“Vâng, con biết rồi, bố mẹ cũng về sớm nghỉ ngơi đi ạ”. Lâm Dật nói xong vừa định cúp điện thoại thì liền nghe thấy bà Liễu Quế Hoa vội nói: “Dật Dật! Mẹ thấy được thái độ mà cả nhà cô hai đối với con ngày hôm nay nhưng con hãy nghĩ đến bố nữa. Giờ ông ấy cũng lớn tuổi rồi, trong anh chị em cũng chỉ còn lại cô hai thôi. Có chuyện gì có thể nhịn được thì nhịn con ạ, dù sao thì mấy ngày nữa là bố mẹ về quê rồi, con và họ không gặp nhau nữa thì cũng không cần bực tức làm gì”. “Bố mẹ về sớm vậy sao?” Lâm Dật biết là bố mẹ mình không quen ở thành phố nhưng không ngờ họ lại về nhanh thế. “Ừ! Bố mẹ vốn định về sớm hơn cơ nhưng thời gian trước con xảy ra chuyện nên để lỡ mấy ngày. Bây giờ nhìn con ổn rồi nên không cần ở lại thêm nữa nên bố mẹ muốn về sớm chút. Với nói thật, thành phố có tốt đến mấy thì cũng không được thoải mái như căn nhà nhỏ ở nông thôn của bố mẹ…” Nghe mẹ nói thế mà Lâm Dật cảm thấy xúc động. Bởi đến độ tuổi đó của bố mẹ thì thứ họ quan tâm nhất chính là lá rụng về cội. Họ sống ở quê quen rồi, bình thường ngủ sớm dậy sớm rồi cho gà lợn ăn, sau đó mang ghế ra ngồi bên cạnh cổng làng rồi nói chuyện với bà con hàng xóm trong thôn. Mặc dù thoạt nhìn ngày tháng có vẻ bình dị nhưng trong lòng họ cảm thấy mãn nguyện hơn nhiều. Còn ở Nam Đô, mặc dù bà Tô Duyệt Như sắp xếp cho họ ở biệt thự tốt nhất, quản gia và người giúp việc đều là tốt nhất còn cả tiền tiêu mãi không hết nhưng Lâm Dật có thể cảm nhận được, bố mẹ nuôi của mình đều rất phiền muộn. Ở đây không có người để trò chuyện, mỗi lần đến thăm họ thì trong nhà đều rất là yên tĩnh. Sự cô đơn trong đó có thể dễ dàng hiểu được. Lâm Dật cầm điện thoại ngẫm nghĩ chút, cảm thấy đây đã là lúc đi thực hiện giấc mơ mà mình đã từng ‘chém gió’ trước mặt An Hinh rồi: “Vâng, vậy tối con sẽ về ăn cơm với bố mẹ. Bố mẹ sắp xếp ổn thỏa cho cô hai thì cũng về đi, không phải lo gì đâu”. Lâm Dật cười, nói. “Ừ, con cũng đừng giận cô hai nữa. Thôi mẹ không nói chuyện với con được nữa, cô hai bảo mẹ cầm giúp chút đồ rồi”. Lâm Dật cúp điện thoại rồi gửi một tin nhắn cho Tưởng Dao, lúc này cậu đã đến trước cửa phòng bệnh của Cố Phiến Phiến. Nhìn xuyên qua cửa kính, Lâm Dật nhìn thấy Cố Phiến Phiến đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt thất thần, tóc tai rối bù. “Xem ra cô ấy không ổn như Tưởng Dao nói…” Lâm Dật thở dài một hơi, cậu do dự chút nhưng vẫn giơ tay lên gõ cửa. “Là Lâm thiếu gia sao?” Cố Phiến Phiến ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về Lâm Dật ở ngoài cửa. Lâm Dật nhìn xuyên qua cửa kính rồi cười, sau đó đẩy cửa bước vào. “Lâm thiếu gia, sao cậu lại đến đây?” Nhìn thấy Lâm Dật ‘không mời mà đến’, trong mắt Cố Phiến Phiến lóe lên vẻ hoang mang. Dường như là theo bản năng mà cô quay má trái của mình