Hai người Lâm Phi lái tàu bay về phía thành phố lớn nhất, trung tâm thương nghiệp của tinh cầu Địch Tư Ca. Chẳng còn cách nào khác, nhiệm cụ của hệ thống Chiến Thần lần này phải khống chế tỷ lệ phá hoại của tai hoạ này tới tính mạng con người và công trình kiến trúc thấp dưới 80%. Vì thế để giảm sự nguy hại của Tinh Tế thôn phệ trùng Lâm Phi vẫn phải tận lực chiến đấu. Nếu không cả tinh cầu sẽ bị huỷ diệt trong một tiếng, dù tiêu diệt được Tinh Tế thôn phệ trùng thì cuối cùng nhiệm vụ vẫn thất bại. Đến lúc đó không biết hệ thống Chiến Thần sẽ tìm ra cách trừng phạt gì mới. Trên đường đi, Lâm Phi nhìn thấy trên mặt đất Tinh Tế thôn phệ trùng bắt đầu điên cuồng tiến hoá, giống như điều đã dự liệu. Mấy phút sau, Lâm Phi đến thành phố, lúc này binh sĩ ở lại trấn thủ đang khống chế phòng tuyến hoả lực, công kích đám trùng trong quá trình tiến hoá. - Cô tìm chỗ trốn kỹ đi. Lâm Phi nói với cô gái giết mổ rồi lái người máy bay ra khỏi tàu. Đối mặt với thể tiến hoá Tinh Tế thôn phệ trùng, Lâm Phi biết chiến đấu thực tế và mô phỏng khác biệt rất nhiều, một khi bị giết thì sẽ không có thời gian dùng dị năng, như thế là sẽ chết thật. Trước khi luyện tốt năng lực đánh cận chiến thì vẫn nên tránh ra xa mà bắn thì an toàn hơn. Cũng may số lượng trùng ở đây không nhiều, số người và hoả lực tham chiến cũng nhiều. Lâm Phi gia nhập phòng tuyến, điều khiển người máy dùng vũ khí hạng trung: súng năng lượng đạn phát tán bắn đám trùng ở phía xa. Mười mấy phút đầu sát thương lực của súng đạn phát tán rất lớn, bắn một phát là tạo một lỗ lớn bằng cái bát. Nhưng sau nửa tiếng thì Tinh Tế thôn phệ trùng đã tiến hoá đến cao cấp, vũ khí hạng trung bắn lên người đám trùng chỉ xuất hiện một cái lỗ nhỏ, rất nhanh đã lại liền. Thấy vậy Lâm Phi dứt khoát vứt luôn súng, đổi vũ khí hạng nặng: pháo ion. Từng đợt sóng xung kích ion màu trắng bắn ra, vô số con trùng đang phá hoại thành phố bị Lâm Phi bắn tan tành. Khả năng phòng ngự của trung tâm thương nghiệp Địch Tư Ca cũng rất lớn, có đến hàng nghìn khẩu pháo xoay tự động tìm mục tiêu, còn có máy ngăn chặn đạn đạo. Trong thời gian ngăn có thể ngăn chặn được sự tấn công của Tinh Tế thôn phệ trùng. Nhưng càng về sau, Tinh Tế thôn phệ trùng càng tiến hoá càng biến thái, khi súng ion bắn lên người chúng mà chỉ bắn ra tia lửa, Lâm Phi tính thời gian, biết đến lúc mình nên rút lui rồi. Lâm Phi lập tức lái người máy rời khỏi trung tâm thành phố. Một lượng lớn Tinh Tế thôn phệ trùng bắt đầu tràn vào thành phố, bay đến đâu là kim loại, gỗ, đá, thuỷ tinh, chúng không bỏ qua một thứ gì, ngay dinh dưỡng dưới đất cũng bị hút cạn, thực vật bị ăn sạch. Lúc này ở gần sào huyệt của chúng, toà pháo đài sau mấy chục phút khổ chiené với đám Tinh