Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 9: Anh ôm em đi. Nhóm dịch: truongcaca Nguồn: Mê Truyện Tần Thư Nhã đương nhiên hiểu rõ những lời này Vu Thiên chỉ nói một nửa, còn có một nửa tự nhiên là không thể xử lý thì hắn sẽ không xử lý rồi. - Anh yên tâm Vu Thiên, chuyện này anh nhất định có thể làm, nhưng chỉ là làm chậm trễ mất vài ngày của anh mà thôi. - Ah, chuyện gì? Tôi tuyên bố trước, nếu là muốn học công phu thì thôi đi, bởi vì bản thân tôi công phu cũng không phải rất giỏi. Vu Thiên biết rõ mình trước mắt Tần Thư Nhã đã lộ ra khá nhiều tuyệt kĩ, mà bản thân Tần Thư Nhã tựa hồ đối với những thứ này cũng cảm thấy rất hứng thú, cho nên Vu Thiên sợ cô đòi học công phu, vì thế hắn trước tiên đem ý nghĩ này giết chết tại chỗ. - Haiz, không phải học công phu, công phu của anh là từ nhỏ luyện khởi, em hiện tại luyện cái đó làm sao được, vả lại em cũng không chịu được khổ cực. Hôm nay em tìm anh chủ yếu là hi vọng anh có thể rời núi một chuyến, tiễn em cùng bạn em về nhà, không biết... Tần Thư Nhã lời vừa nói ra được phân nửa, Vu Thiên đã ngắt lời nói. - Không được! - Thương lượng một chút không được sao? Anh xem chúng em đều đi ra vài ngày rồi, những bạn học đi cùng chúng em mà không thấy hai người bọn em đâu, nhất định sẽ vội muốn chết, có lẽ cha mẹ của chúng em hiện tại lại càng sốt ruột hơn, mà tình huống thân thể Vương Đình lúc này lại không đi đường xa được, cho nên mới để anh tiễn chúng em một chuyến có được không? Nhìn thấy Vu Thiên không đáp ứng yêu cầu của mình, Tần Thư Nhã cảm giác được mình rất thất bại. Từ nhỏ đến lớn, mình cũng không phải loại người mỹ nhân bại hoại gì, có lẽ sống đến tận bây giờ cũng không có mấy người cự tuyệt qua mình, nhưng Vu Thiên lại hết lần này tới lần khác cự tuyệt mình hai lần trong hai ngày, điều này thật làm cho Tần Thư Nhã cảm giác được chính mình làm người rất thất bại. - Vu Thiên, kỳ thật em sở dĩ muốn để anh tiễn bọn em trở về là vì bạn của em Vương Đình có việc gấp. Anh không biết lần này cô ấy đi chơi cùng em, chủ yếu là do em mạnh mẽ kéo cô ấy đến đây, vốn cô ấy không muốn đến đây đâu, bởi vì cha cô ấy bị bệnh nan y, không sống được bao lâu nữa. Em cũng bởi vì thấy tâm tình của cô ấy không tốt, cho nên mới lôi kéo cô ấy đi chơi giải sầu. Thế nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, em nghĩ hiện tại nếu như cha cô ấy biết được con mình mất tích, lúc đó tâm tình không tốt, có lẽ bệnh tình sẽ lập tức chuyển biến xấu, hậu quả phía sau thật không tưởng tượng nổi. Em sợ, sợ Vương Đình bởi vì đi ra muộn mà không thể nhìn mặt cha mình một lần cuối cùng, cho nên lúc này mới cầu xin anh đem chúng em đi ra ngoài. Anh coi có được hay không? Tần Thư Nhã khá giỏi trong việc diễn trò, lúc này trong hốc mắt hồng hồng, phảng phất giống như muốn chảy ra nước mắt. - Cái gì? Cô, cô sao có thể như vậy! Vu Thiên nghe xong Tần Thư Nhã nói ra cha Vương Đình bệnh tình đang nguy kịch, lúc này hắn hết sức tức giận. Vu Thiên sải bước