Siêu Đại Gia Trong Trường Học
Chương 177
Trả toàn bộ tiền ư? Lâm Dật nhau mày nhìn giám đốc quán bar trước mặt.
Bên cạnh gã ta không chỉ có Quách Tường mà phía sau còn có ba bốn người to khỏe, thoạt nhìn rất uy phong.
“Tại sao lại muốn tôi trả hết tiền?” Lâm Dật không hiểu, hỏi.
“Tại sao ư?” Thi Ngân Đồng quay đầu cười, nói: “Mày nói xem là vì sao, mày gây rắc rối cho anh em của tao, hoặc là dập đầu nhận sai ở đây, hoặc là lấy danh nghĩa của anh em tao thanh toán hết coi như xin lỗi.
Nếu như mày không muốn bỏ tiền thì qùy xuống dập đầu là được”.
“Bảy trăm nghìn tệ thôi mà, đối với Lâm đại thiếu gia thì có là gì.
Thời gian trước cậu còn bỏ ra ba trăm nghìn tệ mời bạn học uống rượu ở Hoàng Gia Thủy Hội mà.
Chúng ta coi như người quen, bỏ ra bảy trăm nghìn tệ kết bạn cũng không quá đáng mà?” Quách Tường cũng cười nói theo.
Bảy trăm nghìn tệ đối với Lâm Dật mà nói quả không là gì.
Hà Chấn Đông ban đầu cho cậu một trăm triệu tệ mà đến giờ cậu vẫn chưa biết tiêu thế nào.
Hiện giờ số dư trong thẻ cậu, đừng nói là thanh toán hết mà mua lại quán bar này cũng chỉ cần một câu nói.
Nhưng tối nay Lâm Dật không định tốn một đồng ở đây, cậu chỉ muốn đến tìm người thôi.
“Đang hỏi mày đấy thằng phú nhị đại kia! Dập đầu nhận lỗi hay thanh toán hết.
Nhìn cái bộ dạng của mày, mẹ kiếp, cứ giả câm với ông mày, có tin ông đây đánh tàn phế mày không?” Thi Ngân Đồng mắng mỏ, đồng thời trong lòng điên cuồng tính toán.
Quách Tường từng nói với gã về lai lịch của Lâm Dật.
Một kẻ có thể bỏ ra ba trăm nghìn tệ mời bạn học uống rượu ở Thủy Hội, giờ đây lại đến chỗ mình thì có khác nào cừu vào miệng cọp, lúc này không ‘lột da cừu’ của Lâm Dật thì Thi Ngân Đồng không thể để Lâm Dật ra về được.
Lâm Dật không nói gì, chỉ nhau mày nhìn mấy số mà mình gọi đi nhưng không ai nghe máy.
Rõ ràng là cô ấy bảo mình đến vội nhưng sao mình đến rồi mà cô ấy lại mất tích.
“Mẹ kiếp! Thích giả ngây ngô với ông mày à.
Lão Tam bảo nhóm nhạc đừng hát nữa để xem thằng ranh này, không muốn thanh toán cũng không muốn dập đầu xin lỗi, xem nó sẽ ra khỏi đây kiểu gì”.
Thi Ngân Đồng nói xong, Mã Tử ở phía sau gật đầu chạy về phía sân khấu nói cho nhóm nhạc ngừng hát.
Quán bar đang náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đang lắc lư cũng ngây người ra.
“Sao thế? Đang high mà, sao lại dừng lại?” Mấy cô gái xúm lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên.
“Hình như là giám đốc không cho nhóm nhạc hát nữa, không phải xảy ra chuyện gì chứ?” Một cô gái tinh mắt nói.
“Phải chăng có đại gia nào định thanh toán toàn bộ.
Nghe nói quán bar này mỗi tháng đều có đại gia như vậy, tối nay phải chăng chúng ta đến đúng lúc rồi.
Nhưng chúng ta vừa mới đến còn chưa kịp gọi rượu mà, thiệt thòi quá đi”.
“Nhìn kìa, đại gia xuất hiện rồi”.
