Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 232
- Tên nhiệm vụ: Ước nguyện sinh nhật của tùy tùng
- Giới thiệu nhiệm vụ: Tùy tùng Ngô Tiểu Man của ngươi lúc sinh nhật mười bảy tuổi, thổi nến ước nguyện là muốn gặp cha mẹ và anh trai đã xa cách một năm. Thân là người ứng cử Chiến Thần, ngươi cần phải trợ giúp tùy tùng hoàn thành nguyên vọng nhỏ này. Như vậy mới thể hiện được nhân cách và sức hút của ngươi.
- Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Trong ba tháng, để Ngô Tiểu Man gặp cha mẹ và anh trai cô.
- Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Sau ba tháng, Ngô Tiểu Man không thể hoàn thành ước nguyện sinh nhật.
- Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Chỉ là một nhiệm vụ đơn giản giúp tùy tùng nhỏ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, độ trung thành của Ngô Tiểu
Man sẽ được đề cao. Độ trung thành của cô được đề cao cũng là phần thưởng rất tốt rồi.
- Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại: Một nhiệm vụ yêu cầu đơn giản như thế này mà cũng không làm được, nhân cách và sức hút của ngươi trong mắt tùy tùng bị giảm mạnh. Để trừng phạt, hệ thống sẽ tăng lượng rèn luyện mỗi ngày của ngươi thành từ ba ngàn cái chống đẩy, gập bụng, nhảy cóc dưới trọng lực bốn lần thành mỗi ngày một vạn cái.
Lâm Phi nghe nhiệm vụ biến thái của hệ thống này xong, không ngờ lại bắt mình đưa Ngô Tiểu Man đi gặp quốc vương Bách Thú Đế Quốc, chỉ biết thầm thở dài trong lòng:
- Không thể làm người tốt mà. Lần sau anh đây không bao giờ tặng bánh ngọt cho tiểu công chúa nữa.
- Tôi muốn cắt bánh.
Lúc này Ngô Tiểu Man nói với Lâm Phi xong, bắt đầu cắt bánh, lại rất lễ phép đưa miếng bánh đầu tiên cho Lâm Phi. Lúc này cô còn không biết là
Lâm Phi đã biết ước nguyện sinh nhật của cô rồi.
Lâm Phi nhận miếng bánh, nghĩ cũng chỉ bởi miếng bánh này mà mình sắp phải đi liều mạng rồi.
- Cô vừa ước gì thế?
Lâm Phi hỏi Ngô Tiểu Man.
- Ước nguyện sinh nhật nếu lộ ra sẽ không linh nghiệm đâu. Tôi không nói cho anh biết.
Ngô Tiểu Man đáp.
- Cô không nói tôi cũng biết rõ rồi. Có phải cô ước được về hoàng cung Bách Thú Đế Quốc, gặp cha mẹ không?
Lâm Phi rất bất đắc dĩ nói. Nhắc tới ước nguyện sinh nhật, Lâm Phi liền thầm mắng chửi Hệ Thống Chiến Thần trong đầu vô số lần.
Công chúa đế quốc bị bị lôi về đây, giờ lại còn muốn đưa trở về hoàn hảo, để hoàng đế đế quốc biết mình đã nhốt con gái hắn một năm, sau đó lại còn phải mang Ngô Tiểu Man trở về nơi này.
Lâm Phi nghĩ, nếu mình là hoàng đế Bách Thú Đế Quốc, tuyệt đối sẽ không tiếc phát động binh lực toàn quốc, phải giết chết kẻ đã bắt nhốt con gái mình một năm.
Chắc tới lúc đó, có thể chết nhanh chóng đã là vô cùng may mắn rồi.
- Hả... Sao anh lại biết?
Ngô Tiểu Man kinh ngạc nói.
- Đoán.
- Ồ.
Ngô Tiểu Man nói xong liền cúi đầu xuống ăn bánh ngọt. Cô cũng không có chút ảo tưởng nào đối với ước nguyện này. Lâm Phi đã nói ra rồi, Ngô
Tiểu Man lúc này căn bản không nghĩ ước nguyện sinh nhật này có thể trở thành sự thật.
- Cô đã nhớ nhà như vậy, thế thì mấy ngày nữa tôi sẽ mang cô về Bách Thú Đế Quốc, cho cô đi gặp mặt cha mẹ, anh trai cô nhé.
Lâm Phi nói thong thả, nói xong cũng bắt đầu ăn miếng bánh ngọt trong tay.
- Cái gì? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Anh rốt cục muốn thả tôi về rồi à? Tôi thật sự không nghe nhầm à?
Ngô Tiểu Man hưng phấn nói. Đồng thời trong lòng cô thầm nghĩ, cuộc sống khổ nạn của mình rốt cục sắp kết thúc rồi. Tên điên đối diện không ngờ lại phát tiết lương tâm, muốn đưa mình quay về Bách Thú Đế Quốc. Xem ra
ông trời rất quan tâm tới ước nguyện của mình mà.