liền đi vào trong phòng Vương Đình, đối với Vương Đĩnh vẫn còn đang nằm trên giường ăn điểm tâm sáng do Vu Thiên chuẩn bị nói. - Cô, cô quá bất hiếu rồi, cha mình bệnh tình nguy kịch nằm ở trên giường, vậy mà cô còn có tâm tình đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy. - Ah! Cái gì nha? Vương Đình vốn đang ăn hết tốc lực, bỗng nhiên Vu Thiên vào nhà rồi nói một câu như vậy, khiến cho Vương Đình nhất thời sửng sốt, cô lúc này thật không biết mình nên tiếp tục ăn hay là dừng lại. Muốn dừng lại hả, nhưng mà chỗ thịt chim ngói này thật sự rất ngon, cô thật sự không muốn vứt bỏ. - Đúng rồi, Vương Đình, cậu bây giờ có lẽ rất đau khổ, chắc không muốn ăn chỗ thịt này đâu. Chứng kiến Vu Thiên nổi giận với Vương Đình, Tần Thư Nhã cũng biết cái chủ ý của mình có hiệu quả. Cô liền đi tới bên người Vương Đình, một phát đoạt lấy chỗ thịt chim ngói, sau đó nhét hết vào trong miệng. Kỳ thật Tần Thư Nhã đã sớm muốn ăn chỗ thịt chim ngói này rồi, chỉ khổ nỗi thân thể Vương Đình vẫn còn suy yếu, cho nên Tần Thư Nhã mới nhịn xuống không có đoạt của cô. - Còn cô nữa? Cô vậy mà còn có thể như không có việc gì ở chỗ này đoạt đồ ăn. Cô cũng phải nghĩ đến, cô mang bạn của cô đi như vậy, kỳ thật chính là hãm hại bạn cô mắc tội bất hiếu, cô, các cô thật sự là tức chết tôi rồi. Hiện tại các cô lập tức thu dọn đồ đạc, nhanh! Vu Thiên nhìn thấy Tần Thư Nhã ở thời điểm này mà còn nghĩ đến chém giết đồ đạc của người khác, lập tức sắc mặt của hắn càng thêm khó coi. - Thu dọn đồ đạc? Làm gì? Anh sẽ không định đuổi bọn em đi ngay bây giờ chứ? Tần Thư Nhã sau khi nghe Vu Thiên nói ra câu này, lại còn chỉ thẳng vào chính mình nữa, lập tức chỗ thịt chim ngói trong miệng cũng không ăn hết, mở to hai mắt nhìn nhìn Vu Thiên. - Đúng vậy, là bảo các cô đi, nhưng không phải đuổi các cô đi, mà là tôi sẽ tiễn đưa các cô về nhà. Vu Thiên nghe được cha của Vương Đình mắc bệnh tình nguy kịch, lập tức phần hiếu thảo trong đáy lòng của hắn xuất hiện. Nghĩ đến chính mình năm tuổi đã không có cha mẹ, cũng không có hưởng thụ qua tình thương của cha cùng tình thương của mẹ, mà hắn cũng không có cơ hội đi hiếu thuận lão nhân, báo đáp ơn sinh dưỡng dục của bọn họ đối với mình, điều này khiến cho hắn vạn phần đau khổ. Lúc này nghe nói cha Vương Đình thân thể cũng mười phần không tốt, lập tức hắn muốn nhất định phải đem Vương Đình trở lại trước mắt cha cô ấy để Vương Đình nhìn mặt cha một lần cuối cùng, vậy cũng là làm tròn giấc mộng của chính mình a. - Ah! Nghe xong Vu Thiên nói muốn cùng mình đi, Tần Thư Nhã lập tức cao hứng cầm miếng thịt chim ngói trong tay ném lên trời, cao hứng nhảy dựng lên. - Thật tốt quá, anh rốt cục chịu đáp ứng đi cùng em rồi. - Cô đừng cao hứng quá sớm, tôi chỉ nói là tiễn đưa các cô đi về, nhưng tôi sẽ không ở lại chỗ đó, còn có, cô đi ra ngoài một lúc tôi có chuyện muốn nói với cô. Nhìn thoáng qua Tần Thư Nhã, Vu Thiên dẫn đầu đi ra phòng. - Chuyện gì, anh cứ việc nói, chỉ cần em có thể làm được, em