Lâm Phi bởi "cống hiến" truyền tin tức giả lúc trước nên được viện trưởng bệnh viện tâm thần cho nghỉ năm ngày. Tự hắn thoải mái trong năm ngày này, không bị bác sĩ và hộ lý bên trong tiêm thuốc hay kiểm tra cơ thể, không phải tới phòng chứa xác ngầm dưới đất ngủ, chỉ cần nghỉ ngơi, lấy tinh thần là đủ. Lâm Phi đi theo tiểu hộ sĩ, tới phòng của mình trong bệnh viện rồi, phát hiện ra ông lão tướng quân Bách Thú Đế Quốc kia đang đứng thẳng tắp trong phòng, thấy Lâm Phi trở về liền hành lễ của Bách Thú Đế Quốc với hắn. - Hoan nghênh ngài trở về, vương tử của tôi. Lão thần tiếp nhận kiểm duyệt của người, có chỉ thị gì mới không? Ông lão tướng quân điên cung kính hỏi Lâm Phi. - Vất vả cho ông rồi. Chỉ thị mới nhất là trở về giường mình nằm, nhắm hai mắt lại, bắt đầu đi ngủ. Tôi không cho phép thì không được nói chuyện. Phải nhớ là hiện giờ tên giả của tôi là Lâm Phi, đừng có gọi tôi là vương tử. Hiện tại chúng ta đang ở trên đất của Thiên Long Liên Bang, cẩn thận nếu để bại lộ thân phận của tôi thì sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ bí mật đấy. Lâm Phi bất đắc dĩ nói với ông lão điên. - Tuân lệnh. Sau đó ông lão điên liền trở về giường mình nghủ, bắt đầu nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ. Lâm Phi cũng nằm trên giường mình, tự hỏi đối sách tiếp theo. Chẳng qua nhất thời hắn còn chưa có đầu mối, đành phải đi một bước thì tính một bước vậy. Ban đêm, Lâm Phi nghe thấy cửa phòng bị mở ra. Hai bác sĩ và bảo vệ thắt lưng rất to bắt đầu đi vào phòng, tiêm thuốc cho ông lão điên, sau đó mang ông lão điên thần trí mơ hồ đi, bó chặt bằng vải trắng, vác ra bên ngoài. - Các người mang ông lão ấy đi đâu? Lâm Phi nghĩ dù sao mình cũng có lệnh đặc xác của viện trưởng bệnh viện tâm thần, không ai dám động vào mình nên hỏi một câu. - Mang hắn đi chữa trị, ngừng thời gian. Cậu ngủ đi. Trong năm ngày này cậu không cần phải đi. Có nhu cầu gì thì ngày mai cho hộ sĩ chịu trách nhiệm biết. Cô ấy sẽ chuẩn bị tốt cho cậu, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cậu. Một gã đang nâng cánh tay ông lão điên, nhìn Lâm Phi, suy nghĩ một chút rồi đáp. Năm ngày trôi qua rất nhanh trong bệnh viện tâm thần. Cảm giác duy nhất của Lâm Phi là ở cùng một đám người điên lâu như vậy, mình cũng sắp không còn là người bình thường nữa. Hết thời gian năm ngày, Lâm Phi lại được đưa vào bên trong thiết bị xuyên thời không có dáng vẻ của quan tài thủy tinh, cơ thể bị cánh tay máy cố định. - Lâm Phi, nhớ rõ lần này tới tương lai phải ghi nhờ nhiều nội dung khoa học kỹ thuật và chuyện lớn trong lịch sử vào. Cố gắng ghi nhớ, đừng có ghi nhớ mấy cái thứ thiết bị điện từ gì đó nhé. Tiếng nói của viện trưởng bệnh viện tâm thần vang lên trong thiết bị phát thanh. Sau đó Lâm Phi liền bắt đầu nghe thấy hệ thống truyền tống hoạt động, cảm thấy thuốc bắt đầu rót vào cơ thể mình. Cơ thể lại trở nên lạnh như băng, giống như một người chết vậy. Khi Lâm Phi tỉnh lại một lần nữa, giống như hắn đoán trước, hắn lại ở bên trong thành phố tai lai năm mươi năm sau. Mặt đất thành phố vẫn bị phá hoại. Trên trời cao vẫn trôi nội sào huyệt rất lớn của Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng. Lâm Phi biết chỗ này hết sức nguy hiểm, ngay lập tức hoạt động tứ chi, muốn nhanh chóng rời đi, tìm tới bệnh viện tâm thần ẩn dưới đất kia mới an toàn. Nhưng không ổn chính là Lâm Phi lại thấy có hai con côn trùng màu đen lớn như cái xe bay đang bò về phía mình rất nhanh. Mà Lâm Phi nhìn thấy căn bản ở quanh đó không có sinh vật sống. Hai con côn trùng lớn này chắc coi mình như con mồi rồi đây. Cảm giác nguy hiểm khiến Lâm Phi không quản tới cảm giác lạnh giá tê dại trên người nữa, lập tức đứng dậy, bỏ chạy về phương hướng trái ngược. Hai con côn trùng lớn kia đuổi theo sát Lâm Phi. Lâm Phi chạy theo trí nhớ, bắt đầu tiến về phía bệnh viện tâm thần ở trong thành phố. Đại khái hắn