Siêu Cấp Thiếu Gia
Chương 163 : Kẻ Đứng Sau Màn
“Nói nhảm cái gì thế! Cậu định giở trò đoán này đoán nọ à?” Tề Đại Sơn chất vấn.
Một số người khác cũng hô to không tin.
Nếu trình độ y thuật có thể cao siêu đến mức độ này thì còn chạy tới đây phô trương làm gì nữa, tới thẳng Tỉnh Thành hay thủ đô gì luôn cho rồi!
Vả lại, anh nói tiêu chảy thì là tiêu chảy à? Anh còn có thể tài giỏi hơn nữa không vậy?
Thế nhưng vào lúc này, Tề Đại Sơn lại cảm thấy dạ dày ông ta co rút mãnh liệt, bụng sôi trào cả lên.
Không nói lời nào, Tề Đại Sơn lập tức ôm bụng lao ra khỏi lô ghế VIP, sau đó vội vã chạy một mạch tới thẳng phòng vệ sinh.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì hết sức bàng hoàng.
Thẩm Lãng thật sự đoán trúng rồi!
Tề Đại Sơn bị tiêu chảy kìa!
Giờ phút này, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Thẩm Lãng.
Thần y à?
Có phải thần y hay không thì khó mà nói được nhưng chắc chắn y thuật của anh rất cao siêu!
Chỉ thông qua bắt mạch một lần mà có thể biết rõ bệnh tình trước kia, kinh dị hơn là còn biết trước chứng bệnh về sau nữa, đúng là quá tài giỏi rồi!
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nhún vai, người ta muốn nghĩ gì thì nghĩ, anh cũng không cản được.
Thật ra, anh có thể xác định Tề Đại Sơn bị tiêu chảy 100% là do cái đầu gà kia.
Bên trong đó chắc chắn có bỏ thêm thuốc xổ vào, Chu Chí Bang đã nói với anh qua tin nhắn từ sớm rồi.
Thẩm Lãng là một bậc thầy về y học, Chu Chí Bang dựa theo chỉ thị của anh mà chế thuốc, bỏ thêm thuốc xổ vào trong đó.
Đã nói mười phút chính là mười phút, không chệch một giây nào.
Lúc này, mọi người trong rạp bắt đầu nhiều chuyện đứng lên bàn tán, tranh luận liên tục.
Tề Đại Sơn chạy vào phòng vệ sinh, không còn sức uy hiếp nữa nne6 còn đám chó bám đuôi cũng bắt đầu có dấu hiệu phản bội.
“Mấy người nói xem, Tề Đại Sơn thật sự bị cắm sừng à?”
“Tôi thấy chuyện này có độ tin cậy cao à nha, Thẩm Lãng y thuật cao siêu như thế sẽ không nói đùa mấy cái chuyện này đâu.
”
“Dù sao thì y thuật của người ta không có gì để soi mói hết, tôi chưa từng thấy bác sĩ nào lấy chuyện này ra đùa cả.
”
“Tôi cũng biết Tề Đại Sơn không có bản lĩnh này mà, người cũng hơn sáu mươi rồi, ngay cả lên giường cũng phải tốn sức một phen.
”
Nghe những người xung quanh nghị luận, Từ Linh Linh cảm thấy hoảng hốt.
Từ khi học đại học, cô ta đã không xin tiền trong nhà nhưng vẫn có thể mua đồ hiệu để mặc, dạo phố thưởng thức đồ ngon, lại có xe sang trọng đưa đón, cho dù gia cảnh cô ta bình thường nhưng mỗi ngày đều sống trong sự giàu có.
Những năm tháng bị Tề Đại Sơn bao dưỡng, cuộc sống của cô ta vô cùng xa hoa, ngay cả chỗ ở cũng thuộc diện cao cấp bậc nhất.
Nhưng Tề Đại Sơn không còn đủ sức để thỏa mãn nhu cầu của cô ta nữa, vậy nên Từ Linh Linh bèn ra ngoài làm loạn.
Giờ nhìn thấy cuộc sống xa hoa sắp rời xa mình, Từ Linh Linh cảm thấy vô cùng bối rối.
Chờ một hồi lâu thì Tề Đại Sơn trở lại lô ghế VIP.
Ông ta vừa tới thì hầu như tất cả mọi người đều nhìn sang, giờ phút này ông ta đã trở thành tiêu điểm của đám đông.
Ánh mắt Tề Đại Sơn trở nên hung ác, ông ta chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt khác thường của người khác, chỉ cảm thấy trên đầu mình cắm đầy sừng rồi.
Lúc đi vệ sinh ông ta đã suy nghĩ một cách cẩn thận, tự thấy một lão già hơn sáu mươi đã đến thời kỳ nguy hiểm rồi.
