Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 10: Lưng vác bụng ôm. Nhóm dịch: truongcaca Nguồn: Mê Truyện Vu Thiên thật không ngờ, làm một người phụ nữ lại có thể có da mặt dầy như vậy, hắn vốn muốn nói thẳng điều đó không có khả năng. Nhưng khi hắn chứng kiến ánh mắt đầy đáng thương của Tần Thư Nhã, Vu Thiên có chút do dự. - Vậy anh ôm em đi, anh yên tâm, em sẽ không trách anh đâu, đây là em tự nguyện mà. Tần Thư Nhã nhìn thấy Vu Thiên không có từ chối mình ngay lập tức, lúc này cô cũng cảm giác có được hi vọng, cho nên lập tức nói thêm một câu như vậy. Tần Thư Nhã cũng không tin chính mình xinh đẹp như vậy, nếu như bình thường mình nói muốn để cho một người đàn ông ôm mình, vậy sợ rằng số người đàn ông đồng ý phải xếp dài hai đầu phố mất, mà Vu Thiên lại là một người con trai chẳng lẽ không động tâm sao? Vu Thiên thật không biết nên cười hay nên khóc. Cô còn nói không trách tôi, cái kia cũng phải nhìn xem tôi có nguyện ý hay không chứ. Ai bảo Vu Thiên là đàn ông, bình thường tại thời điểm này đàn ông đều sẽ anh hùng cứu mỹ nhân. Vu Thiên tất nhiên là anh hùng, mà Tần Thư Nhã lại là mỹ nữ, cho nên kết quả cuối cùng tự nhiên là Vu Thiên phía trước một tay ôm lấy Tần Thư Nhã, đằng sau dùng một tay nắm lưng cõng Vương Đình. Mang hai người đẹp trên người, đây đối với đàn ông bình thường mà nói đều chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nhưng đối với Vu Thiên xác thực không phải như thế. Có lẽ trong nội tâm hắn căn bản không có tà niệm, cho nên Vu Thiên đối với Tần Thư Nhã cùng Vương Đình cũng không có suy nghĩ gì xấu xa, hắn giống như chả có chuyện gì tiếp tục hướng bên ngoài rừng rậm đi đến. Àh không! Phải nói là chạy, hoặc nói là bay thì đúng hơn. Sắc trời đích thật không còn sớm, mà Vu Thiên lại không muốn tại trong rừng rậm chăm sóc Tần Thư Nhã cùng Vương Đình, cho nên rơi vào đường cùng, hắn đành phải sử xuất một phần bản lĩnh của bản thân, bắt đầu chạy như điên. Vu Thiên cho rằng mình đang chạy, nhưng trong mắt Tần Thư Nhã không khác gì “bay”. Vu Thiên bình thường trong rừng rậm có khi phải đuổi theo Mãnh Hổ, có khi còn đuổi theo bầy sói, còn có lúc đuổi theo một hai con Sơn Báo cùng hồ ly tốc độ phi thường nhanh, bởi vì là đối thủ của bọn hắn, cho nên hắn đã sớm luyện thành môn công phu chạy nhanh, chỉ là Vu Thiên cũng không biết tốc độ của mình nhanh bao nhiêu thôi. Tóm lại chỉ cần hắn trong rừng rậm chứng kiến con mồi, vậy nhất định nó không chạy thoát được. Đương nhiên, con Cửu Vĩ Tuyết Hồ kia là ngoại lệ. Tần Thư Nhã nằm ở trong ngực Vu Thiên, cảm thụ được khí tức đại nam nhân của hắn, cảm thụ được cảm giác phi thường an toàn mà Vu Thiên mang lại cho cô, Tần Thư Nhã cực kỳ hạnh phúc. Bất tri bất giác Tần Thư Nhã vậy mà tựa ở trong lồng ngực Vu Thiên ngủ quên mất. Uớc chừng không đến nửa giờ sau, Vu Thiên đã mang theo Tần Thư Nhã cùng Vương Đình đi tới một đoạn đầu đường gần mép rừng. Đoạn đường này thuộc về lộ tuyến du lịch Thái Sơn, ở chỗ này bình thường đều có xe khách đi qua, Vu Thiên nhiều lần đi vào thị trấn cũng ngồi tại chỗ này đợi xe. Đứng tại bên đường đợi xe khách. Hắn nhìn thấy Tần Thư Nhã đang ngủ say trong ngực mình, bây giờ mới phát hiện khiến hắn không khỏi lắc đầu. Thật không biết Tần Thư Nhã nghĩ như thế nào, tại hoàn