Nhưng Lâm Phi lái xe đến vị trí trước đây của căn phòng nhỏ của Lam Bách Hợp thì không thấy nó nữa. Khu dân nghèo hiện nay đã trở thành công trường đang thi công, một số căn nhà nhỏ đã bị dỡ đi từ lâu. - Di rời rồi à, chính phủ nhanh thật. Đúng rồi, chị à, chính phủ có gửi cho chị tiền đền bù không? Lam Linh Nhi hỏi. - Nhà không phải tên chị, tiền bồi thường cũng không đến tay chị được. Lâm Phi, nghe nói gần đây anh ở biệt thự, phát tài rồi đấy, hay đến chỗ anh đi. Lam Bách Hợp cười nói. - Được, vậy đưa hai người tới chỗ anh. Dù anh có phát tài cũng không kiếm được nhiều như lính đánh thuê vũ trụ là em. Nghe nói một lần nhiệm vụ của lính đánh thuê kiếm được một năm tiền thường của binh sĩ thông thường trong quân đội mà. Lâm Phi đáp, hắn chẳng còn cách nào, đành lái xe về biệt thự của mình. Hắn nghĩ bụng khi về biệt thự tìm lúc nào rảnh xuống dưới lòng đất trói Ngô Tiểu Man lại, như vậy sẽ yên tâm, không để bọn họ phát hiện. Đương nhiên mình còn có dị năng ba phút, gặp bất trắc thì có thể trở lại quá khứ cứu vãn, cũng không quá nguy hiểm. - Cuộc sống của lính đánh thuê vũ trụ thật ra không tốt như mọi người nghĩ đâu. Tuy kiếm được nhiều tiền nhưng đều là dùng tính mạng đi đổi lấy. Đương nhiên thực lực cũng được nâng lên rất nhanh, vì nếu không nâng cao thực lực thì có thể chết bất cứ lúc nào. Lam Bách Hợp nghĩ một chút rồi nói với chút xuất thần. Nghe Lam Bách Hợp nói, Lâm Phi lại cảm thấy mình hiện tại bị hệ thống Chiến Thần nhập thể, bị ép buộc phải làm vô số nhiệm vụ, còn nguy hiểm hơn cả làm lính đánh thuê vũ trụ. --- Nửa tiếng sau, Lâm Phi dừng xe bên cạnh biệt thự của mình. - Tại sao chứ? Bốn bề quanh biệt thự này trống hoác. Anh rể Lâm Phi, anh lại thuê người chặt bỏ hết cây cỏ xung quanh rồi, như thế này thì còn gì mỹ quan nữa? Lam Linh Nhi nhìn thấy khoảng đất xung quanh biệt thự chỉ mọc một ít cỏ thấp tè, còn ở phía xa thì cây cỏ rậm rạp, không hiểu hỏi Lâm Phi. - Trong rừng cây rậm rạp có thể có kẻ địch ẩn náu, không an toàn. Chỗ cây cỏ này đều là tự tay tôi nhổ đi đấy. Lâm Phi ủ dột nói. Nghe thế, trán Lam Linh Nhi toát mồ hôi. Lam Bách Hợp vì tiếp xúc với những hoàn cảnh nguy hiểm rồi nên cũng không thấy có gì không đúng. - Hai người vào nghỉ ngơi trước đi, anh đi kiếm đồ ăn, sẽ về ngay. Lâm Phi nói, cho hai người vào trong rồi đóng cổng lớn lại, còn hắn chạy xuống căn phòng dưới đất. Lâm Phi mở cửa căn phòng dưới đất, nghe thấy tiếng Ngô Tiểu Man: - Lâm Phi chủ nhân, hay quá, sớm thế đã về rồi, hoạt động bên ngoài của anh bỏ rồi à? Lâm Phi cảm giác Ngô Tiểu Man nói quá to, cửa còn chưa đóng, có thể hai chị em trong biệt thự sẽ nghe thấy. Lâm Phi dùng dị năng trở lại một phút trước. Lần này Lâm Phi nhanh chóng mở cửa phòng dưới lòng đất rồi chạy xuống cầu thang. Ngô Tiểu Man đang ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy một bóng đen rồi trước mắt đen lại, rồi bị đánh sau gáy, ngất đi. - Chủ nhân cũng chẳng dễ dàng gì, đừng trách chủ nhân, muốn trách thì hãy trách ban di rời của chính phủ liên bang. Họ dỡ nhà của Lam Bách Hợp, để an toàn, tôi đành phải đánh