Điều này khiến ông ta vô cùng uất ức!
Hơn nữa cũng vô cùng phẫn nộ!
“Từ Linh Linh, bình thường tôi đối xử với cô không tệ, vì sao lại phản bội tôi?” Tề Đại Sơn hét lên với cô vợ trẻ của ông ta.
“Ông xã, lần này là ngoài ý muốn, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn! Không ngờ em lại trúng chiêu của bọn họ, xin anh cho em một cơ hội!” Từ Linh Linh nằm rạp trên đất như một con chó để cầu xin tha thứ.
Điều này lại càng chứng minh cho việc Tề Đại Sơn bị cắm sừng.
“Cô dám phản bội tôi! Lại còn không chỉ một lần? Từ Linh Linh, cô thật đáng chết!” Từ Đại Sơn tát một cái lên mặt Từ Linh Linh, mặt cô ta đỏ bừng, đầu tóc rối bù cả lên.
Dù Tề Đại Sơn bị cắm sừng là chuyện đã rồi, những người khác cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng sau khi nghe Từ Linh Linh bối rối thừa nhận thì vẫn không nhịn được mà hoảng sợ.
Đường đường là người có địa vị ở thành phố Bình An này mà lại bị cắm sừng, con cái về già cũng không phải con ruột của mình mà là con của vợ trẻ tằng tịu với người đàn ông khác sinh ra.
Đây chắc chắn là tin nóng nhất mấy năm qua ở thành phố này.
Tin tức bùng nổ!
Mặt mũi người nhà họ Tề bị mất hết rồi!
“Tề Đại Sơn, ông thấy sao? Tôi không lừa ông phải không?” Thẩm Lãng cười lạnh hỏi.
“Cậu câm miệng cho tôi! Tất cả đều tại cậu!” Tề Đại Sơn phẫn nộ chỉ Thẩm Lãng.
“Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung, sao lại bởi vì tôi được? Tôi cũng không có cắm sừng ông, cái loại như Từ Linh Linh này cũng chỉ có ông mới thấy hiếm lạ thôi.
” Thẩm Lãng nói.
“Nếu không phải tại cậu thì tôi cũng không mất mặt trước toàn thể mọi người ở đây! Nếu không phải tại cậu thì người khác cũng không biết Tề Đại Sơn tôi cưới một ả đê tiện như vậy!”
Hôm nay, Tề Đại Sơn phải hứng chịu nhục nhã.
Chuyện mà đàn ông không chịu được nhất chính là bị cắm sừng.
Huống chi ông ta còn là người cực kỳ có địa vị và danh vọng ở thành phố Bình An này.
“Rồi sao, ông tổn hại danh vọng là chuyện của ông, còn tôi không mất cái gì cả mà.
” Thẩm Lãng cười lạnh.
Anh tham gia hội nghị thương mại với mục đích là phơi bày chuyện xấu của Tề Đại Sơn, dạy dỗ dòng họ quyền lực này một trận.
“Sao cậu lại không mất gì được, đắc tội với tôi thì cậu khó mà bước chân nổi ở cái thành phố Bình An này.
Chỉ cần tôi ho một tiếng thì không có người nào ở thành phố này dám qua lại với cậu, nơi nơi vấp phải chướng ngại chính là cuộc sống sau này của cậu đấy!”
Thành phố Bình An có lưu truyền một câu, ông Sơn bảo người chết canh ba thì ai dám giữ người đến canh năm!
“Vậy sao? Thế thì ông có thể hét to một tiếng xem xem ai đứng bên phe ông, nếu không quá một nửa số người thì mau chóng thu lại cái thái độ kiêu ngạo của ông đi!” Thẩm Lãng nói.
Mấy chục năm nay ở thành phố Bình An không có ai dám mạo hiểm đi chọc Tề Đại Sơn cả, chốn thương trường là thế, ở xã hội cũng vậy.
Giống như đám người Đỗ Kim Thủy, Ngô Minh Huy, Chu Chí Bang, bọn họ cũng cố gắng tránh phát sinh xung đột trực tiếp với Tề Đại Sơn.
Mà khi Thẩm Lãng đến thì thế cục kia đã bị phá vỡ.
Có quan hệ với Thẩm Lãng rồi thì ba người Đỗ Kim Thủy, Ngô Minh Huy, Chu Chí Bang mới có thể liên hợp lại.
Ba người này đều là kẻ quyền lực, nếu không có Thẩm Lãng dẫn dắt thì ba người bọn họ cũng không thèm ngó ngàng tới nhau làm gì, nói chi đến việc bàn đến chuyện hợp tác.
Tất cả các công ty của một dòng họ quyền lực đều có thỏa thuận giữ bí mật, giống như trước đó Đỗ Kim Thủy vốn không biết Ngô Minh Huy cùng làm ở trụ sở chính với mình.
