Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1177 : Mona Lisa, bút tích thật xuất hiện

Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu VũChương 1173: Mona Lisa, bút tích thật xuất hiện. Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenHoàng viện trưởng không chuẩn bị bất cứ cái gì, chỉ cẩn thận đem khung bức tranh lấy xuống. Bao phủ chính là một tầng mỏng dán nguyên bức tranh, lớp hồ ở phía trước dán lên, muốn giải trừ tầng màng này, trước hết đem lớp hồ trừ đi. Những việc này Lý Dương lại không đoán được, cũng may Hoàng viện trưởng là lão tiền bối có kinh nghiệm mười phần phong phú. Nửa giờ sau, Hoàng viện trưởng lau mồ hôi trán, khẽ thở ra một hơi, bức tranh cuối cùng cũng chuẩn bị tốt, cũng may chỉ là trừ một chút ở khung, nếu không không có dụng cụ chuyên nghiệp cũng không làm được. Trên thực tế, việc này Phương lão làm tốt nhất. Vương Giai Giai, Lưu Cương đều trừng to mắt, tò mò nhìn lên Hoàng viện trưởng, cũng đợi Hoàng viện trưởng giải trừ tầng che dấu này, nhìn xem phía dưới rốt cuộc là cái gì. Nhưng trong lòng hai người cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, đi theo Lý Dương quá lâu, loại này thật sự thấy rất nhiều. - Lấy bình nước tinh khiết! Hoàng vện trưởng đột nhiên nói một tiếng, đầu cũng không có ngẩng lên. Lý Dương thoáng sửng sốt, vội vàng đến tủ lạnh bên cạnh lấy ra một bình thủy tinh, trực tiếp giao cho Hoàng viện trưởng. Hoàng viện trưởng cẩn thận đổ ra một chút nước, dùng ngón trỏ chấm một chút, nhẹ nhàng nhỏ lên bức tranh bên cạnh, lập tức dùng miệng thổi nhẹ. Một lát, giọt nước này liền biến mất hoàn toàn. Hoàng viện trưởng chậm rãi lặp lại động tác vừa rồi, liên tục duy trì mười mấy phút đồng hồ, hơn nữa mỗi một lần đều chỉ dùng một giọt nước, tuyệt đối không dùng nhiều hơn. Gần hai mươi phút trôi qua, hắn mới dừng lại động tác này, thoáng thở dốc một hơi. Làm ra che dấu không dễ dàng , giải trừ che dấu cũng có chút khó khăn, quan trọng nhất là phòng ngừa làm hư hỏng tác phẩm bên trong, đang trong quá trình giải trừ một chút thiệt hại nào cũng đều là sai lầm. Hoàng viện trưởng lại là lần đầu tiên giải trừ vật như vậy, tự nhiên phải cẩn thận nhiều hơn nữa. - Đã ra rồi! Lý Dương được Hoàng viện trưởng chỉ vào một rãnh nước như cái sừng nhỏ , nhỏ giọng kêu một tiếng, góc nho nhỏ này, cuối cùng hơi nổi lên một chút, lộ ra trên cái mặt kia một tầng màng. Có một sừng nhỏ nổi lên, cũng chứng minh Hoàng viện trưởng nói đúng, trên mặt này thật sự có điều lạ. - Lý Dương, lấy cái đồ gì đó, cho ta một chút gió, để ta tách nó ra! Có tách rời là tốt rồi, cái này là một bước khó khăn nhất, phía dưới trực tiếp tách nó ra là được, nhưng muốn tách nó ra cũng phải hết sức cẩn thận. Trong phòng không có máy sấy, vật kia cũng không thích hợp, Lý Dương tìm khắp nơi một tấm bìa cứng, cũng có thể thay thế cây quạt. Quạt gió nhẹ, Hoàng viện trưởng chậm rãi bóc một tầng màng mặt trên, một tầng rất mỏng mang theo bức tranh châm rãi tách khỏi bức tranh trên giấy, Vương Giai Giai cùng Lưu Cương đều vừa