ngất cô vậy. Lâm Phi nói nhỏ với Ngô Tiểu Man, rồi lấy sợi dây Ngô Tiểu Man vốn dùng để tập yoga buộc quanh cô mấy vòng rồi buộc vào giường. Chẳng còn cách nào khác, từ khi tập yoga thân hình Ngô Tiểu Man dẻo dai đến Lâm Phi cũng phải thấy thua kém. Không trói nhiều vòng hơn thì Ngô Tiểu Man sẽ thoát được ngay. Sau khi trói xong Ngô Tiểu Man, Lâm Phi tìm một cái khăn tay nhét vào mồm cô, lần này thấy yên tâm hơn nhiều rồi. Sau đó Lâm Phi lấy đồ ăn vốn chuẩn bị cho Ngô Tiểu Man lên lầu. Chiều, Lam Bách Hợp xuống bếp làm một bàn thịnh soạn cho Lâm Phi và Lam Linh Nhi. Lam Bách Hợp kể cho hai người về mấy nhiệm vụ gần đây và cuộc sống trong đội lính đánh thuê. Sau bữa cơm, ba người cùng ngồi ở sô pha xem tin tức liên bang, thông tin về chiến tranh giữa Bách Thú Đế Quốc và Thiên Long Liên Bang. - Lâm Phi, cảm ơn anh lần trước đã giúp em gái em trong buổi lễ tốt nghiệp. Lam Bách Hợp cảm ơn Lâm Phi rồi bắt đầu nói chuyện phiếm. Bên trái Lâm Phi là Lam Bách Hợp, bên phải là Lam Linh Nhi, Lâm Phi ngồi ở giữa nhìn hai chị em có vẻ ngoài rất giống nhau nhưng tính cách lại khác biệt, có cảm giác muốn thử được ôm cả hai, nhưng Lam Linh Nhi không cho hắn cơ hội đó. - Anh rể, cũng không còn sớm nữa, bọn tôi phải về thôi. Tôi lâu lắm không gặp chị, vừa hay tôi giờ là giáo viên, được phân một căn chung cư nhỏ, tối nay tôi đưa chị về đó ngủ. Tôi mượn xe anh một hôm, lúc khác sẽ trả. Lam Linh Nhi tinh nghịch nói với Lâm Phi, vẻ mặt như âm mưu đã được thực hiện. - Biệt thự này rất rộng, hai người ở đây một đêm cũng được, còn rất nhiều phòng trống mà. Lâm Phi nói. - Không sao, giờ mới là buổi chiều, vừa hay hai chị em tôi đi mua đồ rồi về nhà tôi. Không cần tiễn đâu, anh đừng làm phiền không gian riêng tư của hai chị em tôi đấy. Lam Linh Nhi làm mặt quỷ với Lâm Phi rồi cầm chìa khoá xe đang đặt trên bàn, sau đó kéo Lam Bách Hợp ra khỏi biệt thự. Còn Lam Bách Hợp thì áy náy nìn Lâm Phi, cũng nói lời từ biệt rồi cùng em gái đi khỏi đó. Lâm Phi nhìn tiễn hai người rồi trở về sô pha ngồi xem tin tức, cứ có cảm giác quên mất cái gì đó. - Đúng rồi, tiểu công chúa Ngô Tiểu Man còn đang bị trói. Lâm Phi nghĩ một lúc đột nhiên nhớ ea Ngô Tiểu Man đã bị trói mấy tiếng đồng hồ rồi. Lâm Phi lập tức chạy xuống dưới mở cửa phòng dưới lòng đất, vội vàng chạy tới bên giường, nhìn Ngô Tiểu Man đang bị trói như cái bánh chưng, miệng bị bịt, nằm đó khóc nhoe nhoét cả mặt. Lâm Phi vội tháo dây trói cho Ngô Tiểu Man. - Hu hu, có kẻ xấu vào đây đánh ngất tôi. Hắn thật lợi hại, đến thân hình hắn thế nào tôi cũng chưa kịp nhìn thì đã bị đánh ngất rồi. Hắn còn lấy mất đồ ăn của tôi, lấy mất cả một túi to. Chủ nhân đến rồi, tôi sợ lắm! Ngô Tiểu Man được cởi trói ôm trầm lấy Lâm Phi khóc. - Có kẻ xấu, à, hắn đã bị tôi đánh đuổi đi rồi. Không phải sợ, chỉ là một tên trộm thôi, hắn đến lấy trộm thức ăn. Giờ thân thủ kẻ trộm của Thiên Long Liên Bang lợi hại lắm, cô phải tập luyện nhiều hơn thì sau này sẽ không sợ nữa. Lâm Phi an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của Ngô Tiểu Man. Đương nhiên, Ngô Tiểu Man đã