Tế thôn phệ trùng, cuối cùng không địch lại được bọn chúng, cả pháo đài đã bị bao vây, cắn nát và nổ tung. Những nghiên cứu viên dưới lòng đất sau đó cũng bị đám trùng ăn sạch. Khi những người còn sống sót trên tinh cầu Địch Tư Ca chuẩn bị đối mặt với cái chết thì “bùm bùm bùm”, thân thể đám Tinh Tế thôn phệ trùng bắt đầu nứt ra, rất nhanh biến thành đám tro bụi, biến mất ngay tại chỗ. - Đây chính là tác dụng của việc tế bào tranh giành dinh dưỡng, khi chúng vỡ ra vẫn tiếp tục tiến hoá, tiêu hao hết nước và chất dinh dưỡng trong cơ thể. Lâm Phi nghĩ bụng. - Ding doong, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tai hoạ Tinh Tế thôn phệ trùng. Đánh giá D. Tỷ lệ tử vong của tinh cầu Địch Tư Ca 62.6%, tỷ lệ công trình kiến trúc bị huỷ hoại 78.3%. Ký chủ nhận được xưng hiệu “diệt trùng chuyên gia”, tác dụng là sau này ký chủ không sợ bị côn trùng nhỏ cắn. Ký chủ nhận được một lần rút thăm vật phẩm thần bí. Vì đánh giá hoàn thành nhiệm vụ lần này của ký chú quá thấp sau khi rút thăm nhiệm vụ lập tức phải dùg ngay trong mười phút. Xin hỏi ký chủ rút thăm ngay hay tạm thời giữ lại? - Giữ lại đi. Giờ mà rút, chẳng may lại là vũ khí lớn, dùng thì lãng phí. Lâm Phi nghĩ, nghỉ ngơi mừoi phút trong khoang lái rồi liên hệ với cô gái giết mổ. - Cái gì? Các cô đã rời khỏi tinh cầu Địch Tư Ca đang tránh lũ trùng bên ngoài bầu thái không? Hạm đội số hai của liên bang đã nhận được thông tin mới nhát của tinh cầu Địch Tư Ca đang giải tán, bảo tôi ra trạm thái không họp mặt? Người máy của tôi còn chưa có thiết bị phi hành thái không, sao họp mặt được với các cô. Mau tới đón tôi. Lâm Phi gào lên. Một tiếng sau, Lâm Phi, cô gái giết mổ và côn trùng lão đầu ngồi trong con tàu cao cấp, dùng bước nhảy không gian về Bắc Đẩu Tinh. Trên đường, nhân lúc cô gái giết mổ lái thì hắn một mình tìm đến nói chuyện với côn trùng lão đầu. - Lần này ông nghiên cứu ra Tinh Tế thôn phệ trùng đã huỷ diệt hàng tỷ người ở tinh cầu Địch Tư Ca, ông không áy náy sao? Lâm Phi hỏi. - Tuy chúng do tôi nghiên cứu là chính nhưng cũng không phải một mình tôi nghiên cứu hoàn thiện mà thành. Khoa học thì cần một chút hy sinh. Có lẽ lúc này những nghiên cứu viên dưới lòng đất quá gần sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng nên đã đền tội rồi. Tôi không nói, cậu không nói thì chẳng ai biết. Có gì mà tôi phải áy náy? Côn trùng lão đầu cười nói. - Nhưng tôi đã lén thu lại đoạn ông thừa nhận đã nghiên cứu ra Tinh Tế thôn phệ trùng rồi đăng lên mạng rồi. Lượt xem rất cao, giờ đã cán mốc trăm triệu lượt eoòi. Tôi không nói, nhưng tay tôi nhanh lắm. Lâm Phi nói rồi mở đồng hồ trên tay mình, lên mạng cho ông ta xem. Trên đoạn ghi hình đó chính là côn trùng lão đầu ở phòng thí