Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 199
Đầu tiên, Lâm Phi nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang trong một phòng bệnh nhỏ, bị vải trói chặt vào trên giường. Bên cạnh giường bệnh có một cái tủ, nhưng trong đó trống không. Trong phòng còn có một cửa sổ nhỏ, giống với cửa sổ trong căn phòng ở tầng hầm mà mình nhốt cô công chúa nhỏ Ngô Tiểu Man. Cửa sổ này được làm bằng mấy song kim loại vừa to vừa thô.
Lâm Phi ngẩng đầu nhìn một chút, có thể xem cảnh bên ngoài. Theo Lâm Phi thấy thì cái bệnh viện này rất vắng vẻ. Ở bên ngoài, ngoại trừ cây thì chính là cây. Lúc Lâm Phi nghĩ xem nên chạy khỏi đây như thế nào thì cửa phòng bệnh mở ra.
Đầu tiên, Lâm Phi thấy một chiếc xe đẩy nhỏ làm bằng kim loại xuất hiện ở cửa ra vào, trên xe đẩy có ống tiêm vừa to vừa thô, có ống nghiệm, và còn có một chai thuốc.
Theo sát đằng sau chiếc xe đẩy kim loại này là một nữ bác sĩ tóc dài màu vàng, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thoạt nhìn là một bác sĩ rất dễ gần, bộ dáng gầy teo, khiến người ta có cảm giác muốn ôm cô ta.
- Lâm Phi, đã đến giờ tiêm thuốc. Thế nào, anh còn cho rằng trong thân thể mình có một Hệ Thống Chiến Thần kỳ quái nữa không? Nói cho anh biết, tất cả chỉ là ảo giác của anh mà thôi, anh hãy mau đối mặt với thế giới thật đi, căn bản không tồn tại cái Hệ Thống Chiến Thần gì cả.
- Nào, mau tới uống thuốc hôm nay đi.
Nữ bác sĩ tóc dày nói với Lâm Phi, rồi cầm một ống tiêm vừa to vừa thô đến.
- Cô biết tôi tên là Lâm Phi sao, cũng biết trong đầu tôi có Hệ Thống Chiến Thần ư? Tôi không lừa các cô, tinh thần tôi không có vấn đề, tôi rất bình thường, không cần tiêm thuốc cho tôi, Hệ Thống Chiến Thần tồn tại thật đấy. Tôi bị nhốt ở đây bao lâu rồi?
Lâm Phi nhìn ống tiêm đang dần đến gần mình, vội vàng nói. Nếu Hệ Thống Chiến Thần đã không cho đầu mối gì thì Lâm Phi chỉ có thể tự nghe ngóng một chút, tìm hiểu thân phận mà Hệ Thống Chiến Thần sắp xếp cho mình.
- Anh xem anh kìa, ở đây đã ba năm rồi mà còn hỏi tôi vấn đề này. Tôi tiêm thuốc cho anh cũng được hai năm rồi. Hồi trước cũng có một thời gian anh có chuyển biến tốt, nhưng sao bây giờ lại nghĩ trong đầu mình có cái hệ thống kia rồi.
-Tất cả những người tinh thần có vấn đề đều không chịu nhận mình có vấn đề. Bệnh của anh, trải qua chuyên gia của chúng tôi chẩn đoán thì đã sớm xác định là tinh thần có vấn đề rồi. Nào, ngoan ngoãn để tôi tiêm thì về sau anh mới tốt lên, nhanh nào.
Nữ bác sĩ tóc dài nói xong liền cầm ống tiêm to ấn hai cái, phun ra một chút thuốc nước, rồi bắt đầu cắm ống tiêm vào cánh tay của Lâm Phi đang giãy giụa trên giường.
- A, cô, cô tiêm cho tôi thuốc gì đấy. Ba năm trước đây, ba năm trước đây, sao tôi lại tới bệnh viện tâm thần này, tôi đã làm cái gì?
Khi Lâm Phi cảm thấy có chất lỏng lành lạnh thấm vào cánh tay mình, thì ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, dần dần hôn mê, nên Lâm Phi vội tranh thủ hỏi thông tin trước khi mình bị hôn mê.
- Tất nhiên là tiêm thuốc chữa bệnh cho anh rồi, người bị bệnh có chứng hoang tưởnghoang tưởng sâu. Ba năm trước đây, anh giết tất cả các bạn cùng lớp và thầy giáo, thuộc về loại tưởng tượng quá độ, sau đó bị xử là mắc chứng hoang tưởnghoang tưởng sâu và được đưa đến bệnh viện của chúng tôi.
Nữ bác sĩ tóc dài nói với Lâm Phi xong, liền chầm chậm ấn ống tiêm vào cánh tay Lâm Phi rồi lại rút kim tiêm ra. Sau khi thấy Lâm Phi đã nhắm lại hai mắt, nữ bác sĩ tóc dài màu vàng bắt đầu sắp xếp lại xe thuốc, rời khỏi gian phòng.
Khi Lâm Phi tỉnh lại, thấy mình vẫn bị cột trên giường, hơn thế nữa, lần này còn bị trói chặt hơn lần trước, toàn thân bị trói chỉ lộ ra cái đầu, trông rất giống một cái bánh chưng.
