Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 162 : Bằng Chứng Đáng Tin

Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ Tề Đại Sơn vẫn còn một số bí mật không muốn người khác biết? "Mọi người có muốn nghe không?" Thẩm Lãng đứng lên, quét mắt nhìn xung quanh. Ai cũng không tỏ vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại rất thích thú với “bí mật” này. Lúc này, cô vợ trẻ Từ Linh Linh của Tề Đại Sơn, từ khóe mắt hiện lên vẻ khinh thường, nói: "Cậu ta là người tầng lớp thấp kém, có thể vạch trần bí mật mới là lạ. Đừng nghe lời cậu ta nói bậy, chồng của tôi cây ngây không sợ chết đứng!" “Từ Linh Linh, đừng tự đắc, chuyện này liên quan trực tiếp đến cô đấy. ” Thẩm Lãng liếc mắt nhìn người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy này. "Liên quan đến tôi sao? Cậu đừng cố tình huyễn hoặc!" Từ Linh Linh bĩu môi chế nhạo. “Từ Linh Linh, bố của đứa bé mà cô vừa sinh ra không phải Tề Đại Sơn, mà là người khác!” Thẩm Lãng đối mặt với Từ Linh Linh, từ từ nhả ra những chữ này. Ngay khi Thẩm Lãng dứt lời, khuôn mặt Từ Linh Linh trở nên cứng đờ, lồng ngực cũng khẽ run lên. Cô ta càng luống cuống, chứng tỏ mọi chuyện đều là sự thật. Sau khi những người khác nghe những tiết lộ của Thẩm Lãng, họ đều thở dài và hét lên đầy hoài nghi. Sắc mặt Tề Đại Sơn trở nên ảm đạm, giận dữ vỗ bàn, sau đó lạnh lùng mắng Thẩm Lãng: "Thằng nhóc cậu dám nói xằng bậy nữa, tôi sẽ lập tức xé nát miệng của cậu!" Từ Linh Linh cũng vội vàng phủ nhận, chạy tới chỗ Tề Đại Sơn nghiêm nghị nói: "Chồng à, anh đừng nghe lời tên nhóc này nói. Cậu ta đang vu khống em, lúc nào em cũng chung thủy với anh, anh đừng tin lời cậu ta nói!" Tề Đại Sơn là gà đẻ trứng vàng của Từ Linh Linh. Các cặp chồng già vợ trẻ hiếm khi kết hôn vì tình yêu, Từ Linh Linh kết hôn cũng chỉ vì tiền và quyền lực mà thôi. Bọn họ chênh lệch những ba mươi tuổi, Từ Linh Linh vẫn đang đợi vài năm nữa Tề Đại Sơn sẽ về với cát bụi, cô ta sẽ được thừa kế một phần tài sản của gia tộc, sau đó sẽ nuôi một tên đàn ông và sống cuộc sống hạnh phúc. Từ Linh Linh không hiểu tại sao Thẩm Lãng biết được sự thật, nhưng cô ta không thể quan tâm đến điều đó nữa, bây giờ cô ta chỉ muốn cố gắng hết sức để không phơi bày sự việc. Nếu không, cô ta sẽ không nhận được thứ gì cả! "Linh Linh, yên tâm đi, anh tin em. Thằng nhóc này đang cố ý đối đầu với anh. Từ hôm qua đến nay cậu ta luôn vô lễ với anh. Bây giờ lại còn cố ý châm chọc mối quan hệ giữa vợ chồng chúng ta, anh nhất định sẽ chỉnh cậu ta, khiến cậu ta nếm trải mùi vị của việc họa từ miệng mà ra!” Tề Đại Sơn vô cùng tức giận, sắc mặt như ngưng tụ một tầng băng giá. Bây giờ ông ta chỉ muốn trả thù Thẩm Lãng một cách quyết liệt, thậm chí còn có ý muốn lấy mạng Thẩm Lãng. Tuy nhiên, Thẩm