nghiệm đang thừa nhận việc mình nghiên cứu Tinh Tế thôn phệ trùng. Bên dưới đã có hàng mấy nghìn bình luận muốn tìm và giết ông ta bằng hàng trăm cách. - Tiểu tử, cậu muốn tôi chết à? Tôi trở về Bắc Đẩu Tinh là sẽ bị chính phủ liên bang bắt, và để xoa dịu dư luận chính phủ sẽ giết tôi, việc này tôi thấy nhiều rồi. Cậu làm vậy là khiến tôi không còn đất dung thân ở Thiên Long Liên Bang, ở cả xã hội loài người. Côn trùng lão đầu căm phẫn. - Ai bảo không có đất dung thân? Tôi có thể giới thiệu cho ông một nơi tốt. Liên bang có một nơi gọi là Thánh Giáo, tôi và thủ lĩnh của họ có chút giao tình. Lâm Phi mỉm cười. - Nhưng tôi nghe nói Thánh Giáo là tà giáo, còn là quân tạo phản, là thế lực ngầm chống đối Thiên Long Liên Bang. Thân là học viên học viện quân sự liên bang, sao cậu có thể liên quan đến thủ lĩnh của phản quân? Ông ta nghi hoặc hỏi. - Nói ra thì dài lắm. Đây là phương thức liên lạc với thủ lĩnh Thánh Giáo. Giờ cũng chỉ còn chỗ đó có thể thu nhận ông thôi. Đợi lát tôi sẽ đưa ông vào tàu cứu sinh thả vào thái không, rất nhanh sẽ có người của Thánh Giáo đến đón. Lâm Phi cười nói, rồi một quyền đánh ngất côn trùng lão đầu, đẩy ông ta và tàu cứu sinh loại nhỏ. Lâm Phi ấn nút khởi động, tàu cứu sinh chở côn trùng lão đầu được phóng vào bầu thái không. Sau một vài tiếng, Lâm Phi và cô gái giết mổ trở về Học viện quân sự Bắc Đẩu. Khi quân đội tìm kiếm phòng nghiên cứu bên cạnh sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng, thấy phòng nghiên cứu đã bị phá huỷ hoàn toàn, họ cho rằng ông ta đã chết rồi. Còn về nguyên nhân của việc đám trùng đột nhiên chết thì bên ngoài đoán là côn trùng lão đầu trước khi chết đã nghiên cứu ra cách phá giải Tinh Tế thôn phệ trùng, trước khi chết ông ta đã làm được một việc tốt. Lâm Phi nói với cô gái giết mổ lã côn trùng lão đầu đã lén bỏ đi rồi. Là người có tham dự vào việc này nên cô cũng không nói ra chân tướng mà mình biết. Nửa tháng sau. Chiến tranh giữa Thiên Long Liên Bang và Bách Thú Đế Quốc vẫn luôn diễn ra từng giờ từng khắc. Chiến sĩ tiền tuyến hai nước vẫn hy sinh từng giây từng phút. Học viện quân sự Bắc Đẩu là trường quân sự hàng đầu của Thiên Long Liên Bang, cách mỗi bốn năm đều có giao lưu học thuật với Học viện Thú Vương, ngôi trường quân sự hàng đầu Bách Thú Đế Quốc. Thực chất của việc giao lưu học thuật là học sinh hai trường tiến hành các loại đối kháng. Đối mặt với đối thú sau này sẽ gặp ngoài chiến trường đương nhiên sẽ không có cái gọi là hữu nghị. Trong đợt giao lưu học thuật bốn năm một lần này, học viên và giáo viên đều mang tâm thái giành vinh quang cho tổ quốc, làm nhụt sĩ khí đối phương. Viện trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu lúc này đang ngồi trong