- Cô là hầu gái của tôi, cô đã muốn về nhà thì tôi sẽ mang cô về nhà thăm người thân.
Lâm Phi đáp.
Lâm Phi đã quyết định mang Ngô Tiểu Man quay về Bách Thú Đế Quốc rồi. Hệ Thống Chiến Thần cảnh báo gì hắn cũng quên hết. Để cho hắn đi giết một nhà quốc vương Bách Thú Đế Quốc, dù có thuận lợi hoàn thành thì chính mình cũng không có khả năng sống mà rời khỏi hoàng cung.
Hiện tại Lâm Phi đang suy nghĩ, nếu đưa Ngô Tiểu Man về Bách Thú Đế Quốc rồi thì có cách nào thành công mang cô trở lại.
- Chủ nhân, không cần anh tiễn tôi về đây. Tự tôi quay về Bách Thú Đế
Quốc là được. Học hành ở học viện quân sự Bắc Đẩu, anh cứ ở Bắc Đẩu Tinh học tập cho tốt đi. Tôi về một mình được rồi.
Tiểu công chúa hưng phấn nói tiếp.
- Cô nghe nhầm một chút rồi. Tôi là mang cô về nhà thăm người thân chứ không phải là tiễn cô về Bách Thú Đế Quốc. Tôi còn phải mang cô trở lại mà. Hai ngày nữa sẽ lên đường. Cô chuẩn bị cho tốt đi.
Lâm Phi nói xong liền đi ra khỏi nhà tù ngầm, đóng cửa sắt lại, sau đó chốt thanh sắt xuống. lúc này Lâm Phi đã nghĩ tới một biện pháp có khả năng thành công, dù độ khó tương đối cao nhưng giai đoạn hiện tại thì chỉ có cách đánh cược thôi. Ai bảo trong đầu mình lại có cái hệ thống biến thái kia chứ? Lâm Phi hiểu rất rõ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì hệ thống biến thái trong đầu này tuyệt đối sẽ nói được làm được, mỗi ngày bắt mình chống đẩy, gập bụng, nhảy cóc cả vạn cái dưới trọng lực gấp bốn lần.
Lâm Phi tự nhận là thể chất của mình không tồi nhưng cũng hiểu rất rõ, nếu như làm xong ba cái một vạn này, mỗi ngày mình chỉ còn nửa cái mạng thôi.
Lúc này Ngô Tiểu Man đang vô cùng kích động ngồi trên giường nhỏ trong nhà tù. Không ngờ Lâm Phi điên điên khùng khùng muốn đưa cô về Bách Thú
Đế Quốc, gặp phụ hoàng.
Tới hoàng cung Bách Thú Đế Quốc thì đó là thiên hạ của cô rồi. Sau khi gặp phụ hoàng, chỉ cần cô hô cứu thì hộ vệ hoàng cung tuyệt đối sẽ giết
Lâm Phi. Cho dù năng lực chiến đấu của Lâm Phi có mạnh mẽ thì cũng không phải là đối thủ của trên vạn chiến sĩ Bách Thú Đế Quốc.
- Không, giết hắn thì hắn sướng quá rồi. Tôi cũng muốn giam hắn trong nhà tù dưới đất, mỗi ngày bức hắn rèn luyện thể chất.
Tiểu công chúa bắt đầu ảo tưởng mình cầm roi da, đốc thúc Lâm Phi tiến hành rèn luyện.
Cô bắt đầu ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, đùa nghịch chiếc móc chìa khóa Thanh Long Hào mà Lâm Phi tặng sinh nhật mười bảy tuổi.
- Sang năm không biết chủ nhân tặng quà gì đây? Không đúng. Sang năm mình sẽ không ở trong nhà tù đáng chết dưới đất này nữa, vĩnh viễn không nhận quà của Lâm Phi tặng nữa. Lâm Phi sẽ trở thành tù nhân của mình.
Ông trời ơi, mặc dù ông khiến ước nguyện sinh nhật mười sáu tuổi của tôi thành hỏng bét nhưng ông cũng còn không tồi, biết dùng ước nguyện sinh nhật mười bảy tuổi của tôi để bồi thường. Sắp được gặp cha mẹ, anh trai rồi. Mình nên mang theo quà gì tặng bọn họ đây?
Nghĩ tới đây, Ngô Tiểu Man nhìn quanh nhà tù ngầm sơ sài mà mình ở. Nơi này vốn không có thứ gì cầm đi làm quà được.
- Chờ trở lại Bách Thú Đế Quốc rồi, mình sẽ nấu cơm cho cha mẹ ăn. Bọn họ nhất định sẽ kinh ngạc vì tay nghề nấu nướng của mình.
Ngô Tiểu Man nghĩ tiếp. Hiện tại đây là món quà duy nhất cô có thể nghĩ ra được.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
7 chương
43 chương
56 chương