Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 255
- Lam Bách Hợp, anh đồng ý thực hiện nhiệm vụ này. Nhưng theo anh biết thì tinh cầu Địch Ca Lan mà nhiệm vụ nhắc đến nguy hiểm hơn em tưởng nhiều. Tốt nhất là một mình anh đi, em cứ ở lại Bắc Đẩu Tinh nghỉ ngơi, chơi với em gái vài ngày. Anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ điều tra của em một cách hoàn hảo.
Lâm Phi nói.
- Tinh cầu Địch Ca Lan rất nguy hiểm sao Chẳng trách mà thù lao lại cao thế. Đã nguy hiểm thì em càng không thể không đi, vốn dĩ là nhiệm vụ của em, để anh làm thay thì ra cái gì chứ? Anh chuẩn bị đi, tối nay em đến biệt thự đón anh.
Lam Bách Hợp nói, nói thêm vài câu rồi tắt máy.
---
Lâm Phi nhìn trời cầu nguyện mình sống mà hoàn thành được nhiệm vụ lần này. Nghe ngữ khí Lam Bách Hợp rõ ràng cô không để tâm lời khuyên của hắn,
Lâm Phi lại bắt đầu nguyên rủa cả nhà của người đã chế tạo hệ thống
Chiến Thần.
Rồi Lâm Phi lên mạng đặt một lượng lớn thực phẩm và vật dụng dùng dã ngoại.
Sau khi Lâm Phi thanh toán, nửa tiếng sau một phi thuyền vận chuyển loại nhỏ từ trên không thả xuống bên ngoài biệt thự những đồ mà hắn đã đặt.
Lâm Phi sau khi nhận hết vật phẩm, ôm về biệt thự, lọc ra đồ ăn rồi cho hết đồ dã ngoại vào nhẫn không gian.
Lâm Phi lại ôm đống thức ăn xuống căn phòng dưới lòng đất.
Khi xuống cầu thang, Lâm Phi thấy Ngô Tiểu Man đang đứng với tư thế cảnh giác sẵn sàng chiến đấu nhìn ra cầu thang.
- Tôi đây, không phải kẻ xấu, mau chuyển đồ ăn giúp tôi, lần này dự trữ cho cô nhiều một chút.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man.
- Anh chính là kẻ xấu xa nhất, nhốt tôi ở đây không cho ra ngoài. Còn nữa, lần này đem tới nhiều đồ ăn như vậy, lại đi xa rồi. Thân phận của chủ nhân vẫn là học sinh, tại sao lại bận như vậy? Học sinh của Thiên
Long Liên Bang đều bận thế sao? Rốt cuộc anh bận cái gì chứ?
Ngô Tiểu Man dùng ngữ khí u oán nói.
- Cuộc sống của tôi có kể cô cũng không hiểu. Cô có thể hiểu thế này, những việc tôi bận đều là việc can hệ đến tính mạng. Chỉ không cẩn thận một chút là có thể mất mạng như chơi.
Lâm Phi nói xong, cầm quả táo Ngô Tiểu Man đã rửa sạch để trên bàn, cắn một miếng lớn.
- Chuyện liên quan đến tính mạng, nguy hiểm vậy thì chủ nhân phải cẩn thận. Tôi sẽ cầu nguyện cho anh trở về an toàn.
Ngô Tiểu Man nghĩ một lúc, chớp chớp đôi mắt to, nhiệt tình nói với Lâm Phi.
- Cô vẫn còn lương tâm, tiểu tuỳ tùng của tôi, xem ra tôi không thương cô phí công.
Lâm Phi cười đáp.
- Đương nhiên tôi có lương tâm rồi. Nếu anh chết ngoài đó thì tôi cũng chết đói trong cái nhà tù này. Đúng rồi chủ nhân, nếu anh chết thật thì nhớ dặn bạn đến thả tôi ra nhé!
Ngô Tiểu Man dùng ngữ khí thương lượng nói.
- Tôi còn chưa đi cô đã nguyền rủa tôi chết rồi. Bạn tôi có một người là bác sĩ thích làm thí nghiệm trên người sống, cô ấy được gọi là cô gái giết mổ. Nếu cô yên tâm để cô ấy cứu, giải phẫu cô xong rồi dung hợp gen động vật vào người cô thì tôi sẽ nhờ cô ấy.
Lâm Phi nói.
Ngô Tiểu Man nghe thế thì lắc đầu lia lịa.
Lâm Phi an ủi Ngô Tiểu Man một chút rồi rời khỏi đó.
Lâm Phi về phòng, đặt thời gian trên đồng hồ rồi lên giường ngủ lấy tinh thần đón nhận nhiệm vụ nguy hiểm ở tinh cầu Địch Ca Lan.
---
Đêm đó Lam Bách Hợp lái xe đến biệt thự đón Lâm Phi. Lâm Phi lên xe thì phát hiện có Lam Linh Nhi ngồi ghế sau.
