Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 167
Ngày hôm sau, khi Lâm Phi lại đến tầng hầm xem Ngô Tiểu Man, tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần trong đầu vang lên rõ ràng.
- Đinh đông, kiểm tra thuộc tính cơ thể của tùy tùngtùy tùng Ngô Tiểu Man của ký chủ:
- Tùy tùng: 2/4 Ngô Tiểu Man ( độ trung thành : 5) ( Trời ạ, kẻ bắt cóc mình lại là Thiên Hạ Đệ Nhị. Hơn thế nữa, đầu óc hắn có vấn đề, bắt mình phải gọi hắn là chủ nhân. Hắn nhốt công chúa như ta đây tại tầng hầm chưa tính, lại còn bắt mình phải luyện tập yo-ga kinh khủng nữa. Nếu sớm biết thế này thì mình chọn rèn luyện thể lực cho rồi, ít ra còn dễ chịu hơn so với yo-ga. Rồi sẽ có một ngày, mình học xong toàn bộ cửu trảm, đánh bại hắn, thoát đi cái nhà tù dưới đất này.)
-Sức sống tế bào: 32.
-Cường độ xương cốt : 27.
-Năng lượng tế bào : 26.
-Sức sống tinh thần : 20 (10 là chỉ số trung bình).
- Trị số cơ thể của tùy tùng Ngô Tiểu Man tăng quá chậm, kiểm tra thấy sức chiến đấu của cô ta quá thấp. Thân là tùy tùng của Chiến Thần thì phải có năng lực chiến đấu mạnh mẽ.
-Kể từ hôm nay, ký chủ phải phụ trách huấn luyện sức chiến đấu cho tùy tùng Ngô Tiểu Man. Nếu không huấn luyện được thì ký chủ sẽ phải nhận hình phạt thích đáng, hình thức phạt chưa biết trước.
- Cái gì, còn phải huấn luyện chiến đấu nữa à, ngươi lại muốn cái cô công chúa nhỏ kia học chiến đấu nữa sao, thế thì làm sao làm được. Ta bận rộn cả ngày, làm gì có sức mà dạy cô ta chiến đấu chứ.
Lâm Phi nghe xong tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần trong đầu liền lập tức phản bác lại bằng ý nghĩ.
- Đinh đông, có phải ký chủ lựa chọn không huấn luyện sức chiến đấu cho tùy tùng Ngô Tiểu Man, đồng thời tiếp nhận hình phạt chưa biết trước, có hay không? Xin nhắc nhở, hình phạt chưa biết trước cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đề nghị ký chủ thử trải nghiệm, có thể gia tăng ý chí muốn sống cho ký chủ.
Tiếng nói cứng ngắc của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên.
- Không, từ chối, chẳng lẽ ông đây dạy còn không được ư. Lúc nào thì cái hệ thống nhà ngươi có thể an phận một chút, ít giao nhiệm vụ cho ta thì ta đã thắp hương bái phật rồi.
Lâm Phi bất đắc dĩ đáp. Hình phạt không có nguy hiểm đến tính mạng ư? Hệ Thống Chiến Thần nói thì nhẹ nhưng dựa theo hiểu biết của Lâm Phi đối với Hệ Thống Chiến Thần trong quá khứ thì không có hình phạt nào là không khiến mình chịu tội nặng cả. Hơn thế nữa, cái hình phạt không biết trước này thì càng khó đoán.
Lâm Phi quyết định xong, liền mỉm cười, trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Man trước mặt.
Ngô Tiểu Man bị Lâm Phi nhìn mà cảm thấy sợ hãi trong lòng.
- Lại đây, cô ngồi xuống, tôi có chuyện nói với cô.
Lâm Phi cố gắng dùng giọng điệu ôn hoà nói.
- Đừng, chủ nhân, vẫn là anh ngồi đi, tôi đứng là được rồi, tôi còn chưa trưởng thành nha, anh không thể cưỡng bức tôi được.
