Siêu Cấp Thiếu Gia
Chương 156 : Phải Trả Giá Đắt
Tôn Đức Lâm là con chó điên, bắt được Thẩm Lãng là cắn điên cuồng.
Hơn nữa còn tránh nặng tìm nhẹ, đổ hết lỗi lầm lên đầu Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhẫn nhịn sao?
Sao phải chịu đựng chứ?
Lúc này, Thẩm Lãng lập tức lạnh lùng nhìn về phía Tôn Đức Lâm.
"Một miếng ngọc giả, vỡ thì để vỡ, ông kích động như vậy, đơn giản chỉ muốn đổ hết lỗi lầm lên đầu tôi!"
"Ngọc giả? Ai nói là ngọc giả? Đây đường đường chính chính là ngọc cổ từ thời xa xưa, là ngọc của quan to tam phẩm trong triều đình ngày trước, chất liệu chính là mỹ ngọc Hoà Điền!
Cảm xúc của Tôn Đức Lâm càng kích động, cố gắng phản bác.
Thật xấu hổ khi cầm miếng ngọc bị vỡ làm quà tặng, bây giờ lại bị nói là đồ giả, Tôn Đức Lâm thực sự muốn giết chết Thẩm Lãng ngay lập tức!
"Ông đang mơ à, miếng ngọc bội kia là một món đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại làm bằng chất liệu ngọc thạch của Hàn Quốc, vậy mà ông lại dám nói là ngọc cổ, đúng là to mồm khoe khoang!"
Thẩm Lãng cũng không phải loại thiếu hiểu biết, đây chính là ngọc Hàn Quốc!
Ngọc Hàn Quốc rất giống với ngọc Hoà Điền, loại ngọc thạch này thường được dùng để làm giả ngọc Hoà Điền, trên thị trường đang lưu hành rất nhiều loại ngọc giả này.
"Vớ vẩn! Cũng chỉ vì tôi không mua đồ cổ trong cửa hàng nhà cậu nên cậu ghi hận trong lòng, cố tình khiến cho tôi khó xử! Món quà tôi tặng cho ông Tề đều do chính tay tôi lựa chọn cẩn thận, làm sao có thể là giả được! Tôi đã bỏ ra một tỷ bảy, những một tỷ bảy đó!"
Tôn Đức Lâm trợn trừng hai mắt, cảm xúc cực kỳ tức giận.
Anh ta nhớ tới mâu thuẫn với Thẩm Lãng trong cửa hàng đồ cổ ngày hôm đó, nên nghĩ rằng Thẩm Lãng đang cố tình gây chuyện với mình.
"Ngọc làm bằng ngọc Hàn Quốc, sau khi đánh bóng xong có cảm giác như giấy dầu, còn ngọc Hoà Điền lại có cảm giác như dầu trơn, kết cấu cảm nhận tổng thể và cách chế tác của miếng ngọc này của ông còn kém xa lắm, cũng chỉ có giá khoảng một triệu rưỡi thôi!"
Thẩm Lãng đang nói thật, theo góc độ đánh giá của giám bảo thì miếng ngọc này chính là đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại, cách làm cổ hủ, thậm chí còn không phải là đồ giả tinh xảo, chỉ có giá một triệu rưỡi đồng đúng là không khoa trương chút nào.
"Chết tiệt! Cậu đang cố tình trả thu riêng sao? Không phải tôi chỉ không mua đồ trong cửa hàng đồ cổ của cậu thôi sao? Cậu có quyền gì mà gắp lửa bỏ miệng tôi?"
Tên này nói rằng Thẩm Lãng gắp lửa bỏ miệng ông ta, da mặt quả thực rất dày, chẳng lẽ ông ta đã quên vừa rồi mình làm nhục Thẩm Lãng như thế nào sao?
"Không liên quan gì đến việc ông không mua đồ cổ ở cửa hàng của tôi, không có ông thì tôi có thể thiếu khách sao? Đồ giả chính là đồ giả, giả không phải thật, ông lấy đồ giả làm quà là đang muốn dùng tay không bắt cướp sao?"
Thẩm Lãng không quan tâm đến việc Tôn Đức Lâm có bị người ta lừa hay không, dù sao thì anh cũng không thể nhân từ tha cho loại người này được.