sang một bên, đồng thời đậy tóc lên để tránh Lâm Dật nhìn thấy. Lâm Dật thấy thế thì chỉ buồn cười. “Mấy ngày này tôi đã liên hệ với bác sĩ chỉnh hình tốt nhất bên Hàn Quốc cho cô rồi, tôi cũng hẹn thời gian với đội của họ, đợi vết thương của cô lành rồi, họ sẽ bay đến đây làm phẫu thuật cho cô”. Lâm Dật cảm thấy, lúc này, bất luận là lời an ủi gì cũng đều là thừa. Chi bằng cho cô ấy hi vọng lớn nhất, hơn nữa cậu cũng làm như thế thật. “Thật sao?” Mắt Cố Phiến Phiến sáng ngời nhưng sau đó lại trở nên u tối. “Tôi biết là cô đang nghĩ gì?” Lâm Dật cảm thấy không hài lòng với trạng thái lúc này của cô: “Hai năm trước có hai minh tinh vì tai nạn giao thông mà bị hủy hoại dung nhan, chắc cô biết vụ đó chứ, thế mà họ một năm đã quay lại màn ảnh được, trên mặt gần như không có khác biệt gì với trước đó, chính là bỏ ra đống tiền tìm được đội ngũ thẩm mỹ này đấy”. “Huống hồ, họ còn bị hủy hoại tòa bộ, còn cô thì bị có tí sẹo, không ảnh hưởng gì lớn, thậm chí họ còn thấy không cần thiết nên suýt nữa từ chối đến rồi đó”. Lâm Dật cười rồi nói thêm. “Vâng”. Cố Phiến Phiến khẽ gật đầu nhưng ngữ khí thì đã chuyển biến tốt hơn chút. “Hơn nữa cô cứ nằm trên giường bệnh như thế cũng không hay. Vương Trung Sinh muốn lấy công chuộc tội nên đã ở Đông Kinh chăm sóc cho Sở An Nhiên đến khi nào cô ấy hồi phục mới được về. Phía y tá cấp cao đang thiếu người nghiêm trọng. Lục Thiêm Mẫn nói với tôi là định tuyển một nhóm điều dưỡng vào nhưng không được phó y tá trưởng kiểm tra nên chuyện này có vẻ khó…” Lâm Dật nhìn Cố Phiến Phiến nói đầy thâm ý. “Nhưng những chuyện này chẳng phải có y tá trưởng rồi sao… Hơn nữa bộ dạng tôi thế này làm sao đi ra gặp người ta được…” Cố Phiến Phiến nhỏ giọng nói. “Y tá trưởng đến viện nghiên cứu Đức rồi, đang phối hợp với giáo sư John tiến hành nghiên cứu loại thuốc mới vô cùng quan trọng. Hiện giờ cả bệnh viện chỉ có cô là phó y tá trưởng danh chính ngôn thuận thôi. Nếu như cô cứ trốn tránh thì tôi e, người của Hà gia sẽ chê cười tôi lắm…” Lâm Dật thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực. “Lâm thiếu gia…” Cố Phiến Phiến xoay đầu lại, khóe mắt ngấn lệ, răng cắn chặt. “Yên tâm đi, hiện giờ bệnh viện có ai là không biết cô là người của tôi đâu, bên trên cũng có một số người lúc nào cũng theo dõi tình hình. Dù sao cô là nhân viên cấp cao do tôi đích thân cất nhắc, nếu như có lời đồn nào truyền đến tai bố mẹ tôi thì cô biết đấy, những ngày tháng sau này của tôi cũng không dễ dàng gì…” Thấy Lâm Dật nghiêm túc nhìn mình, Cố Phiến Phiến vội dùng tay lau nước mắt ở khóe mắt, vội nói: “Lâm thiếu gia yên tâm, hôm nay tôi sẽ nỗ lực làm việc, nhất định không làm cậu thất vọng”. “Không phải vội hôm nay làm luôn, hôm nay cô cứ chuẩn bị trước, còn tôi sẽ đi nói với Lục Thiêm