Ngô Tiểu Man dùng hai tay ôm bộ ngực nhỏ của mình, lùi dần về phía sau.
- Cưỡng bức cô? Cô nghĩ đi đâu thế hả? Nhìn cô chẳng có tí ôn nhu nào. Chúng ta thử phân tích một chút. Cô biết vì sao mà cô bị tôi bắt được không?
Lâm Phi cười tà ác, hỏi.
- Tôi bị bọn người áo đen đuổi, sau đó anh giết bọn người áo đen, vì thế tôi liền bị anh bắt được. Nguyên nhân là vệ sĩ của tôi thất trách.
Ngô Tiểu Man suy nghĩ một chút rồi đáp.
- Đừng đem sai lầm đổ cho vệ sĩ của cô. Nếu lúc ấy sức chiến đấu của cô mạnh mẽ, hoàn toàn có thể đánh hết những kẻ áo đen kia, thì về sau cũng không bị tôi bắt được.
-Giống như bây giờ, nếu năng lực cách đấu của cô mạnh thì hoàn toàn có thể đánh bại tôi, thoải mái đi ra cái nhà tù dưới mặt đất này.
Lâm Phi từ từ phân tích cho Ngô Tiểu Man, cảm giác mình như con sói xám chuyên đi lừa gạt cô gái nhỏ vậy.
- Có thể là do sức chiến đấu của anh mạnh, tôi không đánh lại anh.
Ngô Tiểu Man suy nghĩ một chút rồi đáp.
- Không có ai sinh ra mà đã có sức chiến đấu mạnh cả. Bây giờ cô không đánh thắng tôi, không có nghĩa là tương lai cũng không đánh thắng tôi. Dù cho chiến đấu cơ giáp cô thắng tôi, được tôi thả ra, nhưng sức chiến đấu của cô không mạnh thì về sau còn có thể bị người ta bắt cóc. Cô muốn sau này bị người ta bắt cóc, lại bị nhốt dưới tầng hầm sao?
Lâm Phi tiếp tục nói.
- Tôi không muốn. Sau khi tôi rời khỏi đây, tôi sẽ xin phụ hoàng cùng hoàng huynh phái cho tôi 100 cao thủ nữ binh đi theo bảo vệ tôi mỗi ngày. Tôi đi đến đâu, bọn họ sẽ theo đến đó, như vậy còn tốt hơn là tôi học chiến đấu.
Ngô Tiểu Man không hề suy nghĩ, trực tiếp đưa ra một đáp án khiến Lâm Phi phải im lặng.
- Được rồi, coi như những lời vừa rồi của tôi là vô ích, là nói với trẻ con không có trí thông minh.
-Còn kỹ thuật chiến đấu, cô thích học thì học, không thích cũng phải học. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tôi sẽ dạy cô kỹ thuật chiến đấu nửa giờ trước. Về sau, tôi và cô sẽ so chiêu. Nếu cô không chú tâm học thì sau nửa giờ cô chuẩn bị tinh thần làm bao cát người đi.
- Anh đang bắt nạt tôi.
Ngô Tiểu Man nghe xong liền xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, phàn nàn nói.
- Cô còn có thể phàn nàn, chứ tôi ngay cả phàn nàn cũng không được. Bây giờ tôi làm động tác gì thì cô làm theo động tác đó, chú ý vào.
Lâm Phi nói xong, đứng trước người Ngô Tiểu Man, bắt đầu thực hiện chiêu thức đầu tiên trong một bộ kỹ thuật chiến đấu đơn giản mà Hệ Thống Chiến Thần đã dạy hắn.
Ngô Tiểu Man bất đắc dĩ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, cũng bắt chước làm theo.
- Ra quyền phải có lực, góc độ phải chuẩn.
- Tay nâng cao lên tí nữa, lui bước, nâng đùi phải lên.
Lâm Phi vừa làm động tác chiến đầu, vừa chỉnh tư thế cho Ngô Tiểu Man.