“Quá một nửa? Ha ha, chắc chắn vượt hơn hai phần ba, nếu không thì tôi mãi mãi sẽ không tham gia hội nghị thương mại nữa!” Tề Đại Sơn cười lạnh nói.
“Đây là ông nói đó, các vị ở đây có thể làm chứng!”
Sự xuất hiện của Thẩm Lãng khiến cho cục diện giới kinh doanh ở thành phố Bình An biến đổi.
Chẳng qua nhiều người chưa biết Thẩm Lãng mới thật sự là kẻ đứng sau màn, họ lại càng không biết số khách VIP trong đây không ai có thân phận tôn quý hơn anh cả.
Người có đôi mắt tinh tường và sự hiểu biết sâu sắc chỉ là thiểu số mà thôi.
Những người tinh anh đều tập trung ở thành phố và thủ đô cả rồi, vậy nên đừng bàn đến thành phố Bình An nho nhỏ này.
Tề Đại Sơn nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Tề Đại Sơn tôi vẫn rất có uy thế ở cái thành phố Bình An này, một nhân vật nhỏ như cậu vốn không cách nào tưởng tượng được.
Giờ tôi hỏi người nào nguyện ý thì đứng bên cạnh tôi, giơ tay tỏ thái độ!”
Nhưng ở đây ngoại trừ người của ông ta ra thì chỉ có hai người đến đó đứng mà thôi.
Đa số là những người giữ thái độ trung lập bởi vì bọn họ thấy ba người nhà họ Đỗ, Ngô, Chu vẫn không tỏ thái độ gì cả nên cũng thuận thế làm theo.
Chủ yếu là hôm nay, quan hệ của Tề Đại Sơn và Từ Linh Linh sụp đổ, điều này có ảnh hưởng rất lớn, danh vọng của ông ta giảm sút là điều hiển nhiên.
Tình cảnh hiện tại vô cùng xấu hổ.
Cũng chênh lệch quá lớn so với dự kiến.
Tề Đại Sơn vốn nghĩ rằng sẽ có ít nhất một nửa người ủng hộ đứng về phía ông ta, không ngờ lại bị vả mặt tức thì như vậy.
Mặt ông ta lạnh lùng như băng sương, nếp nhăn trên hàng mày hằn sâu lại.
Nghi hoặc!
Khó hiểu!
Ông ta là người có địa vị nổi danh ở thành phố Bình An!
Sao tình thế hiện nay lại biến hóa lớn như vậy?
Ông ta nghĩ mãi mà không ra, hôm nay vậy mà thua một người trẻ tuổi không có danh tiếng gì.
Tề Đại Sơn không còn mặt mũi nào mà ở lại nơi đây, mặt ông ta sầm lại dẫn theo người của mình, trong lòng mang theo nghi hoặc rời đi.
Sau khi Tề Đại Sơn rời khỏi đây không lâu, bên ngoài chợt vang lên một tràng mắng chửi, là giọng nói đay điếng của Tề Mi Tuyết.
“Chó chết! Đi đường không có mắt à? Một ngày nhà họ Tề còn ở thành phố Bình An thì ngày đó vẫn còn danh tiếng ngút trời, ngay cả một đứa lao công cũng dám mạo phạm tôi? Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi!”
Tề Mi Tuyết chuyển toàn bộ tức giận vừa rồi ở trong phòng lên đầu một người quét dọn.
“Rất xin lỗi cô nhưng mà tôi thật sự không cố ý đụng cô đâu.
” Giọng người đó hơi khàn, có vẻ là bị cảm.
“Còn dám nói dối nữa sao? Các người chỉ là dân ti tiện ở tầng dưới chót xã hội mà thôi, một đứa lao công mà không biết tôn trọng tôi à?”
Lời của Tề Mi Tuyết rất chói tai, anh nhíu mày, cảm giác vô cùng khó chịu.
Muốn khiến mọi người đều ngang hàng với nhau thì là chuyện không thể nào nhưng ít nhất cũng phải có sự tôn trọng lẫn nhau chứ.
Tề Mi Tuyết nhục mạ người quét dọn như vậy, hơn nữa nghe giọng thì có vẻ là một cô gái, cái cô Tề Mi Tuyết kia còn xứng làm người sao?
Lúc này, vẻ mặt Thẩm Lãng vô cùng nghiêm túc.
Giọng của người dọn dẹp vừa rồi nghe có vẻ quen quen, giống như giọng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Thế nhưng giọng của cô ấy cũng không khàn như vậy.
Dù vậy anh vẫn không do dự, lập tức phóng nhanh ra ngoài cửa.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
44 chương
38 chương
126 chương
125 chương
6 chương
23 chương