không nhìn ra ai đã đánh mình thì Lâm Phi sẽ không ngốc tới mức đi thừa nhận. Lâm Phi mất hơn một tiếng để an ủi Ngô Tiểu Man, rồi đảm bảo khi có thời gian sẽ đổi khoá khác chắc chắn hơn để không ai vào được. Sau đó hắn rời đi, trở lại phòng mình nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, đồng hồ liên lạc của Lâm Phi lại reo. Nhìn thì thấy là người bạn gái trên danh nghĩa, hôm qua vừa về Bắc Đẩu Tinh, Lam Bách Hợp. - Thế nào Lam Bách Hợp, hôm qua chơi với em gái vui chứ? Lâm Phi ngái ngủ nói. - Rất vui, cảm ơn anh hôm qua đã khoản đãi. Nhưng thời gian nghỉ của em phải kết thúc sớm rồi. Lâm Phi, vừa rồi em nhận được thông báo triệu tập khẩn cấp của đội trưởng đội đặc chiến. Đội trưởng vừa nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp quy mô nhỏ, là nhiệm vụ điều tra, thù lao rất hậu. Vừa hay Bắc Đẩu Tinh cách đó không xa, đội trưởng bọn họ lại vẫn còn nhiệm vụ khác nên phái em đi thực hiện nhiệm vụ này. Đây chỉ là nhiệm vụ trong thời gian ngắn, chắc mười ngày là xong, anh có hứng thú đi cùng em không? Có sự giúp đỡ của anh thì nhiệm vụ có thể hoàn thành nhanh hơn một chút. Lam Bách Hợp nói trong điện thoại. - Em nói tình hình cụ thể của nhiệm vụ xem nào. Dù sao gần đây anh cũng không có việc gì, nếu thấy hứng thú thì anh sẽ cùng em đi. Lâm Phi nói, tuy hắn không thích động thủ, nhưng Lam Bách Hợp khó khăn lắm mới mở lời, hắn cũng không tiện từ chối. - Có một tinh cầu trung lập tên là Địch Ca Lan, kẻ thống trị ở đó hơn một năm trước đã đuổi hét người của Thiên Long Liên Bang và Bách Thú Đế Quốc đi, đồng thời cắt đứt mọi thông tin liên lạc với bên ngoài, còn cấm phi thuyền ngoại lai vào tinh cầu. Kẻ thống trị tinh cầu Địch Ca Lan bắt đầu phong bế tinh cầu, dù là nhân viên trinh sát của Bách Thú Đế Quốc hay Thiên Long Liên Bang, chỉ cần bước chân vào tinh cầu này là không có đường về. Lam Bách Hợp ngừng một chút rồi nói với giọng thần bí. - Nhiệm vụ này là do ban thông tin của quân đội Thiên Long Liên Bang uỷ nhiệm cho đội lính đánh thuê bọn em. Họ nghi ngờ trong tinh cầu Địch Ca Lan, chính phủ trung lập bọn họ đang bí mật nghiên cứu vũ khí kỹ thuật cao có sức phá hoại lớn. - Rất có khả năng những vũ khí này đã đến giai đoạn cuối, vì thế thuê đội đánh thuê bọn em đi điều tra. Thế nào Lâm Phi, anh có hứng thú đi cùng em không? Phần thưởng của nhiệm vụ lần này có thể nói cao đến mức khó tin, đội trưởng không kìm được mà tiếp nhận. - Ding doong, ký chủ nghe thấy thông tin liên quan đến nhiệm vụ ẩn tàng ‘đúng và sai, thiện và ác’. Vì nhiệm vụ lần này là ký chủ vô tình tiếp nhận nên không phải chịu trừng phạt. Nhưng nhiệm vụ đến tinh cầu Địch Ca Lan hoàn thành di nguyện của thầy thôi miên khởi động sớm. Nhiệm vụ chủ tuyến 1: Trong ba ngày đến tinh cầu Địch Ca Lan, đồng thời sống qua một ngày. Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Trong năm ngày điều tra được bí mật của tinh cầu Địch Ca Lan. Nhiệm vụ chủ tuyến 3: Trong mười ngày, thay người da xanh thần bí hoàn thành di nguyện trước khi lâm chung, giải cứu những người vô tội chịu nạn ở tinh cầu Địch Ca Lan.