cảnh như vậy mà còn có thể ngủ được, thậm chí không ngờ khóe miệng Tần Thư Nhã lại còn chảy ra cả nước miếng, nước miếng này tự nhiên chảy vào trên người hắn rồi. Hôm nay Vu Thiên bởi vì muốn đi ra ngoài, cho nên đã đổi lại một thân quần áo thoải mái. Nhắc tới quần áo thoải mái đối với rất nhiều người mà nói thì đây không được coi là quần áo tốt, nhưng đối với hắn mà nói, bộ quần áo trước mặt này thật là bộ đồ tốt nhất, bộ quần áo màu cà phê này chính là Vu Thiên dùng hai giương da hồ ly bán đi. Đương nhiên hắn cũng không biết da hồ ly giá cả thế nào, hắn chỉ biết người khác lấy đồ của hắn thì phải trả hắn tiền, mà về phần nhiều hay ít tiền, cái này hắn không quan tâm, cho nên chỉ cần Vu Thiên mang đồ ra bán, người nào trả giá hắn đều bán hết. Vu Thiên cúi đầu nhìn một thân trang phục của mình cứ như vậy bị Tần Thư Nhã "Chà đạp", hắn thật sự bất đắc dĩ lắc đầu. Được rồi, chờ khi trở về mình lại đi đánh hai con hồ ly rồi đổi da lấy tiền, dù sao ở trong rừng rậm cách nơi đây hàng ngàn km cũng không có người đi lại, chỗ đó động vật hoang dã tự nhiên đặc biệt nhiều. Một hồi âm thanh ô tô truyền vào trong tai Vu Thiên. Hắn biết rõ xe khách sắp tới. Liền nhẹ nhàng lắc lắc Tần Thư Nhã trong ngực: - Này, tỉnh lại đi! Xe khách sắp tới rồi. Vừa nói chuyện, Vu Thiên cũng buông lỏng tay đem hai chân Tần Thư Nhã để vào trên mặt đất. Sau đó uốn éo thân thể làm cho Vương Đình sau lưng tụt xuống, cũng giải khai luôn huyệt ngủ cho cô. - Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đột nhiên bị người đánh thức từ trong giấc mơ là một chuyện rất khó chịu, cho nên Tần Thư Nhã vừa dụi mắt vừa tức giận hỏi. Vừa rồi Tần Thư Nhã thật sự ngủ rất say, rất sâu. Ngay cả cô cũng không biết tại sao mình lại ngủ say như vậy, chẳng lẽ là do mấy ngày nay quá mệt mỏi hay là vì trên người Vu Thiên có thể cho cô cảm giác an toàn? Không biết đáp án Tần Thư Nhã lại càng không biết vừa rồi tư thế ngủ của mình bất nhã cỡ nào, chớ nói chi là sự tình cô ngủ chảy nước miếng. - Còn làm sao nữa? Chúng ta đã đến bên cạnh đường cái rồi, lập tức sẽ có xe khách đến đón. Vu Thiên nhìn thoáng qua Tần Thư Nhã vẫn còn đang dụi dụi mắt cười cười nói. - Nhanh như vậy đã đến sao? Thế nhưng mà xe khách đâu? Nghe được Vu Thiên nói xe khách sắp tới rồi, Tần Thư Nhã cố mở cặp mắt buồn ngủ của cô nhìn về phía xa xa, thế nhưng mà xác thực cái gì cũng không nhìn thấy. - Đúng nha! Xe khách đâu? Một thanh âm khác vang lên, thì ra Vương Đình lúc này cũng đã tỉnh lại, cô trong lúc mông lung nghe được có người nói xe khách sắp tới, liền nhìn chung quanh, thế nhưng cũng chả thấy gì. - YAA.A.A..! Cậu tỉnh lại rồi? Vừa rồi không biết cậu bị làm sao, đang đi tự nhiên hôn mê bất tỉnh, cuối cùng đành phải làm khó Vu Thiên cõng cậu trên lưng, cậu mới đến được đây, bằng không thì hậu quả thực không dám suy nghĩ. Tần Thư Nhã nhìn thấy Vương Đình tỉnh lại, sợ Vương Đình sẽ hỏi mình làm sao lại hôn mê, nên cô liền đánh một cái đòn phủ đầu. Quả nhiên sau khi Vương Đình nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, cô không biết làm sao cúi đầu, đối với Vu Thiên nói một câu: - Cảm ơn anh! Vu Thiên nghe Vương Đình nói cám ơn, lắc lắc đầu nhìn Tần Thư Nhã, Tần Thư Nhã này thật đúng là cổ quái ranh ma, lại còn nghĩ ra được cả chủ ý này. Mà đúng lúc này, âm thanh của xe khách cũng từ đằng xa truyền đến, Tần Thư Nhã cùng Vương Đình lúc này mới nghe thấy rõ. - Hắc! Thật đúng là xe khách đến rồi? Vu Thiên không có lừa gạt chúng ta! Nghe được âm thanh của xe khách, Tần Thư Nhã cao hứng giống như một đứa trẻ kêu lên. Dù sao cũng sống ngây ngốc trong núi vài ngày, lần này đi ra ngoài, nhớ tới xã hội hiện đại, cô vẫn rất có cảm xúc đấy. Lúc này, Tần Thư Nhã cùng Vương Đình đều quên mất chuyện vì cái gì Vu Thiên nói xe khách tới mà xe khách tới thật. Cái này cũng chỉ có Vu Thiên tự mình biết, từ nhỏ sống trong rừng rậm nguyên thủy, vì sinh tồn cùng đối phó với những động vật nguy hiểm kia, thính lực của hắn đã sớm luyện đến cảnh giới rất mạnh, bình thường chỉ cần có một tiếng động khác thường, cho dù thanh âm này có cách ngoài hai dặm Vu Thiên cũng có thể nghe thấy. Chờ Tần Thư Nhã cùng Vương Đình vẫy xe khách dừng lại. Ba người Vu Thiên thuận lợi lên xe. Hiện tại đang là lúc cao điểm du khách xuống núi Thái Sơn, cho nên khách trên xe phải gọi là đông như kiến. Ba người Vu Thiên đành phải đứng trong lối đi nhỏ trên xe khách. Thời tiết oi bức, cửa sổ xe khách tuy đều đã mở ra hết, nhưng bởi vì người quá nhiều, cho nên vẫn có rất nhiều mùi vị khác thường truyền vào trong mũi Tần Thư Nhã cùng Vương Đình. Đối với các loại mùi mồ hôi bẩn, hôi nách cùng miệng thối trong xe, Tần Thư Nhã cùng Vương Đình cũng nhịn không được dùng tay bưng kín miệng mũi, mà chỉ có Vu Thiên đối với những “hương vị” này không có quá nhiều bài xích, phải biết rằng trong núi Vu Thiên thường xuyên còn có thể ngửi được những mùi còn thối hơn ở đây, ví dụ như vô tình gặp được một con chồn hương, lúc nó phóng rắm sợ rằng còn thối hơn thế này không biết mấy trăm lần, nhưng Vu Thiên đều có thể chịu được, cho nên đối với những mùi vị ở đây hắn cũng coi như không có. Nhưng Tần Thư Nhã cùng Vương Đình lại không chịu nổi, thực tế càng thêm chết người chính là Vương Đình vừa mới đứng lại, tại bên người cô có một người phụ nữ trung niên đột nhiên thả một cái rắm phát ra cả tiếng, dẫn tới toàn bộ mọi người trên xe đều hướng phía cô nhìn lại. Vương Đình cách cái người "Gây chuyện" gần nhất, cho nên “hương vị” này cô cũng hít nhiều nhất, không khỏi khiến cô càng dùng sức bưng kín cái mũi của mình hơn. Vị làm ra sự kiện này chính là một người phụ nữ trung tuổi, nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, lập tức mụ ta không được tự nhiên. - Hừ! Thật đúng là người tiên tri thả rắm? Chính mình thả rắm mà còn ở chỗ này bưng lấy mặt mũi, thực giỏi diễn kịch mà. - Đúng nha, Hứa tỷ, nếu người khác không biết còn tưởng rằng đây là chuyện tốt chị làm đấy. Đối diện người phụ nữ trung tuổi này là một người phụ nữ thối tha khác vội vàng thay vị được xưng là Hứa tỷ lên tiếng. Hai người này một người hát một người quát, lập tức khiến toàn bộ ánh mắt mọi người tập trung đến trên người Vương Đình. Vương Đình nhìn hai người phụ nữ này hãm hại mình, nhất thời tức giận nói không ra lời. - Ai nói không phải chứ? Nếu không phải Thái Sơn có quy định không cho xe cá nhân lên núi, tôi còn phải cùng cái người đánh rắm này ở chung một chỗ sao, thật sự là thối chết tôi mà. Vị Hứa tỷ kia nhìn thấy bạn mình thay mình nói chuyện, mụ ta cũng vội vàng hét to lên.