Lãng không hề hoảng sợ mà nhẹ nhàng nói: "Tề Đại Sơn, ông còn nhớ cảnh ông chặn tôi ở cửa phòng hội nghị không?" “Nhớ thì làm sao?” Tề Đại Sơn hừ lạnh. “Lúc đó ông phất tay đánh tôi, nhưng bị tôi tóm được, đúng không?” Thẩm Lãng hỏi. "Thằng nhóc này, cậu có ý gì? Cậu cũng chỉ có chút sức mạnh thể lực đó thôi!" Tề Đại Sơn khinh thường nói. Thẩm Lãng cũng không luống cuống mà tiếp tục nói: "Lúc đó, ngón tay của tôi cảm nhận được mạch đập trên cổ tay của ông. Tôi đã kiểm tra mạch của ông. Tôi cũng biết tình trạng cơ thể của ông đấy. " "Vớ vẩn! Chỉ một chút thời gian thôi mà cậu có thể bắt mạch cho tôi được à? Cho dù thực sự làm được, nó còn có thể nói lên điều gì? Có liên quan gì đến vấn đề chúng ta đang nói không?" Tề Đại Sơn lạnh lùng hỏi. "Đương nhiên là có liên quan. Thận dương của ông suy yếu, cửa ải sinh mệnh suy yếu, không có khả năng làm thụ thai. Ông không ngẫm lại xem, tuổi tác bây giờ của ông mà có thể sinh một đứa bé lành lặn sao?" Thẩm Lãng tiếp tục nói. Tề Đại Sơn đã hơn sáu mươi tuổi, lứa tuổi này không phải hoàn toàn không có khả năng, nhưng mà tỷ lệ rất ít, bao gồm cả thụ tinh ống nghiệm. Hơn nữa, Thẩm Lãng có thể chẩn đoán chính xác bệnh tình của Tề Đại Sơn thông qua tình trạng mạch đập của ông ta. Đừng nghi ngờ hậu duệ của thần y thiên tài, Thẩm Lãng được Triệu Linh Xu truyền bí kíp, nếu một chút chuyện này mà anh không biết được thì sao có thể xứng với danh người đứng đầu Liên Tâm Đường được. Ngay khi Thẩm Lãng nói xong, một làn sóng bàn tán nổi lên khắp hội trường. Nếu những gì Thẩm Lãng nói là sự thật, đó chắc chắn là tin tức kinh thiên động địa của thành phố Bình An. Nhưng liệu có tin được những lời Thẩm Lãng nói không? "Thẩm Lãng, câm miệng! Anh sẽ phải trả giá đắt vì vu oan cho ông ngoại và bà ngoại nhỏ của tôi. Hôm nay anh đừng mong có thể sống sót đi ra ngoài!" Tề My Tuyết vẫn kiêu ngạo và độc đoán như vậy, tuy đã được Thẩm Lãng dạy dỗ nhưng mà cái nết có đánh chết cũng không chừa. “Đừng nóng lòng đưa ra kết luận, ông của cô chứ không phải ông của tôi, tôi chỉ nói sự thật, cô cho rằng ông của cô đã hơn sáu mươi tuổi còn có khả năng đó sao?” Thẩm Lãng cười khẩy nhìn Tề My Tuyết. "Chết tiệt! Đồ rác rưởi này, tôi sẽ báo thù luôn chuyện đã xảy ra trên sân golf ngày hôm đó!" Tề My Tuyết hét lên một tiếng, cầm cốc thủy tinh trên bàn rượu lên, ném vào đầu Thẩm Lãng. Thế nhưng Thẩm Lãng chỉ nhẹ nhàng né tránh. Ngay sau đó, Thẩm Lãng đi đến trước mặt Tề My Tuyết, cởi mũ của cô ta ra, ném xuống đất. Trên đầu Tề My Tuyết chỉ có vài sợi tóc, lưa thưa và xấu xí không chịu được. Đây là lý do tại sao hôm nay cô ta luôn đội mũ. Trước đây chỉ là tâm địa xấu, bây giờ ngoại hình cũng xấu xí nốt. "Kiểu tóc không tồi nhỉ, cô muốn ít tóc hơn ông ngoại của cô