nhất định xử lý. Giống như đàn ông, Tần Thư Nhã vỗ vỗ bộ ngực, biểu thị thành ý của mình. - Là như thế này, cô tỉnh dậy trước, cho nên đã biết rõ tôi có công phu, cho nên tôi hi vọng một khi đến chỗ các cô, tôi không muốn chuyện này những người khác cũng biết rõ, cô hiểu chưa? Vu Thiên rất nghiêm túc nhìn Tần Thư Nhã nói. - Hiểu, hiểu! Em đương nhiên hiểu rõ những cao nhân chân chính đều thân tàng bất lộ đấy. Lúc này chỉ cần Vu Thiên có thể đi theo mình, cho dù có một ngàn yêu cầu, Tần Thư Nhã cũng sẽ không chút do dự đáp ứng. Tóm lại mọi thứ đều là trước lừa gạt Vu Thiên rời núi rồi nói sau. - Vậy được rồi, cô cũng thu thập thoáng một phát đi, đợi khi nào ăn cơm trưa xong tôi liền mang theo các cô đi ra ngoài. Vu Thiên nhìn thoáng qua Tần Thư Nhã, hắn không biết vì cái gì Tần Thư Nhã cao hứng như vậy, chẳng lẽ thật sự là bởi vì mình có thể đi cùng cô ta sao? Ý nghĩ này Vu Thiên cũng chỉ nghĩ một lúc rồi dừng lại. Vu Thiên đối với ngoại giới còn không hiểu nhiều lắm, đối với nhân tâm càng nhìn không thấu, cho nên trước khi không hiểu rõ được con người đối phương, phần phòng bị ở đáy lòng hắn vẫn sẽ không được gỡ bỏ. Sau khi ba người ăn hết chỗ cơm Vu Thiên làm, hai cô gái liền đi theo Vu Thiên rời khỏi núi. - Tôi nói hai người các cô nhanh lên một chút được không, bằng không rất khó trước lúc trời tối đi ra khỏi đây đấy. Đến lúc đó thật sự không tốt, tôi thì không sao cả, mà các cô ngay cả chỗ ngủ cũng không có, các cô có thể chịu được không? Nhìn hai đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của Tần Thư Nhã cùng Vương Đình bước đi không nhanh không chậm, Vu Thiên thật sự rất sốt ruột. - Cũng không có biện pháp, anh cũng không phải không biết, thân thể Vương Đình vừa mới hồi phục, còn không có hoàn toàn khỏe hẳn, cô ấy làm sao có thể đi nhanh được chứ! Tần Thư Nhã cũng hiểu rõ dạng đi của chính mình, thật sự là quá chậm. Nhưng cũng không có biện pháp, Vương Đình đi chậm đó là chuyện của cô ấy, cũng không liên quan gì đến mình a. Vu Thiên nhìn thoáng qua Tần Thư Nhã, bất đắc dĩ lắc đầu. - Tốt, tất nhiên cô đã nói như vậy, vậy cũng đừng trách tôi nhé. Nói xong lời này, Vu Thiên đột nhiên xoay người lại đối với Vương Đình đang đi chầm chậm sau lưng điểm một cái trước ngực, cả người Vương Đình thoáng cái hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không biết nữa. - Ah! Anh muốn làm gì? Tần Thư Nhã nhìn thấy Vu Thiên thoáng cái làm cho Vương Đình hôn mê, cô sợ hãi kêu lên một tiếng. Chỗ này trước không có thôn, sau không có điếm, nếu như Vu Thiên muốn đối với mình cùng Vương Đình làm chút gì đó, vậy thì thật là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa. - Hô cái gì? Vu Thiên nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương kia của Tần Thư Nhã, không khỏi muốn cười. Thật là nhìn không ra nha, một mực tự xưng chính mình gan lớn Tần Thư Nhã nguyên lai cũng có lúc nhát gan như vậy. Không muốn tra tấn tâm lý Tần Thư Nhã nữa, Vu Thiên cười cười: - Cô ấy đi chậm như vậy, nếu như tôi không làm cô ấy hôn mê, thì làm sao thi triển công phu. Sự tình công phu chỉ có cô biết rõ là được rồi, tôi không muốn lại để cho những người khác biết nữa, cho nên hiện tại tôi điểm huyệt ngủ của cô ấy, sau đó tôi có thể mang cô ấy đi cho nhanh. - Ah! Nghe xong Vu Thiên giải thích, Tần Thư Nhã nhẹ gật đầu làm như đã hiểu. - Em biết rõ anh có ý gì, hì hì, không cần giải thích với em làm gì. Lúc này Tần Thư Nhã lại giả bộ làm ra một bộ dạng cái gì cũng hiểu hết. Nhìn thấy Tần Thư Nhã giả bộ giống như lão sói vẫy đuôi, trong nội tâm Vu Thiên cười cười. Cô bé này thật đúng là có thể giả bộ minh bạch nha. Kế tiếp, Vu Thiên đem Vương Đình vác trên lưng, sau đó mang theo Tần Thư Nhã hướng bên ngoài rừng rậm đi đến. Vu Thiên lưng cõng Vương Đình đi ở phía trước, Tần Thư Nhã đi theo đằng sau. Vu Thiên là một bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì, nói như thế nào nhỉ, lưng vác cô gái trên dưới một trăm cân đối với Vu Thiên thật sự không coi vào đâu ( 1 cân TQ = 0,5 câ ). Nhớ ngày đó Vu Thiên đánh chết một con hổ vô cùng to lớn, tại đây trong núi sâu vẫn có lão hổ hoang dại, chỉ là quốc gia không biết, cho nên bọn hắn cũng không có đăng ký. Kỳ thật như một ít động vật hoang dã, quốc gia đều không có thống kê được số lượng cụ thể. Những con vật còn sót lại được đưa lên thống kê kia, cũng không phải là tin tức gì quá chính xác. Con hổ kia ước chừng hơn bốn trăm kg, thế nhưng mà thế nào, còn không phải bị Vu Thiên vác trên lưng mang về tới tận nhà sao? Cho nên chút ít thể trọng của Vương Đình đối với Vu Thiên mà nói, trên cơ bản có thể bỏ qua. Vu Thiên thì không sao, nhưng Tần Thư Nhã thì lại không thể chịu được. Thể chất của cô tuy rằng cũng không tệ, nhưng đây là đang đi trên núi, không giống như đi trên đường cái, trái lại khắp nơi là dốc đứng, khắp nơi là trạm gác cao, lại thêm việc thân thể Tần Thư Nhã cũng chỉ vừa mới khôi phục tốt hơn một ít, cho nên đi được không bao lâu, Tần Thư Nhã đã không chịu nổi. - Ai nha, em không đi được nữa rồi, mệt chết mất! Tần Thư Nhã biết rõ cùng cái đồ biến thái Vu Thiên so sánh, thể lực của mình thật sự quá kém cỏi, cho nên cô dứt khoát nổi lên ý định đùa nghịch cùng hắn. - Cô không đi? Chúng ta làm sao ra khỏi cánh rừng trước lúc trời tối đây? Vu Thiên thật không ngờ Tần Thư Nhã nói trở mặt thì trở mặt, thoáng cái vậy mà ngồi trên mặt đất, lại muốn như thế nào nữa đây? Ngồi trên mặt đất Tần Thư Nhã giảo hoạt liếc nhìn Vu Thiên, đột nhiên nói ra một câu làm cho Vu Thiên chút nữa té xỉu: - Vu Thiên, anh có nhiều khí lực như vậy, không bằng anh cũng cõng em trên lưng đi? Vu Thiên rất chân thành nhìn thoáng qua Tần Thư Nhã, sau khi xác nhận Tần Thư Nhã không phải nói giỡn, Vu Thiên nói: - Tôi chỉ có một cái lưng, lúc này đã cõng bạn cô rồi, cô bảo làm thế nào để tôi cõng cô đây? - Cái này! Cẩn thận nhìn kĩ khắp người Vu Thiên, Tần Thư Nhã nói ra một câu càng làm cho hắn xuýt nữa té xỉu: - Vậy anh ôm em đi!