"Cậu! Cậu nói nhảm! Cậu chỉ vừa liếc qua đã dám nói miếng ngọc này là đồ giả, không phải nói nhảm thì là gì?" Tôn Đức Lâm thẹn quá hóa giận, tức đến mức sắc mặt đỏ bừng lên, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập.
Nếu như miếng ngọc này thực sự là đồ giả, vậy thì không thể bị lừa một tỷ bảy đơn giản như vậy, điều này giống như việc nịnh hót Tề Đại Sơn được một nửa thì lại rút về giữa chừng, khiến tất cả mọi người đều khó chịu.
Hơn nữa, miếng ngọc được coi như một món quà, không chỉ bị vỡ nứt mà còn là đồ giả, đối với Tề Đại Sơn chính là điềm xấu, và Tôn Đức Lâm chắc chắn sẽ khiến Tề Đại Sơn cực kỳ phản cảm với mình.
Đối với Thẩm Lãng mà nói, anh cũng không hiểu biết nhiều về đồ cổ, chỉ biết vài kiến thức phổ thông, một số đồ giả thông thường quả thực nhìn thoáng qua là có thể giám định thật giả.
Tôn Đức Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, ông ta đưa miếng ngọc cho Tống Tri Viễn, hi vọng những lời Thẩm Lãng nói đều là giả.
Tuy nhiên sau khi Tống Tri Viễn giám định xong, ông ấy xác định miếng ngọc đúng là đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại, và định giá đưa ra cũng không khác biệt những gì Thẩm Lãng nói, sẽ không cao hơn ba triệu đồng.
Điều này chắc chắn giống như một tia sấm sét giữa trời quang, nổ tung trên đỉnh đầu Tôn Đức Lâm.
Ông ta đã bỏ ra một tỷ bảy để mua miếng ngọc bội này, vậy mà nó chỉ có giá trị vài triệu đồng.
Vấn đề ở đây là ông ta lại trở thành trò cười trước mặt các ông lớn ở đây, nhất là quét sạch phúc khí của Tề Đại Sơn, thật là xấu hổ muốn chết!
"Thẩm Lãng! Tất cả đều tại cậu!"
“Nếu không phải do cậu khiêu khích thì sẽ không có ai nghi ngờ đây là đồ giả!"
"Cậu làm tôi mất hết mặt mũi, cậu khiến tôi mất đi tín nhiệm của ông Tề!"
“Cậu còn hủy hoại cả tương lai rộng lớn của tôi nữa!"
Tôn Đức Lâm đổ hết tất cả thù hận tội lỗi lên đầu Thẩm Lãng.
Ông ta cắn răng, tức giận gào thét trong lòng.
"Có phải là tức giận lắm không? Có phải ông hận không thể giết chết tôi không?" Thẩm Lãng cười lạnh hỏi lại Tôn Đức Lâm.
"Đồ chó! Cậu không xứng được ngồi vào hàng ghế khách VIP, cậu chỉ là một ông chủ của cửa hàng bán đồ cổ nhỏ, thậm chí còn không bằng cháu của Tôn Đức Lâm tôi đây!" Cuối cùng Tôn Đức Lâm không nhịn được nữa rống lên.
"Cho dù tôi có đủ tư cách hay không cũng không quan trọng, nhưng tôi biết rõ rằng ông không có tư cách để buộc tội tôi, chỉ là giám đốc quản lý của một chi nhánh nhỏ, còn kém xa chức chủ tịch của dược phẩm Vĩnh Hưng, dù sao thì tôi cũng là quản lý của năm cửa hàng bán đồ cổ, nếu nói không xứng thì cũng là ông không xứng thôi!"
Thẩm Lãng không cần phải đưa ra con át chủ bài của mình, thậm chí cũng không cần đưa ra Long Thịnh, Đỗ thị, Minh Huy, Quân Duyệt, hay bất kỳ cái gì của nhà mình, mà chỉ cần nhắc đến năm cửa hàng bán đồ cổ là có thể áp chế Tôn Đức Lâm.