Chính mình đang ở trong một căn phòng rất lớn và có cảm giác thật âm lãnh, trên vách tường bốn phía có các ngăn kéo được làm từ kim loại cùng cao su. Không những thế, trên mỗi ngăn kéo này đều có một cánh cửa nhỏ nhô ra phía ngoài để có thể kéo được.
Mỗi mặt tường, từ dưới đất lên trên, có bốn ngăn kéo lớn.
Hai gã bác sĩ nam trung niên khiêng Lâm Phi từ trên một chiếc giường kim loại nhỏ sang một ngăn kéo lớn được làm bằng kim loại.
Trong ngăn kéo, chỉ được làm từ kim loại, Lâm Phi cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, còn rất có cảm giác bị đè ép. Ngăn kéo này quá nhỏ, khiến cho Lâm Phi muốn xoay người cũng khó.
- Đây là đâu, các ông là ai?
Lâm Phi hữu khí vô lực hỏi. Thế giới nhiệm vụ này đúng là khó đối phó, hai lần tỉnh lại thì đều bị trói
- Đây là phòng chứa xác. Bệnh nhân Lâm Phi, tiếp theo anh sẽ phải tiến hành thí nghiệm trị liệu mới, chính là thí nghiệm tử vong để trị liệu chứng hoang tưởng của anh.
-Nhốt anh vào ngăn tủ kim loại của phòng chứa xác. Mấy giờ sau, chúng tôi sẽ đến đưa anh ra ngoài, ngoan ngoãn ngủ ở trong phòng chứa xác một giấc đi, không phải tất cả mọi người đều được cảm thụ cảm giác ở phòng chứa xác sau khi chết đâu.
Một bác sĩ nam nói với Lâm Phi.
- Thí nghiệm, lại thí nghiệm. Tôi không có bệnh, không được để tôi vào ngăn tủ chứa xác. Thực sự có hệ thống đấy, trong đầu tôi đúng là có một cái hệ thống siêu hiện đại đấy. Không chỉ thế, tôi cũng là một bác sĩ, đừng đóng cửa, mau dừng lại.
Lâm Phi nói xong, trong lòng nghĩ, thảo nào mà thấy căn phòng này quen thuộc như vậy, hoá ra là phòng chứa xác.
Trước kia, Lâm Phi cũng từng đi đến phòng chứa xác. Chẳng qua, phòng ở đây không giống lắm, bởi dù sao phòng chứa xác của mỗi bệnh viện cũng đều do chính bệnh viện đó lắp đặt thiết bị nên không thể giống nhau được.
Hơn thế nữa, mỗi lần Lâm Phi đi phòng chứa xác đều là dựa theo yêu cầu của thầy giáo dạy giải phẫu, đến đây lấy xác chết về để giải phẫu. Mà bây giờ thì ngược lại, Lâm Phi bị đặt vào ngăn chứa xác trong phòng xác, hơn nữa còn là loại ngăn tủ lớn nữa chứ.
- Chẳng lẽ giải phẫu quá nhiều người nên mình bị nguyền rủa, bị báo ứng sao.
Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ lung tung.
- Việc này mới có lợi cho bệnh của anh. Sau khi vào phòng chứa xác, dưới tác dụng của thuốc, anh sẽ nghĩ rằng mình đã chết, như vậy, chứng hoang tưởng của anh sẽ được trị liệu và cải thiện hơn.
Một bác sĩ nam khác nói với Lâm Phi. Sau đó, hắn cũng không để ý đến Lâm Phi giãy giụa, trực tiếp đẩy ngăn kéo Lâm Phi vào phòng chứa xác. Tất nhiên, độ ấm đã được điều chỉnh thấp hơn bình thường một tí, còn không khí để hô hấp thì đã để lại cho Lâm Phi chút ít.
Sau khi Lâm Phi bị nhốt vào phòng chứa xác, hắn cảm thấy rất âm u, mà đầu lại còn không ý thức nữa, hỗn hợp giữa mùi thuốc cùng với xác chết rất đậm, khiến người ta thấy gay mũi. May mắn là bình thường Lâm Phi vẫn thường tiếp xúc với người chết chứ nếu là người khác thì đã buồn nôn rồi.
Lúc này, ở thế giới thật sự, thánh nữ thánh giáo Ám Phi Hoa đứng đầu quân phản loạn ở Thiên Long Liên Bang, đã nhận được năm khối tinh thạch năng lượng thánh cấp mà Lâm Phi gửi. Cô lấy ra ba khối đưa cho người chế tạo cơ giáp, vũ khí, chiến hạm để bọn họ chế tạo chiến hạm cấp cao cùng cơ giáp.
Còn lại hai khối, thánh nữ Ám Phi Hoa phái người đưa cho ông già côn trùng, cái người đang vì thánh giáo nghiên cứu Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng.
Ám Phi Hoa nghĩ, bởi lần trước mình bức bách mà ông già côn trùng này đã có tiến triển nhanh hơn. Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng đã được đưa vào một số cơ thể sống để thí nghiệm, nhưng ngoại trừ lấy được một ít số liệu thì toàn là người chết. Tuy vậy ít ra nó đã có thể biến thành một phần áo giáp của nhân loại.
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
63 chương
2302 chương
36 chương
86 chương
17 chương
53 chương
50 chương
45 chương