Rất nhanh hết nửa giờ, Lâm Phi đánh năm lần một bộ kỹ thuật chiến đấu đơn giản, thì Ngô Tiểu Man cũng bắt chước làm theo năm lần. Tuy trí nhớ Ngô Tiểu Man cũng coi là tạm được, có thể nhớ kỹ tất cả các chiêu thức, nhưng góc độ ra chiêu cùng độ mạnh yếu thì theo Lâm Phi thấy còn rất kém.
- Đã hết nửa giờ, bây giờ tôi sẽ dùng các chiêu thức bên trong bộ kỹ thuật chiến đấu tôi vừa dạy cô tấn công cô, cô cũng dùng các chiêu thức bên trong bộ này đón đỡ công kích của tôi. Nào, chúng ta đấu thử.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man đang không ngừng lui dần về phía sau.
- Nhưng mà tôi còn chưa học xong, đánh với anh thì tôi đánh không thắng được, tôi sợ đau.
- Cô là tùy tùng của tôi, tôi là Chiến Thần, vậy cô là tùy tùng của Chiến Thần. Mà tùy tùng của Chiến Thần thì không thể nói ra chữ sợ. Nếu cô không ra tay ngăn cản thì chờ bị tôi đánh đi.
Lâm Phi nói xong liền bắt đầu ra quyền tấn công Ngô Tiểu Man, tất nhiên, về độ mạnh yếu thì Lâm Phi đã cố gắng hạ xuống thấp nhất rồi.
- Hắn trở thành Chiến Thần lúc nào vậy, đầu óc hắn có vấn đề à, lại bắt đầu tưởng tượng rồi. Còn muốn tù nhân mình đây chịu tội cùng nữa chứ. Thảo nào người ta nói, không thể trêu vào bệnh tâm thần, bị kẻ bệnh tâm thần bắt cóc là việc kinh khủng nhất.
Trong lòng Ngô Tiểu Man thầm nghĩ.
‘Bụp’ một tiếng, Lâm Phi trực tiếp đánh một quyền vào sống mũi Ngô Tiểu Man. Ngô Tiểu Man không tránh được nên sống mũi của cô bị gãy rồi, máu tươi lập tức chảy ra. Ngô Tiểu Man trọng thương hôn mê ngã xuống đất.
- Chắc là ra tay vẫn hơi mạnh, trở lại hai mươi giây trước.
Lâm Phi thấy cảnh này liền sử dụng dị năng trở về quá khứ.
Lại đánh một quyền về phía Ngô Tiểu Man. Lần này hắn có kinh nghiệm rồi, không đánh vào mặt nữa mà đánh vào bả vai, tốc độ ra quyền cũng rất chậm
Ngô Tiểu Man lui về sau một bước, tránh né lần tấn công đầu tiên của Lâm Phi.
- Vậy là được rồi, tiếp tục. Tôi sẽ dùng đùi phải, đá vào eo cô, chú ý…
Hai người Ngô Tiểu Man và Lâm Phi bắt đầu đánh nhau trong phòng giam dưới mặt đất. Nói đúng ra thì giống như Lâm Phi tuỳ ý duỗi duỗi chân, đánh đánh quyền cùng cô bé con chơi trò chơi chiến đấu.
Chẳng qua, dù là như vậy, sau nửa giờ, Ngô Tiểu Man vẫn chảy đầy mồ hôi, trên người bị thâm tím vài chỗ, má phải cũng bị Lâm Phi đánh sưng lên.
- Hu hu hu, anh bắt nạt người ta.
Sau nửa giờ, Ngô Tiểu Man cảm thấy tủi thân, ngồi xổm xuống đất khóc rống lên.
- Lại khóc, cô lại khóc nữa thì ngày mai không phải tôi đánh với cô, mà ngày mai tôi sẽ tìm một con chó điên đến luyện tập với cô. Cô nghĩ ông đây thích đánh với cô hả. Nhanh lên, đi vào khoang cơ giáp ảo, xem cô có đánh thắng được tôi không.