Có người điên cuồng hò hét, dùng ngón tay chỉ về phía cửa.
Quả nhiên, trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Thi Ngân Đồng khoác tay Lâm Dật, cầm micro cười nói: “Các vị, chắc mọi người đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi.
Không sai, tối nay mọi chi phí của quán bar đều do Lâm đại công tử thanh toán”.
Sự yên tĩnh nhất thời lúc này đổi lại là những tiếng hoan hô.
“Thanh toán toàn bộ…Thanh toán toàn bộ”.
Mức tiêu ở quán bar này thì mọi người đều biết.
Một chai bia Budweiser rẻ nhất ở bên ngoài thì ở trong đây cũng bán với giá hơn 80 tệ.
Phải biết rằng, có không ít phú nhị đại và công tử ở Nam Đô đến đây chơi.
Rượu bia chất trên bàn họ đã thành núi, nhìn vậy có thể tính được giá thanh toán toàn bộ buổi tối hôm nay là con số khủng bố thế nào.
“Chị Lâm, sao tên đó nhìn quen thế, trước đây phải chăng chúng ta đã gặp hắn ở đâu rồi?” Một cô gái tóc ngắn ngồi cạnh Lâm Mai Mai, tò mò hỏi.
“Ha ha! Em quên là lần trước ở sân bay Nam Đô chính là kẻ đó sao, lén sờ vào kem Haagen-Dazs đã mua rồi, sau đó còn theo cô gái đẹp nào vào phòng chờ riêng.
Lúc đó chị và Khâu Linh muốn vạch trần hắn nhưng không ngờ để hắn chạy mất”.
Lâm Mai Mai hút thuốc, nói.
“Oh my god, đúng là hắn à? Nhưng tên nghèo rớt này sao có thể thanh toán toàn bộ được, không phải giám đốc quán bar bị lừa đó chứ? Hay chúng ta đi nhắc nhở hắn chút, nếu không đợi lúc thanh toán xong thì sẽ xảy ra án mạng mất”.
Cô gái tóc ngắn mở miệng nói với vẻ mặt lo lắng.
“Không cần đâu, hắn không nghèo như em nghĩ đâu.
Huống hồ, cứ coi như hắn không có tiền thì lát nữa hắn thanh toán cũng sẽ có người đến giúp”.
Ánh mắt Lâm Mai Mai nhìn Lâm Dật vô cùng phức tạp.
Cô ta rất muốn biết, người phụ nữ có thể bỏ nhiều tiền ra bao nuôi Lâm Dật là người như nào và có lai lịch gì.
Đồng thời lúc này, ở một góc của phòng lớn, cô gái mặc váy da màu đen nắm chặt tay Lăng Tiêu Tiêu, cười nói: “Lăng Tiêu Tiêu! Thanh toán hết ở quán bar này không phải con số nhỏ đâu, người bạn này của cậu có thực lực thật đó?”“Chắc vậy, tớ không thân với anh ta nên cũng không rõ nữa”.
Lăng Tiêu Tiêu nhau mày rồi lắc lắc bông hồng xanh trong tay.
Cô không tin với khả năng của Lâm Dật thì sẽ bị kẹt ở nơi này.
Cô chỉ tò mò là tối nay Lâm Dật đến đây vì ai, nhìn bộ dạng sốt ruột của cậu ở cửa thì chắc chắn người mà cậu đến tìm rất quan trọng.
Trạng thái của Lăng Tiêu Tiêu khiến cô gái váy da kia chú ý đến.
Cô ta cười khoác tay Lăng Tiêu Tiêu, ghé sát tai cô nói: “Đừng giả vờ nữa, đại gia trẻ này tớ không tranh với cậu đâu, chỉ cần cậu chú ý chừng mực, đừng ‘vấy bẩn’ thân thể, nếu không tớ không cần cậu nữa đâu”.
Lăng Tiêu Tiêu với ánh mắt mơ màng, cô nhìn cô gái kia rồi khẽ gật đầu.