mới đi lên phía trước một bước nhỏ. Hoàng viện trưởng bóc vô cùng chậm, bóc mỗi một chút đều cẩn thận nhìn một cái, sợ có một chút hư hao. Mà phía dưới bức tranh, cũng dần dần hiện ra. Phía dưới bức tranh, cùng màu sắc mặt trên giống nhau, bức tranh cũng như vậy, nhưng phía dưới lộ ra một chút làm cho người ta có cảm giác hài hòa tự nhiên, thậm chí cảm giác đây không phải là vệt sáng màu sắc, mà là không gian chân chính. Chỉ liếc mắt một cái, tất cả mọi người đều hiểu được, bức họa này quả thật không đơn giản. Hít thở bính thường, Hoàng viện trưởng chậm rãi lặp lại động tác của mình, thời gian từng phút từng giây trôi qua, ánh mắt Vương Giai Giai cùng Lưu Cương càng trừng càng lớn. Một tiếng đồng hồ sau, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, Hoàng viện trưởng cuối cùng cũng đem toàn bộ bức tranh hoàn toàn bóc xuống, bản thân hắn, thì đặt mông ngồi trên mặt đất, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống. Qúa trình bóc tầng màng này, con người hắn tiêu hao rất nhiều thể lực cùng tâm lực. Vì phòng ngừa bức họa phía dười xuất hiện một tia hư hao gì, tinh thần Hoàng viện trưởng cần phải duy trì lực chú ý, điều này trước kia hắn còn có thể làm được, hiện tại dù sao đã lớn tuổi rồi, có thể kiên trì lâu như vậy thật là không dễ dàng. Thế cho nên sau khi hắn bóc trần, cũng chưa có tinh thần đi xem một chút phía dưới bức tranh rốt cuộc là cái dạng gì. Nghỉ ngơi vài phút, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, sau khi ngẩng đầu lên, cũng không thể nhúc nhích, ngơ ngác, trên mặt của hắn hiện lên sững sờ. Lý Dương đem bức tranh bày tại trên ghế xa lông, chính mình thì đứng đối diện, cùng Lưu Cương và Vương Giai Giai cùng nhau xem bức tranh mở ra trước mặt này là một bức tranh thật sự. Ba người, trong mắt đều mang theo rung động không gì so sánh được, Lưu Cương lại càng há miệng ra, cổ họng không ngừng rung động lên xuống.Ở trước mặt bọn họ, có một phu nhân tôn quý đang nhìn bọn hắn mỉm cười, nàng mỉm cười hình như liên tục có biến hóa, mỗi thời khắc đều không giống nhau, nhưng đều có được môt đặc điểm chung, ung dung cao quý, tao nhã. Không chỉ là mỉm cười, trước mặt quý phu nhân tóc, hai má, ánh mắt đều có biến hóa, dường như là con người chân chính, đang từ từ đi tới hướng mọi người. Tư thế hai tay quý phu nhân, càng là cho mọi người sinh ra vô số mơ màng, không biết là nàng cần đưa tay vuốt tóc, hay là muốn hướng mọi người vẫy tay hỏi thăm. Không cách nào hình dung, loại cảm giác này không thể tưởng thượng, thật giống như đưa thân vào thiên đường, giống như trong ánh trăng mờ nhìn thấy người. Ba người Lý Dương không ngừng sững sờ, lúc sau ngay cả Hoàng viện trưởng chính mình nhìn lên bức họa, cũng sững sờ tại nơi này. - Thần tác, đây mới thực sự là thần tác! Qua vài phút đồng hồ, Hoàng viện trưởng mới nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt tràn đầy tinh quang. - Quả là tác phẩm tông sư! Lý Dương yên lặng nói một câu. Loại cảm giác này, cũng chỉ có trong bức tranh Lan Đình Tự trên