Lâm Phi ra vẻ hung ác nói.
Nghe Lâm Phi đe doạ, Ngô Tiểu Man dừng thút thít nỉ non, tức giận, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, đi vào khoang cơ giáp ảo.
Kết quả vẫn như cũ, Lâm Phi sử dụng dị năng nghịch thiên Chiến Thần ba phút nên cơ giáp của Ngô Tiểu Man lại một lần nữa bị nổ chết chỉ trong một chiêu.
Ban đêm, Lâm Phi quay lên tầng trên của biệt thự, vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì máy nhắn tin vang lên.
Lâm Phi nhìn qua, là Phùng Hợp Bà Bà gọi…
- Lâm Phi, mau tới viện nghiên cứu của bà, có phát hiện lớn. Ông già lần trước mà bộ não có vấn đề đó, bà đã nghiên cứu ra kết quả rồi, mau tới đây, nhanh lên.
Giọng nói khàn khàn của Phùng Hợp Bà Bà đang thúc giục Lâm Phi vang lên trong điện thoại.
Kết quả nghiên cứu có thể làm cho Phùng Hợp Bà Bà kích động như vậy thật khiến Lâm Phi tò mò. Lâm Phi đi ra biệt thự, điều khiển xe bay, nhanh chóng đi tới viện nghiên cứu của Phùng Hợp Bà Bà.
Trong phòng nghiên cứu, Phùng Hợp Bà Bà đang sửa sang lại số liệu. Theo như Lâm Phi thấy, lúc này dáng vẻ của Phùng Hợp Bà Bà trông già nua đi rất nhiều. Mới mười ngày không thấy mà Lâm Phi cảm giác như mười năm chưa gặp vậy.
Ông già lần trước đang bị trói trên một cái bàn kim loại, trên người cắm đầy số liệu cùng thiết bị truyền dịch.
Hộp sọ của ông ta bị mở ra, thông qua màn hình trong phòng nghiên cứu thì có thể thấy bộ óc hắn đang từ từ nhảy lên.
- Lâm Phi, bà đã gửi chứng cứ về cái chết của ông già này cho chính phủ rồi.Bây giờ, ngoài bà và cháu thì không ai biết ông ta còn sống cả. Thân phận của ông già này ở bên ngoài đã được liệt kê vào danh sách người chết rồi.
Phùng Hợp Bà Bà nói với Lâm Phi.
- Bà bà, bà đọc được tin tức gì từ trong đầu ông ta mà làm cho bà không tiếc thông báo ông ta đã chết để lưu ông ta lại làm nghiên cứu thế?
Lâm Phi tò mò hỏi.
- Tin tức lấy được từ trong đầu ông ta thật khiến người khác phải giật mình. Bà sẽ cố gắng giải thích đơn giản một chút để cháu hiểu được.
- Hắn, lão già này, có thể thông qua một số phương pháp làm cho linh hồn ông ta trở lại một thời điểm nào đó trong quá khứ, nhập vào trong thân xác ông ta tại thời điểm đó, khống chế thân xác làm việc, ở quá khứ một thời gian thì linh hồn sẽ trở lại trong tương lai.
-Hơn thế nữa, ông ta thường xuyên trở về quá khứ là cùng một thời điểm. Bởi như vậy, mỗi lần ông ta về quá khứ sẽ khống chế thân xác trong quá khứ làm một chút thay đổi. Như vậy, tương lai của ông ta cũng thay đổi theo.
-Ông ta lợi dụng phương pháp quay trở lại quá khứ này, để khiến ông ta từ một người dân bình thường, trở thành một nhà chính trị nổi tiếng của liên bang như hôm nay.
-Nhưng phương pháp làm cho linh hồn trở lại quá khứ này cũng có tác hại là, mỗi lần ông ta trở lại quá khứ để thay đổi thì quỹ tích trí nhớ của ông ta cũng sẽ thay đổi theo, khi linh hồn ông ta trở lại thân thể trong tương lai thì trong não ông ta sẽ sinh ra trí nhớ mới từ việc đã được thay đổi trong quá khứ đó.