- Anh rể, tôi và hai người cùng đi chấp hành nhiệm vụ, năng lực lái người máy của tôi rất cao đấy, sẽ không gây phiền phức cho hai người đâu.
Lam Linh Nhi nói với Lâm Phi.
- Thế nào Lâm Phi, đưa Lam Linh Nhi đi cùng nhé, cho nó rèn luyện một chút, thêm một người là thêm một cánh tay.
Lam Bách Hợp nói, rõ ràng là cô chẳng để tâm chút nào đến điều mà Lâm Phi đã nói, rằng nhiệm vụ tinh cầu Địch Ca Lan rất nguy hiểm, còn dẫn theo cả em gái.
Lâm Phi không cần nghĩ, lập tức phản đối.
- Lam Linh Nhi, đây là nhiệm vụ độ khó rất cao của quân đội, không phải đi du lịch, sẽ liên quan đến tính mạng đấy. Nhiệm vụ lần này cô không thể đi. Muốn rèn luyện thì sau này khi có nhiêm vụ hệ số an toàn cao hơn chị cô sẽ đưa đi. Nhiệm vụ lần này không đơn giản như giới thiệu, dù là tôi cũng không chắc chắn sẽ thoát thân an toàn.
Nói thực, chị cô tôi cũng không muốn đưa đi, nhưng cô ấy đã có kinh nghiệm nhiều lần làm nhiệm vụ, nếu gặp bất ngờ thì cô ấy có thể kịp thời phản ứng. Nhưng còn cô, nếu đi sẽ là gánh nặng cho hai chúng tôi, gặp nguy hiểm chúng tôi sẽ phải bảo vệ cho cô nữa. Nếu cô cứ cố chấp muốn đi, rất có thể sẽ khiến chị cô hoặc tôi bỏ mạng ở tinh cầu Địch Ca Lan.
Lâm Phi nghiêm túc nói.
- Hừ, bảo tôi là gánh nặng. Không đi thì không đi, bản tiểu thử không thèm đi. Anh rể là xấu xa nhất. Tiến chị đến sân bay là tôi về.
Lam Linh Nhi chu môi nói, dọc đường không thèm để ý Lâm Phi, hắn cũng vui vẻ thôi.
---
Một tiếng sau, xe dừng bên ngoài sân bay của quân đội. Sau khi Lam Bách Hợp đưa ra thẻ thành viên đội đặc chiến Hắc Sắc Yên Hoa với thủ vệ, Lâm Phi và Lam Bách Hợp được cho vào, có hai sĩ binh dẫn họ vào trong.
Lam Linh Nhi chỉ đành ngồi trên xe nhìn tiễn hai người họ.
Quân đội làm gì cũng nhanh, mấy phút sau Lâm Phi và Lam Bách Hợp đã lên một con tàu con thoi đặc cấp hạng nhỏ, dài hơn mười mét, màu đen do quân đội phái tới.
Tàu cất cánh bay khỏi Bắc Đẩu Tinh.
Lâm Phi nhìn Bắc Đẩu Tinh ngày một nhỏ dần, nhìn bầu trời sao mênh mông vô tận cảm giác thực lực của mình vẫn còn quá nhỏ yếu, chưa đạt được tới mức không sợ sệt gì nhiệm vụ của hệ thống Chiến Thần.
Con tàu bắt đầu bay về điểm nhảy không gian, tiến hành bước nhảy, Lâm Phi và Lam Bách Hợp cũng vào khoang nằm để nghỉ ngơi.
---
Khoảng một ngày sau, Lâm Phi và Lam Bách Hợp được nhân viên trên tàu đánh thức.
- Hai vị, ngôi sao màu xanh trên màn hình hiển thị chính là tinh cầu Địch Ca Lan. Phi thuyền mà tiếp tục bay về phía trước thì sẽ bị rada của họ phát hiện. Tiếp đây hai vị phải dùng “tàu con thoi đổ bộ” do quân đội mới nghiên cứu ra, có thể tránh được sóng rada để hạ cánh. Vì giai cấp thống trị trên tinh cầu Địch Ca Lan hơn một năm trước đã phong toả tín hiệu của tinh cầu với ngoại giới, nên máy ảnh và thiết bị liên lạc đều vô hiệu với bên trong tinh cầu.
Tàu con thoi đổ bộ sẽ đưa hai vị đến một khu đất hoang trên tinh cầu Địch Ca Lan. Khi hai vị thực hiện xong nhiệm vụ, khởi động lại con tàu nó sẽ lại đưa hai vị trở về bầu thái không.
Con tàu này sẽ phi hành trên tuyến đường gần đây, sau đó phụ trách đón hai vị về Bắc Đẩu Tinh. Tôi sẽ ở đây đợi hai vị một tháng, nếu một tháng sau hai người không quay lại thì coi như nhiệm vụ thất bại, tàu cũng sẽ rời khỏi đây.
Giờ có câu hỏi hay yêu cầu gì hai vị cứ nói.
Nhân viên trên tàu nghiêm túc nói với Lâm Phi và Lam Bách Hợp.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
7 chương
43 chương
56 chương