người mới có cùng cảm nhận này, nhưng nó làm cho Lý Dương cảm giác, cùng với bức tranh Thủy Trung Họa và Lan Đình Tự hoàn toàn bất đồng. Phong cảnh trong bức tranh Thủy Trung Họa, ký trong nước, nhưng quan niệm nghệ thuật trong bức tranh lại không sánh bằng bức họa trước mắt này, bức họa này, làm cho người ta cảm nhận được chính là người này, gặp được người này. Lan Đình Tự, mang lại càng nhiều là một loại cảm nhận, làm cho người ta ngay lúc đó cảm nhận được hoàn toàn cảnh tượng người viết. Cũng có thể nói, ba văn kiện tác phẩm này, mỗi người mỗi vẻ, đều có được chỗ hiếm thấy. Nhưng có một chút điểm chung, bọn hắn đều có thể dao động lòng người, làm cho không người nào có thể tự kiềm chế được, đây mới thật là tác phẩm của tông sư, chân chính là quốc bảo đứng đầu. Đạt được cấp bậc tông sư chính là Mona Lisa mỉm cười, vậy suy đoán tác giả kia là ai, Lý Dương chậm rãi xoay đầu lại nhìn Hoàng viện trưởng, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn chính mình. - Lý Dương, cậu véo ta một cái, xem ta có đang nằm mơ hay không? Hoàng viện trưởng đột nhiên nói một câu, hơn nữa thật sự đem cánh tay giơ ra. Lý Dương đột nhiên đứng ngẩn ra, nhìn Hoàng viện trưởng khoảng chừng một phút đồng hồ, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu. Hắn cũng thật không ngờ, Hoàng viện trưởng lại làm ra cử động như vậy, nhưng cái này cũng chứng minh lúc này trong lòng Hoàng viện trưởng rất kích động, nếu không phải là kích động không kiềm chế được, cũng sẽ không làm ra hành động thất thố như vậy. - Ngài không có nằm mơ, chính tay ngài mở ra một tác phẩm vĩ đại! Lý Dương nhẹ giọng nói xong, Hoàng viện trưởng lại sửng sốt, lập tức lộ ra một trận kinh hỉ: - Được rồi, cậu nói không sai, ta mở ra một tác phẩm vĩ đại, Mona Lisa, ha ha, ta mở ra Mona Lisa, ha ha thế nhưng thứ bảo bối trong cung Louvre kia là thật hay giả, là ngụy tạo ư, ha ha! Hoàng viện trưởng cất tiếng cười to lên, ngược lại làm cho Lý Dương hoảng sợ, vội vàng đi lôi kéo Hoàng viện trưởng. Cũng may phòng này cách âm tốt, không có đưa người nào tới. Qua vài phút, cuối cùng Hoàng viện trưởng cũng hồi phục lại, để Lý Dương giúp hắn ngồi trên ghế sa lon, nhưng nụ cười luôn luôn trên mặt Hoàng viện trưởng không có biến mất. Ngày hôm nay Hoàng viện trưởng quả thật có chút thất thố, đó là bởi vì ý nghĩa kiện bảo bối này đối với hắn không hề đơn giản. Hoàng viện trưởng quản lý cố cung mấy chục năm, trong lòng lúc nào cũng mong muốn cố cung phát triển, cố cung đã là nhà bảo tàng lớn nhất cả nước, nhưng tại trên thế giới mà nói, danh tiếng cũng không có gì đặc biệt. Đã từng có một lần bị gạt bỏ trước vị trí thứ mười ở trên thế giới. Đại quốc mênh mông, hơn một tỷ dân cư, năm nghìn năm văn hóa lịch sử, cho dù trải qua loạn lạc chiến tranh, kết quả này cũng làm cho hắn có chút không tiếp thu được. Cho nên hắn một mực cố gắng, luôn luôn muốn vì cố cung tăng thêm nhiều sưu tầm, lực ảnh hưởng tăng lên. Làm như vậy, thậm chí đã có chút tình trạng si mê, chỉ cần thứ hắn biết, đồ vật tốt, đều muốn