văn phòng để lựa chọn học viên đến đô thành Bách Thú Đế Quốc, Thú Vương Tinh. Lâm Phi, tiểu tử này thì không cần nói, nhất thiết phải đi. Lần trước khi đối kháng với người biến đổi gen Lâm Phi đã thể hiện khả năng đối kháng cường hãn, đến nay vẫn còn như sống động trước mắt viện trưởng. Lam Bách Hợp, một học viên rất có thiên phú điều khiển người máy, cũng đi luôn. Áo Đinh Đặc, là học sinh bảo lưu, thực lực cũng không thể coi thường. Đáng tiếc vẫn ở chỗ bà Phùng Hợp, đã mấy tháng rồi, không biết có còn sống không. Viện trưởng nhớ tới Áo Đinh Đặc đáng thương, hồi mới bắt đầu học kỳ đã bị bà Phùng Hợp lấy lý do bị đâm xe và nhốt vào trong viện nghiên cứu để “cấp cứu”. - Gọi điện cho bà Phùng Hợp xem có thể cứu tiểu tử này ra không. Giờ đang là lúc cần đến cậu ta, mong là vẫn chưa chết. Viện trưởng nghĩ bụng rồi nhấc điện thoại lên gọi cho bà Phùng Hợp. - Tôi, viện trưởng đây. Tôi quan tâm đến bệnh tình của Áo Đinh Đặc, cậu ta khoẻ chưa? Giờ có thể xuất viện không? Bà cũng biết là sắp có cuộc tỉ thí với học viện Thú Vương của Bách Thú Đế Quốc rồi. Tôi muốn cậu ra mặt. Cái gì? Áo Đinh Đặc bị xe đâm quá nặng vẫn trong phòng cấp cứu, rời đi là sẽ thành người thực vật? Ồ, vậy thôi. Viện trưởng bất lực gác điện thoại, bắt đầu tìm kiếm trong danh sách. Phía sau tên của Áo Đinh Đặc ông gạch một dấu nhân to, ông đã từ bỏ cậu ta rồi. Trong viện nghiên cứu Học viện quân sự Bắc Đẩu. Bà Phùng Hợp đang thích thú rèn luyện cho Áo Đinh Đặc khả năng nhịn thở dưới nước. Áo Đinh Đặc ở trong nước đang nỗ lực bơi lên trần nhà, số liệu trong cơ thể không ngừng được nâng cao. Qua một thời gian rèn luyện tăng cường, sự tức giận của bà Phùng Hợp đối với Áo Đinh Đặc cũng dần biến mất nhưng lượng tập luyện của Áo Đinh Đặc đáng thương không hề giảm đi. Áo Đinh Đặc đã tạo ra bất ngờ quá lớn với bà Phùng Hợp, dưới sự huấn luyện cao độ như thế trong suốt hơn một tháng mà tiểu tử này không hề có ý định tự sát, mà trạng thái tinh thần vẫn rất tốt. Ngày hôm sau, Lâm Phi lên tàu loại nhỏ cùng Lam Bách Hợp và hai mươi tám học viên khác của Học viện quân sự Bắc Đẩu. Có cả viện trưởng và giáo quan Lưu Lệ cùng đi. Con tàu bay lên, hạm đội số ba của liên bang phái theo một trăm tàu chiến bảo vệ. Dưới sự bảo vệ của trăm con tàu chiến, con tàu loại nhỏ được hộ tống đến biên giới hai nước, bên kia là hạm đội của Bách Thú Đế Quốc ra nghênh đón. Một trăm tàu chiến hộ tống dừng lại trước biên giới, con tàu nhỏ bay qua biên giới, được sự hộ tống của hạm đội Bách Thú Đế Quốc bay về thủ đô. Lâm Phi đang nghỉ ngơi trên tàu. - Ding doong, mức trung thành của tuỳ tùng Áo Đinh Đặc: 100 (Lão đại à, mau đến đi. Muộn nữa thì chỉ có thể đến địa ngục mà vớt tôi thôi! Tôi nghe lão đại hết, mau đến cứu