Mẫn, ngày mai cô hãy đi làm”. Lâm Dật lại vỗ vai Cố Phiến Phiến, sau đó đứng lên rời đi. Hiện giờ Cố Phiến Phiến cần một cuộc sống thực tế để giết thời gian nghĩ ngợi lung tung. Tất nhiên, không có ai ở đây dám theo dõi Lâm Dật cả. Kể cả không ở viện thì cũng không có ai dám làm thế. Nhưng đây chỉ là cái cớ để khích lệ Cố Phiến Phiến bận rộn hơn. Rời khỏi phòng bệnh, Lâm Dật định về nhà nghỉ ngơi chút. Phía bố mẹ nuôi bị cả nhà Lâm Huệ làm cho đau đầu cả buổi trưa. Hiện giờ cậu chỉ cảm thấy đầu óc như tơ vò, gân xanh trước trán đều giật giật liên tục. Để tránh gặp mặt cả nhà Lâm Huệ nên Lâm Dật chọn cách đi thang máy đến tầng một. Vừa đến cửa bệnh viện, cậu nhận được điện thoại của Lục Thiêm Mẫn. “Sao vậy viện trưởng Lục?” Không biết vì sao mà giờ cứ nghe thấy chuyện liên quan đến bệnh viện là trong lòng Lâm Dật đều thấy bất an. “Lâm thiếu gia, xin hỏi hiện giờ cậu còn ở viện không?” Giọng nói của Lục Thiêm Mẫn có chút do dự, có chút sợ hãi. “Ừm, tôi ở cửa”. Lâm Dật nói. “Lâm thiếu gia là như này! Chuyện này tôi vốn không muốn phiền cậu nhưng thật sự tôi kẹt ở giữa nên thấy khó xử, cũng không biết nên làm thế nào. Chính là người họ hàng mà cậu sắp xếp vào viện ý, giờ họ ở tầng hai cãi nhau với một người họ ngoại của Hà gia, cậu xem…” Không đợi Lục Thiêm Mẫn nói hết câu, Lâm Dật mắng một miếng, cúp điện thoại, xoay người quay về bệnh viện. “Loại người như anh đi đứng không có mắt à, hành lang rộng thế mà cứ phải va vào tôi. Tôi thấy anh cố ý đúng không? Sao không có tí tố chất gì thế, ngày mai tôi phải phẫu thuật rồi, va vào chỗ nào thì anh chịu trách nhiệm được không?” Lâm Dật chưa lên đến tầng hai đã nghe thấy giọng nói chua ngoa của Lâm Huệ vang trong hành lang. Lúc này cậu đứng ở đầu hành lang thì thấy bà ta đã mặc quần áo bệnh nhân đang đứng ở giữa hành lang, chỉ tay về phía bệnh nhân mắng lớn. “Tôi đã xin lỗi cô rồi, cô nói khó nghe quá đấy?” Người bệnh bị che nửa mặt nên Lâm Dật không nhìn rõ là ai. Nhưng từ ngữ khí thì Lâm Dật đoán tính khí người này vẫn khá được. “Xin lỗi? Xin lỗi là xong à? Xin lỗi thì cần gì đến pháp luật nữa? Tôi không biết, nhiều y tá ở đây cũng nhìn thấy rồi, nhất định phải nói ra thân phận của hắn cho tôi biết, nếu mai tôi phẫu thuật xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn là trách nhiệm của hắn. Các người nhất định phải trông chừng hắn, không để hắn rời đi một bước, nếu không tôi sẽ tố cáo các người lên tòa án”. Lâm Huệ nói xong liền lên trước nắm lấy cổ áo bệnh nhân, dáng vẻ của một con mụ đanh đá. Bệnh nhân đó cũng bị hù dọa một phen, trước tiên là giật mình, sau đó giơ tay lên quăng tay Lâm Huệ ra. “Mẹ kiếp, ở đâu ra con mụ điên này, sao ông đây chưa từng thấy ở Hà gia. Bảo vệ đâu, lôi ra ngoài cho tôi”. ----------------------- .