gót của nữ, nếu truyền ra khắp bệnh viện hoặc truyền đến chỗ bố mẹ mình thì Lâm Dật khó lòng ra ngoài gặp người khác được. Lâm Dật châm điếu thuốc rồi ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ. Trong đầu cậu dần hiện ra một thân hình nhỏ bé mặc đồng phục y tá…Đó chính là Cố Phiến Phiến. ----------------------- .