Mặc dù cửa hàng bán đồ cổ cũng không phải tài sản thuộc về mình nhưng anh đúng là người quản lý, hơn nữa cửa hàng bán đồ cổ không phải là cửa hàng tạp hóa, nên giá trị thực sự không thể đánh giá được.
"Không thể nào! Cậu quản lý năm cửa hàng sao? Đừng khoác lác!" Tôn Đức Lâm không tin.
Vốn dĩ Tôn Đức Lâm muốn khiến Thẩm Lãng tự ti, để Thẩm Lãng cảm thấy mình là người đứng dưới cùng trong căn phòng khách quý này, nhưng khi nghe Thẩm Lãng quản lý năm cửa hàng thì trong lòng ông ta lập tức mất thăng bằng.
"Tiểu Thẩm nói không sai, cậu ấy chính là người quản lý của năm cửa hàng bán đồ cổ ở thành phố Bình An, tôi có thể làm chứng, không có gì sai cả.
" Tống Tri Viễn khẳng định.
Ông vừa dứt lời, tất cả những người khác đang ngồi trong phòng cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù quản lý của năm cửa hàng vẫn chưa đủ điều kiện để ngồi vào ghế khách quý, nhưng nếu như đó là cửa hàng bán đồ cổ của nhà họ Tống thì sẽ phải cân đo đong đếm kỹ càng.
Mọi người đều biết Tống Tri Viễn là một danh nhân văn hóa trong tỉnh, một học giả nổi tiếng và là một chuyên gia thâm niên trong lĩnh vực đánh giá đồ cổ, cửa hàng đồ cổ của ông chỉ vừa nổi tiếng đã văng xa hơn mấy con phố so với người khác, vì vậy giá trị của nó đương nhiên không thể tùy ý đánh giá.
Hơn nữa, Tống Tri Viễn còn giao năm cửa hàng bán đồ cổ cho thiếu niên tên Thẩm Lãng này quản lý, quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc là như thế nào?
Trong lúc nhất thời, những người giàu ngu ngốc không biết rõ tình hình kia đều tự suy đoán.
Giờ phút này, trong lòng Tôn Đức Lâm cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ông ta đúng là xui xẻo, đi công tác từ thủ đô đến thành phố Bình An, muốn tìm một chỗ dựa làm bàn đạp, ông ta đã cố gắng hết sức, vất vả mãi mới giành được niềm vui của Tề Đại Sơn.
Cứ tưởng đã nhặt được một quả hồng mềm nhất để xoa bóp, nhưng lại phát hiện ra con mẹ nó là một cục đá!
"Tôn Đức Lâm, người nên ra ngoài phải là ông, ông không có tư cách bước vào phòng khách VIP dù chỉ nửa bước!" Thẩm Lãng cười lạnh.
"Tôi… tôi tới đây để tặng quà cho ông Tề!" Tôn Đức Lâm bối rối giải thích, tâm lý ông ta như muốn nổ tung lên.
"Tặng quà thì đứng ở cửa là được rồi, phục vụ ở trong phòng sẽ nhận lấy, ngay cả quy tắc đó mà ông cũng không hiểu hay sao? Đơn giản là ông chỉ muốn làm một con chó trong viện dưỡng lão, nhưng thật đáng tiếc, ông sẽ không bao giờ có cơ hội nữa!"
Một câu cuối cùng của Thẩm Lãng là nói bóng nói gió, nhưng hầu hết tất cả mọi người đang ngồi trong phòng đều hiểu.
Những người sỉ nhục người đàn ông quyền lực này, nếu không chết thì cũng phải tàn phế!
Tôn Đức Lâm mở miệng ra không ngừng mắng Thẩm Lãng là đồ chó, sỉ nhục chà đạp tôn nghiêm của anh, đương nhiên sẽ phải trả giá đắt!
"Tôi đi! Thẩm Lãng, cậu chờ đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu đâu!"
Tôn Đức Lâm hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng, còn dọa sẽ tìm Thẩm Lãng để trả thù.
Giờ phút này, Thẩm Lãng nhẹ nhàng liếc nhìn Chu Tử Hào một cái, Chu Tử Hào lập tức hiểu ý của anh.
Ngay lập tức, Chu Tử Hào lấy lý do đi vệ sinh để mượn cớ rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
131 chương
10 chương
161 chương
183 chương