tôi đi! Bà bà, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu. Hay là bà cũng dùng điện kích tôi cho hả giận, đừng phóng điện khi tôi đang tập nhịn thở nữa!) đã hoàn toàn bị nhân cách của ký chủ cảm hoá. Khi Lâm Phi vừa lộ vẻ hài lòng thì hệ thống Chiến Thần nói tiếp. - Tuỳ tùng đầu tiên đã được cảm hoá thành công, mời ký chủ trong 24 giờ hãy thu nạp một tuỳ tũng nữa đồng thời cũng cảm hoá bằng nhân cách. Sau 24 giờ nếu ký chủ chưa thu nạp được tuỳ tùng thì sẽ bị trừng phạt nhẹ. Trọng lực tăng lên mười lần để thúc giục ký chủ mau chóng thu nhận tuỳ tùng. Hãy thể hiện mê lực nhân cách lớn lao của người được Chiến Thần lựa chọn đi! Lâm Phi đang nghỉ ngơi, nghe thấy nhiệm vụ mới thì cảm thán không ngớt. Áo Đinh Đặc khó khăn lắm mới bồi dưỡng được lòng trung thành dưới roi vọt của bà Phùng Hợp, giờ lại bắt mình thu nạp tuỳ tùng nữa. Nhìn ra bầu trời sao ngoài cửa sổ, Lâm Phi nghĩ xem những người cùng đi lần này xem có ai thích hợp làm tuỳ tùng. - Viện trưởng, không được, ông ta quá gầy, đừng nói là tập thể lực một nghìn cái, ngay một trăm cái đứng lên ngồi xuống cũng toi mạng rồi, mà bảo ông ta nhận mình là lão đại cũng khó. Giáo quan Lưu Lệ, thể chất của cô ta không tồi, nhưng tính cách là người quật cường, không sợ chết, dù có dùng đao ép bộc thì chưa chắc cô ta đã theo mình tập thể lực. Mà thân phận cô ta khá đặc thù, là giá quan của mình, không thể đưa tới chỗ bà Phùng Hợp được. Lam Bách Hợp, người này lại càng không được, mình và chị cô ta quá thân thiết, không tiện hạ thủ. Những đệ tử khác cùng đi thì sao nhỉ, nếu thực sự không được thì gần đến 24 giờ rồi chọn một người trong số họ vậy. Giờ cứ đợi đã, có lẽ ở Bách Thú Đế Quốc mình sẽ gặp một người tình nguyện làm tiểu đệ. Còn 12 tiếng nữa mới kết thúc chuyến đi, vẫn còn nhiều thời gian. Lâm Phi nghĩ thế liền an tâm, hắn nhớ tới Áo Đinh Đặc đã được bồi dưỡng thành công. Số tuỳ tùng của mình có giới hạn, nếu bị bà Phùng Hợp làm cho chết thì lỗ to. Mình phải nhân từ với tiểu đệ trung thành. Nghĩ thế, Lâm Phi nhấc điện thoại gọi cho bà Phùng Hợp. Bà Phùng Hợp vừa tiến lại chỗ bàn thí nghiệm, chuẩn bị cho Áo Đinh Đặc tập thể lực thì điện thoại reo. - Lâm Phi à, bảo tôi giảm lượng tập cho Áo Đinh Đặc. Cậu chuẩn bị từ Bách Thú Đế Quốc về đón cậu ta? Cậu để cậu ta lại không được sao? Ồ, được rồi, tôi cũng là người thấu tình đạt lý, cậu ta là do cậu đưa tới, yên tâm là khi cậu về cậu ta vẫn còn sống. Bà Phùng Hợp nói xong dập điện thoại. Lâm Phi đã giúp cháu gái bà mấy lần, mà Áo Đinh Đặc cũng là do Lâm Phi đưa tới, thí nghiệm trong hơn một tháng nay đã khiến bà Phùng Hợp bớt giận nhiều, vì thế bà ta quyết định không làm khó cho tiểu thú nhân này nữa, tha cho cậu ta một con đường sống vậy!