-Khi linh hồn quá khứ trở lại tương lai thì các trí nhớ sẽ được dung hợp. Trong tế bào não của ông ta sẽ có cả hai loại quỹ tích trí nhớ đó. Quỹ tích trí nhớ của vài năm hoặc thậm chí là vài chục năm sẽ cùng bị nhét vào trong vùng tế bào não trí nhớ của ông ta chỉ trong một giây ngắn ngủi.
-Mỗi lần như thế sẽ khiến tế bào não của ông ta bị tổn hại, nhiều lần thì sẽ thành như bây giờ, vùng tế bào não trí nhớ bị hỗn loạn, khiến cho bộ não bị tổn thương nghiêm trọng.
-Bộ não của ông ta đã ngưng hoạt động nên khiến ông ta trở thành người sống thực vật.
Phùng Hợp Bà Bà đứng bên cạnh một màn hình điện tử, vừa khoa tay múa chân vừa giải thích cho Lâm Phi.
- Cái gì, ông ta có thể liên tục trở lại quá khứ, lại còn trở lại nhiều lần sẽ làm cho trí nhớ bị trùng lặp khiến tế bào não quá tải nên trở thành người sống đời sống thực vật ư.
Lâm Phi nghe được kết luận của Phùng Hợp Bà Bà, trong lòng không phải nghĩ đến ông lão này hay nghi ngờ kết quả nghiên cứu của Phùng Hợp Bà Bà, bởi vì hắn cũng có dị năng trở lại quá khứ. Tuy hắn không giống ông lão này có thể trở lại vài năm hoặc vài chục năm trong quá khứ mà hắn chỉ có thể trở lại trong ba phút, nhưng mỗi ngày hắn dùng tới cả nghìn lần, nên Lâm Phi lo lắng mình cũng sẽ trở thành người sống đời sống thực vật.
- Hệ Thống Chiến Thần, phân tích của Phùng Hợp Bà Bà có chính xác hay không, ngươi cho ta dị năng Chiến Thần ba phút có để lại di chứng không?
Lâm Phi không nhìn được hỏi Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
- Phùng Hợp Bà Bà phân tích rất chính xác, ông già này cũng có dị năng.
-Nhưng ký chủ yên tâm, phương pháp trở lại quá khứ ngươi và hắn sử dụng là không giống nhau. Không chỉ thế, khi Hệ Thống Chiến Thần đưa cho ký chủ dị năng thì tế bào não của ký chủ đã được tiến hành chỉnh sửa rồi. Sản phẩm của Chiến Thần sẽ không xuất hiện bất kỳ tác dụng phụ nào, ký chủ có thể yên tâm sử dụng dị năng.
Thanh âm cứng ngắc của Hệ Thống Chiến Thần giải thích cho Lâm Phi một lần, Lâm Phi nghe xong yên tâm không ít.
Phùng Hợp Bà Bà nhìn vẻ mặt Lâm Phi không ngừng thay đổi. Đợi khi Lâm Phi khôi phục bình thường, Phùng Hợp Bà Bà chỉ vào một chiếc thuyền kim loại trong phòng nghiên cứu nói với Lâm Phi:
- Bà nghiên cứu dị năng trở lại quá khứ của ông già này trong mười ngày, rốt cục có kết quả.
-Đưa thân thể ông già này lên chiếc khoang kim loại sẽ làm thành một con đường xuyên thời không giản đơn, có thể giúp con người xuyên qua trở lại quá khứ. Lâm Phi, cháu với tư cách là đệ tử giỏi nhất của bà. Bây giờ, bà muốn xin cháu một việc, cháu nhất định phải trở lại năm năm trước, giúp bà làm một việc.
Phùng Hợp Bà Bà đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lâm Phi, ôm chặt lấy chân Lâm Phi nói.