chạy nửa giờ vũ trụ, suýt nữa bị con côn trùng phía sau ăn tươi, rốt cục cũng tìm được bệnh viện tâm thần. Đương nhiên lúc này côn trùng bò phía sau Lâm Phi đã tăng lên tới tám con. Nhìn bức tướng bệnh viện tâm thần cao cao, Lâm Phi không biết là nên tuyệt vọng hay nên ăn mừng đây. Bùm bùm bùm. Một đại đội binh lính từ con đường bí mật dưới lòng đất đi lên, bắt đầu bắn tám con côn trùng kia. Tám con côn trùng lớn bị hỏa lực dày đặc tiêu diệt, kể cả cơ hội chạy trốn cũng không có. - Cậu là ai? Đại đội trưởng dò hỏi Lâm Phi. - Tôi là Lâm Phi, là một bác sĩ chiến trường. Tôi yêu cầu được gặp chỉ huy của các người. Tôi có nhiệm vụ đặc thù, cần báo cáo với bà ấy. Lâm Phi nói. Hai mươi phút sau, trải qua tầng tầng kiểm tra, Lâm Phi lại được dẫn tới trước mặt bà lão viện trưởng. Nhưng lần này bà lão viện trưởng không ngờ lại không có chi dưới, đang ngồi trên xe lăn. - Lâm Phi, tôi nhận ra dáng vẻ của cậu. Năm mươi năm trước tôi đã từng làm thí nghiệm xuyên thời không. Tôi nhớ rõ năm đó cậu báo cho tôi biết là tương lai Thiên Long Liên Bang chúng ta thống trị, hơn nữa đã không còn tai nạn của Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng. - Nhưng cậu giải thích cho tôi tại sao thế giới hôm nay, so với tương lai tốt đẹp mà cậu miêu tả, sau khi tôi báo cáo cho Thiên Long Liên Bang thì sự thật lại như thế này. Bốn mươi năm trước, chân tôi bị côn trùng ăn mất. Vì cái gì? Lâm Phi, cậu mau nói cho tôi biết đi? Viện trưởng bệnh viện tâm thần hơi kích động mà hỏi Lâm Phi. - Tương lai mỗi thời khắc đều biến hóa. Bà chắc đã nghe tới hiệu ứng bươm bướm rồi. Tôi cho bà biết tương lai, năm mươi năm trước bà nghe tôi kể lại. - Nhưng một khi tôi nói cho bà biết trước tương lai thì đã tạo thêm một biến số. Cái biến số này sẽ dẫn theo rất nhiều biến số nhỏ và rồi trở thành tương lai thế này. Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng này không phải do ông lão côn trùng, vậy là do ai nghiên cứu ra chứ? Lâm Phi bắt đầu nói những lời hắn đã chuẩn bị sẵn cho viện trưởng bệnh viện tâm thần. - Thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa. Xuyên thời không vốn đã trở thành biến số tương lai, không thể hoàn toàn trách cậu. Lần này trở về, cậu phải nhớ kỹ là nhất định phải khiến tôi của năm mươi năm trước đi tìm một cô gái tên là Ám Phi Hoa. Trong tay cô ta đang nắm giữ một tà giáo khổng lồ. Tà giáo này không lâu trong tương lai sẽ nghiên cứu ra Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng hủy diệt nhân loại chúng ta. Viện trưởng bệnh viện tâm thần suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm Phi. - Tà giáo Thánh nữ Ám Phi Hoa, còn có người như vậy sao? Cô ta còn sống hay đã chết? Có thể cho tôi gặp một chút không? Lâm Phi thử hỏi. - Được. Tôi sẽ bảo cấp dưới dẫn cậu đi gặp Ám Phi Hoa. Lúc này cô ta đang bị giam tại nhà tù của chúng tôi. Viện trưởng bệnh viện tâm thần nói, sau đó lại cho một tiểu hộ sĩ dẫn Lâm Phi đi gặp Ám Phi Hoa. Lâm Phi tiến vào phòng giam của Ám Phi Hoa, cũng đóng cửa phòng lại. - Lâm Phi, tôi không hoa mắt hay bị ảo giác chứ? Tôi nhớ rõ là rất nhiều năm trước anh đã chết rồi mà? - Tôi là Lâm Phi của năm mươi năm trước. Lâm Phi bắt đầu giải thích, cũng bắt đầu yêu cầu Ám Phi Hoa truyền thánh lực cho mình, muốn hợp thể. Giống như dự định, Ám Phi Hoa sảng khoái đồng ý. Nhưng lần này Lâm Phi mới sướng được một nửa thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng nổ mạnh, tiếng kêu cứu và tiếng cảnh báo phòng ngự vang lên. - Tất cả các đơn vị chú ý. Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng đã phát hiện ra sự tồn tại của cứ điểm chúng tôi, đang xâm lấn vào. Mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu. Trong thiết bị thông tin liên tục phát thanh. - Tôi ngất mất. Cứ điểm của nhân loại trong tương lai cũng không an toàn. Lần này mình bởi háo sắc mà sẽ bị côn trùng ăn mất. Lâm Phi nghĩ thầm.