à?" Thẩm Lãng khá hài lòng với tác phẩm này, tuy không hợp mỹ quan nhưng cực kỳ khó coi và mang phong cách trừu tượng mạnh mẽ. Tề My Tuyết tức giận, giống như một con khỉ đầu chó bị nhét pháo vào mông, nhe răng múa vuốt, cô ta bưng chén đĩa trước mặt lên, chuẩn bị đập vào mặt Thẩm Lãng. Nhưng đúng lúc này, hai anh em nhà họ Đỗ vội vàng đè cô ta lên bàn, khiến cô ta không thể thoát ra được. "Buông ra! Buông tôi ra ngay! Nếu không ông ngoại sẽ giết chết hết các người đấy!" Vẫn còn ngoan cố sao? Tề My Tuyết thực sự nghĩ rằng ông ngoại của cô ta là hoàng đế của thành phố Bình An sao? Hai anh em Cẩu Thặng và Cẩu Đản phớt lờ lời đe dọa của Tề My Tuyết, họ vẫn giữ chặt Tề My Tuyết. Lúc này, phe của Tề Đại Sơn và phe của Thẩm Lãng đối đầu căng thẳng. Còn Tề Đại Sơn vẫn đang nghi ngờ những gì Thẩm Lãng nói. "Tại sao cậu lại nói rằng tôi bị suy thận dương hư? Cậu không phải là bác sĩ, cậu phải chịu trách nhiệm pháp lý về việc tung tin đồn thất thiệt về vợ chồng tôi. Tôi sẽ khiến cậu không bao giờ có chỗ đứng trong thành phố Bình An này nữa!" Có người gật đầu ngay lập tức, đồng ý với câu nói của Tề Đại Sơn, nói suông thì ai chẳng nói được, nếu không phải là bác sĩ thì cũng không có sức thuyết phục. Trước khi Thẩm Lãng có thể chứng minh thân phận của mình trong giới y học, Tống Tri Viễn đã lên tiếng. "Tôi có thể chứng minh rằng y thuật của Tiểu Thẩm rất tuyệt vời, cậu ấy đã cứu được mạng sống của tôi, chính tôi đã đưa cậu ấy về đây, những gì Tống Tri Viễn tôi nói đều là sự thật!" Lúc trước Tống Tri Viễn đã bị đưa đến nhà xác, chính Thẩm Lãng là người kéo ông ấy trở về từ địa ngục, ông ấy sẽ không bao giờ quên được ngày đó. "Ông không tính! Trừ phi cậu ta có thể tự mình chứng minh!" Tề Đại Sơn cho rằng Tống Tri Viễn và Thẩm Lãng có quan hệ tốt, cho nên đương nhiên Tống Tri Viễn sẽ bênh Thẩm Lãng, vì thế ông ta không tin những lời Tống Tri Viễn nói. Trên thực tế, Thẩm Lãng thực sự có thể chứng minh thân phận của mình. Chưa nói đến việc anh từng công tác tại bệnh viện nhân dân số một thành phố Bình An, chỉ cần nói anh tạm giữ chức dược lý nghiên cứu ở Viện y học cổ truyền cũng đủ là một minh chứng hùng hồn rồi. Thẩm Lãng cầm thẻ chứng nhận công tác của mình lắc lắc trước mặt Tề Đại Sơn. "Tôi biết, ngay cả khi tôi rút giấy chứng nhận công tác của mình ra, ông cũng sẽ có nghi ngờ thôi. " "Đúng! Cậu đang cố ý chống lại tôi, cho nên những lời cậu nói tôi không tin được, trừ phi cậu đưa ra bằng chứng đáng tin hơn!" Đáp lại, Thẩm Lãng chỉ bình thản cười nói: "Nửa năm trước ông bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa. Cách đây một tháng, ông bị cảm nặng. Ba ngày trước ông còn bị tiêu chảy nặng, như vậy hiện tại tôi có thể nói cho ông biết, ông sẽ lập tức bị tiêu chảy tiếp đấy. ".