tìm mang vào cố cung, điểm này tất cả mọi người bên cạnh hắn đều đã từng bị hắn dày vò. Sợ là chỗ Hà lão, cũng đã từng bị quấn lấy quyên vài đồ vật. Quyên nhiều nhất, cũng chính là bản thân Hoàng viện trưởng, hắn đem toàn bộ đồ cổ mình sưu tầm được, toàn bộ mọi thứ cũng đã quyên cho cố cung, thật sự hiến tặng toàn bộ mọi thứ. Mặt khác, hắn còn muốn cho anh em ruột của mình, Hoàng lão ở Hồng Kông quyên ra đồ sưu tầm suốt đời, cuối cùng lại không thể như ý. Hai huynh đệ mâu thuẫn sâu như vậy, không thể không nói cùng điều này có một chút quan hệ. Nguyện vọng lớn nhất của Hoàng viện trưởng, chính là làm cho cố cung vượt qua cung Louvre, trở thành nhà bảo tàng đệ nhất thế giới, lúc này đột nhiên nhìn thấy trấn cung chi bảo của cung Louvre hiện tại hiện ra trước mặt mình, khó trách có chút kích động quá mức. Phải biết rằng, Mona Lisa mỉm cười của Da Vince thực sự quá nổi danh, cung Louvre có thể có vị trí thứ nhất, gần như một nửa đều dựa vào bức họa này đặt tại đây. - Ta không sao, Lý Dương, giàu to rồi, lần này phát tài rồi, ta dám khẳng định, đây đích thật là dấu vết Da Vince được lưu truyền đích thực, bút tích thật xuất hiện. Hoàng viện trưởng mang theo tươi cười, nắm thật chặt Lý Dương, trong mắt của hắn còn mang theo một chút hưng phấn. - Giàu to rồi, đây là dấu vết đích thực của Da Vince. Nghe Hoàng viện trưởng nói xong, cho dù vừa rồi Lý Dương hoàn toàn bình tĩnh, lúc này trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút kích động cùng rung động, là Da Vince, là kỳ tài kiệt xuất trên thế giới, có thể cùng hắn nổi danh chỉ có Nicola tesla. Mà vị kia là nhà khoa học kiệt xuất nhất, nhưng bởi vì nghiên cứu chế tạo gì đó quá mức quy định, bị nước Mỹ chèn ép, đến nay hắn vẫn không có danh tiếng năng lưc chính mình. Hơn nữa, đây chính là Mona Lisa mỉm cười, nếu như tiến hành xếp hạng danh họa thế giới mà nói, không hề nghi ngờ chính bức họa này sẽ đứng đầu bảng, đây mới thực là thế giới đệ nhất. Hiện tại bức họa này xuất hiện trước mặt của hắn, còn đã trở thành vật hắn sưu tầm, hắn muốn không kích động cũng không được. Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ cũng là tác phẩm tông sư Da Vince, nhưng Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ là ở quốc nội mà xuất hiện, cũng không phải ở chỗ này, Lý Dương còn chưa có thấy tận mắt bức họa kia. Hình ảnh, điện ảnh, nhìn thấy tận mắt là hai việc hoàn toàn khác nhau. Thần tác chân chính, là phải dùng mắt thường nhìn, dụng tâm cảm nhận, vô luận là Lan Đình Tự, hay bức tranh Thủy Trung Họa, hoặc là bức Mona Lisa trước mặt này, chỉ nhìn ảnh chụp tuyệt đối là không có loại cảm giác này. - Hoàng viện trưởng, ngài đừng kích động đừng quá kích động, thuốc, thuốc ở đâu? Lý Dương còn chưa kịp ở nơi này chìm đắm trong hạnh phúc, lập tức lại biến thành sốt ruột. Hoàng viện trưởng bởi vì kích động quá mức, gần như phạm vào bệnh tim, đang hít thở gấp gáp, làm cho Lý Dương sợ hãi, Vương Giai Giai ở bên cạnh còn đang thất thần cũng phản ứng trở lại, cuống quít chạy tới giúp đỡ.