- Bà mau đứng lên trước rồi nói sau, trở lại năm năm trước để làm gì. Sau khi cháu về quá khứ thì còn có thể quay lại không?
Lâm Phi thấy Phùng Hợp Bà Bà đột nhiên quỳ xuống thì có chút kinh ngạc, không biết nên nói gì.
- Có thể trở về, bà đã chế tạo xong một thiết bị thời gian, cháu đeo nó cùng quay về. Trong thiết bị này, bà đã trang bị một số tín hiệu để đối phó với bình chướng, hạn chế của thời không.
-Như thế, dù cho cháu thay đổi quá khứ thì khi trở về cũng sẽ không bị biến mất mà có thể hoạt động bình thường.
-Lâm Phi, cháu gái bà thương nhất, Khai Thang Nữ đã chết trong một vụ hoả hoạn xảy ra năm năm trước ở viện nghiên cứu.
-Cháu trở lại năm năm trước, nhất định phải đi cứu cháu gái Khai Thang Nữ của bà, cứu nó thoát khỏi biển lửa, nhờ cháu đấy, Lâm Phi.
-Năm năm rồi, bà rất nhớ cháu gái của bà, nó là một thiên tài y học, không nên chết như vậy.
Phùng Hợp Bà Bà lấy ra một tấm ảnh của Khai Thang Nữ ở năm năm trước trong trang phục của sinh viên ngành y, đưa cho Lâm Phi xem.
Mà Lâm Phi nghe được Phùng Hợp Bà Bà khóc lóc kể lể thì sợ ngây người.
Đúng lúc này, tiếng nói giao nhiệm vụ của Hệ Thống Chiến Thần đang vang lên trong đầu Lâm Phi.
- Đinh đông, xét thấy hoàn cảnh phù hợp 86%, khởi động nhiệm vụ
-Tên nhiệm vụ : giải cứu hiệu ứng hồ điệp
Giới thiệu nhiệm vụ: Ký chủ gặp được một người có dị năng trở lại quá khứ. Hắn lợi dụng dị năng trở về quá khứ không lâu trước đây, năm năm trước đã giết bạn Khai Thang Nữ của ký chủ
-Lần này ký chủ được Phùng Hợp Bà Bà nhờ vả, vì không muốn để bà lão đáng thương này sống trong đau khổ, ký chủ thấy việc nghĩa không thể chùn bước, liền chấp nhận trở lại năm năm trước, đi cứu Khai Thang Nữ.
-Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Khai Thang Nữ ở năm năm trước còn sống, ký chủ trở lại tương lai.
-Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Khai Thang Nữ chết hoặc ký chủ bị kẹt lại ở thời không trong quá khứ.
-Phần thưởng cho hoàn thành nhiệm vụ: ký chủ có thể rút thăm vật phẩm của hệ thời không một lần.
-Hình phạt cho nhiệm vụ thất bại: nhiệm vụ thất bại, ký chủ sẽ bị mất phương hướng trong thời không.
-Nhắc nhở: ký chủ đã được Hệ Thống Chiến Thần, hệ thống mạnh nhất trong vũ trụ bảo vệ nên không bị thời không quá khứ biến đổi làm thay đổi trí nhớ cùng vận mệnh.
-Nhưng Phùng Hợp Bà Bà vì chuyện ông già có dị năng này trở lại quá khứ giết chết Khai Thang Nữ, mà vận mệnh của bà bị thay đổi.
Hiện tại ký chủ nhìn thấy Phùng Hợp Bà Bà này đã không còn giống trước nữa.
-Ký chủ có thể hiểu, Phùng Hợp Bà Bà của hiện tại, hoặc không gian ký chủ đang sống đã khác với không gian vốn có, mà đây là một thời không mới. Nếu lần này ký chủ trở lại quá khứ có thể giết chết ông già có dị năng này thì thời không sẽ khôi phục như cũ.
- Bà bà, bà đi ra ngoài với cháu trước, cháu muốn nói với bà mấy lời.