Lúc này, cùng với không khí cao trào, Thi Ngân Đồng khoác chặt tay Lâm Dật rồi đẩy lên phía trước mọi người.
“Lâm đại công tử! Trước mặt bao nhiêu người quen và các fan, cậu không định nói gì sao?”Thi Ngân Đồng rất hài lòng với hiệu quả hiện giờ, gã đưa micro vào tay Lâm Dật, đồng thời nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Thằng nhãi, đừng giở trò nữa.
Tao biết lai lịch của mày, bảy trăm nghìn tệ thôi, mày giúp tao hoàn thành nhiệm vụ tháng này thì Thi Ngân Đồng tao sẽ kết bạn với mày.
Còn nếu mày không nể mặt tao, bảy trăm nghìn không nhiều nhưng mua hai cánh tay của mày thì cũng đủ đó.
Có nghe hiểu lời tao nói không?”Lâm Dật không nói gì, ánh mắt cậu nhìn về đám người để tìm gương mặt quen thuộc.
Hiện giờ cậu không quan tâm việc có trả bảy trăm nghìn tệ hay không mà quan tâm là tung tích của Mộ Dung Hiểu Nhung.
Mười mấy cuộc mà không nghe, nghĩ đến thời gian mà trước đó cô nói trong wechat mà trong lòng Lâm Dật dấy lên dự cảm không lành.
“Vậy tôi sẽ nói hai câu”.
Lâm Dật cầm micro, ngữ khí vô cùng ngưng trọng.
“Đây là lần đầu tôi đến đây nên không biết quy tắc thanh toán toàn bộ nhưng nếu giám đốc đã muốn tôi thanh toán hết thì xin hãy bật hết đèn lên”.
Lâm Dật vừa nói dứt lời thì mọi người đều ngây người ra.
Thanh toán hết thì thanh toán hết, tự nhiên bật đèn làm gì, có khi nào thấy quán bar bật đèn sáng đâu.
Người này không phải đầu óc có vấn đề chứ?“Thằng nhãi, mày muốn làm gì?” Thấy mọi người nhốn nháo lên, Thi Ngân Đồng nén giọng, hung hăng nói bên tai Lâm Dật.
“Thanh toán hết mà, tôi bỏ ra mấy trăm nghìn tệ mời mọi người uống rượu, thế mà đến bật đèn chút cũng không được”.
Lâm Dật không hiểu, hỏi.
Ánh mắt Thi Ngân Đồng phức tạp nhìn Lâm Dật, gật đầu, lớn tiếng nói: “Bật đèn”Lập tức, ánh đèn được chiếu rọi hết lượt trong quán bar.
Đám nam nữ đang trầm mê trong bóng tối và rượu say lúc này chưa kịp phản ứng, bị ánh đèn làm nheo hết mắt lại, dùng tay che đậy lên khuôn mặt của mình.
“Mẹ kiếp, bị bệnh à, sao bật đèn làm gì?”“Đúng vậy, người ta bị thơm hôn đến nỗi trang điểm cũng trôi hết rồi, giờ bật đèn thì người ta nhìn thấy hết à”.
“Ý? Bạn gái của tao đâu, đứa nào ôm mất bạn gái tao rồi, mau bỏ ra đây” Ánh đèn đột ngột chiếu sáng, lúc này những hành động mờ ám trong bóng tối đều bị bại lộ hết cả.
Một số người con trai nhìn thấy bạn gái đáng lẽ ngồi cạnh mình thì không biết từ lúc nào đã chui vào lòng thằng con trai khác.
Còn có một số cô gái, nhìn bạn trai đang ôm mình nhưng một tay vẫn sờ vào váy của bạn thân của mình…Quán bar vốn yên tĩnh giờ đây rơi vào cảnh hỗn loạn.
“Tắt đèn đi, tắt đi”.
Thi Ngân Đồng nhất thời sốt sắng hô lên nhưng không phát hiện ra, Lâm Dật ban nãy đứng cạnh mình giờ đây không nói không rằng mà biến mất luôn.
-----------------------
.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
101 chương
13 chương
82 chương
10 chương
51 chương
254 chương