Lâm Phi nghe xong lời nói của Hệ Thống Chiến Thần liền kéo Phùng Hợp Bà Bà đang quỳ trên mặt đất dậy, đi ra khỏi phòng nghiên cứu.
- Sau khi bà nghe xong lời cháu nói sau đây thì đừng kích động. Bà bà, trí nhớ của bà, trí nhớ của tất cả mọi người khác với trí nhớ của cháu. Vì một số nguyên nhân mà trí nhớ của cháu được bảo vệ rồi, không vì thời không bị thay đổi mà thay đổi theo.
-Trong trí nhớ của cháu, hoặc là nói, trong thời không cháu sống thì cháu gái của bà, Khai Thang Nữ, vẫn chưa chết. Tháng trước, cháu vẫn cùng Khai Thang Nữ đi đến các tinh cầu khác chấp hành nhiệm vụ, cười cười nói nói nữa.
-Mà sở dĩ Khai Thang Nữ chết là do ông già có dị năng đang hôn mê nằm trong phòng thí nghiệm của bà lúc này ra tay. Ông ta dùng dị năng trở lại quá khứ, giết hoặc gián tiếp giết chết Khai Thang Nữ.
-Bây giờ bà cho cháu tin tức về quá khứ của ông ta. Lần này cháu trở lại quá khứ sẽ giết chết ông già có dị năng đó. Như vậy, quỹ tích thời không sẽ khôi phục bình thường.
Lâm Phi nhỏ giọng giải thích cho Phùng Hợp Bà Bà trông rất già nua, tiều tuỵ này.
- Cái gì, cháu gái của ta đang sống tốt vậy mà cái lão già chết tiệt này lại trở lại quá khứ giết cháu gái của ta. Lẽ nào như vậy, cháu đi đi. Sau khi cháu trở lại thì bà nhất định sẽ khiến cái lão già này hối hận vì đã sống trên đời này.
Phùng Hợp Bà Bà rất tức giận, các đường khâu trên khuôn mặt như sắp nổ tung, chói tai nói.
- Bà bà, cháu sẽ giết chết lão già này tại thời điểm năm năm trước, như vậy chuyện tương lai sẽ không xảy ra. Khi cháu trở lại tương lai, trong trí nhớ của bà sẽ không còn tin tức gì liên quan đến ông già này.
Bà sẽ cùng Khai Thang Nữ vui vẻ làm nghiên cứu.
-Nhưng mà thiết bị bà cho cháu để xuyên thời không đó có dùng tốt không?
-Cháu vẫn có điểm không rõ, sau khi cháu giết ông già có dị năng ở năm năm trước xong thì trong tương lai cháu cũng sẽ không có việc trở về quá khứ như thế này. Vậy chẳng phải sẽ thêm một cái cháu ở quá khứ sao. Mà dù cháu trở lại tương lai thì cũng có tới hai bản thể cháu cùng tồn tại à?
Lâm Phi dò hỏi.
- Thiết bị đưa cháu trở lại tương lai đã ghi chép từ lúc cháu bắt đầu xuyên thời không, cũng ngăn cản lực biến đổi của thời không rồi.
-Nói rõ hơn là, mặc kệ ở quá khứ cháu làm cái gì, dù đã thay đổi quá khứ rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần trong tương lai cháu còn sống thì cháu có thể xuyên trở lại tương lai. Cháu có thể xen kẽ trong tiếp điểm của thời không nên sẽ không có hai cái cháu. Yên tâm đi.
-Nhất định phải giết chết lão già có dị năng kia, nếu không chờ hắn xuyên về quá khứ mấy lần nữa thì cháu và bà đều gặp nguy hiểm.
Phùng Hợp Bà Bà vỗ vỗ bả vai Lâm Phi nói.
Sau đó, Lâm Phi đi vào khoang kim loại để trở về quá khứ, trong ngực còn đeo thêm một thiết bị kim loại mảnh dài có thể đưa hắn trở về tương lai.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
7 chương
43 chương
56 chương