Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 408 : Nàng là ai?
Trần Tiểu Cửu mắt thấy là Hồng Âm cản đường, thần sắc không khỏi ngẩn ra, chỉ là bây giờ mình đang đeo mặt nạ da người, y phục trên người cũng đổi với người khác rồi, ả ta nhất thời tất nhiên là không thể nhận ra.
Lão thái giám chó má này nhất định là có gì đó liên quan với Oa khấu, hoặc có mục đích không thể cho ai biết, nếu không sao lại có bà đồng hoang dã hiện thân giúp đỡ? Nghĩ tới đây, trong lòng vô cùng tức giận.
Kẻ bán nước, người người muốn giết, lão thái giám này không thể để lại, còn có Hồng Âm chó má này, mặc dù ngươi đẹp đẽ quyến rũ, nhưng ta sẽ không có một chút thương hại nhà ngươi, ngươi… trở thành vong hồn dưới tay ta trước vậy!Ô Nhã hí dài một tiếng, hướng về phía Hồng Âm, con ngựa cực lớn không hề sợ hãi. Ô Nhã mắt lộ ra lửa giận màu đỏ cam, ra sức lắc lư hùng tráng về bốn phía, tốc độ nhanh vượt thời gian, mang theo uy thế cuồng bá, hướng về phía Hồng Âm mà bất ngờ lao tới.
Hồng Âm toàn thân trang phục nam nhi, trong sự quyến rũ lộ ra vẻ oai hùng, trường thương trong tay vung lên, tạo thành vô số ánh sáng, uốn éo thân pháp linh hoạt, nhắm thẳng vào chiếc cổ tráng kiện của Ô Nhã mà đâm tới. Đương nhiên đây chỉ là kỹ nghệ thứ yếu của ả, dùng để mê hoặc tầm mắt của Trần Tiểu Cửu, đòn sát thủ thật sự chính là vu thuật tinh quái của ả!
Nếu là người không biết tẩy của ả, có lẽ quả thật đã bị ả che mắt trót lọt rồi. Nhưng không phải oan gia không tụ đầu, trong cùng một ngày, hai lần gặp phải tên khắc tinh Trần Tiểu Cửu này, đã xác định trước thất bại cho ả ta rồi.
Hồng Âm dùng trường thương ảo hóa ra vô số tịnh ảnh, nhắm thẳng ngay cổ của Ô Nhã mà đâm tới, ả đã nhạy bén mà nhìn ra, chiến lực của Ô Nhã, so với chủ nhân của nó, còn dũng mãnh hơn nhiều.Ô Nhã vô cùng nhạy bén, lắc lư cái đầu cực to, tránh thoát sự đâm xuyên của ả, đang định giương cao chiếc cổ tráng kiện để tiến hành phản kích, thình lình Hồng Âm chuyển mục tiêu, hướng về phía Trần Tiểu Cửu mà đột ngột đâm tới.
Tiếng gió lướt qua tai, sấm chớp xuất hiện, Trần Tiểu Cửu hai mắt toát ra khí giận, dĩ nhiên đã động đến sát tâm, Hồng Âm thế này, để lại trên đời chỉ gây hại chúng sinh. Hắn đưa tay nắm chặt lấy mũi thương, đôi mắt trừng trừng nhìn vào đôi mắt đẹp của Hồng Âm.
Khí lực của Hồng Âm chênh lệch khá xa với Trần Tiểu Cửu, không có ý tranh giành, tiện tay buông ra. Nhưng thấy Trần Tiểu Cửu cố ý nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng vô cùng hưng phấn, hừ… đây là ngươi tự tìm đường chết, sau khi siêu sinh chớ có quấn lấy ta đòi mạng…
Trong đôi mắt sáng của ả phát ra từng đợt nhu tình, giống như nước hồ mùa thu, ảo hóa ra những cảnh mê hoặc, tư thế múa may quyến rũ khiến người ta hồn phách lên mây, xuyên thấu đôi mắt ngẩn ngơ của Trần Tiểu Cửu, đi thẳng vào tâm linh hắn.
Trần Tiểu Cửu chờ đợi chính là sơ hở lớn nhất này, lúc Hồng Âm mới thi triển mê thuật, trong đầu hắn mê muội một chút, đang lúc mê man, chiếc nhẫn pha lê tím trên ngón tay rung động một cái, sau đó lập tức phát ra ánh hào quang xanh mượt!
Trong nháy mắt, trong đầu hắn trống không vô vật, đã thoát ra từ trong mê ảo.
Hai mắt hắn nhìn như điên dại, đang cố gắng thoát khỏi sự mê hoặc của Hồng Âm, không giận mà bật cười, đưa tay lên trước tát ả một bạt tay thật mạnh, nghẹn họng nói:
- Đồ đê tiện, còn dám phóng điện với lão tử? Lão tử đâm, chết ngươi!
Hắn vận nội lực, sức mạnh khá lớn, Hồng Âm lảo đảo lùi về sau hai bước, ôm lấy gò má sưng đỏ, trong lòng chấn động không hiểu: Người này rốt cuộc là ai? Không ngờ lại có người có thể giải được vu thuật của ta?
Đang lúc do dự không hiểu nổi, đột nhiên phát hiện ánh hào quang xanh mượt phát ra từ ngón tay của Trần Tiểu Cửu.
- Ngươi… ngươi thì ra là Trần…
Hồng Âm hoảng sợ kêu thành tiếng.
- Tiện nhân chịu chết…
Không đợi ả nói hết, Trần Tiểu Cửu quay ngược đầu thương, lưỡi thương sắc bén cắm thẳng vào ngực ả, một dòng máu tươi nóng bỏng từ khóe miệng chảy ra, mắt thấy không thể sống được nữa, đôi mắt sáng ngời vẫn nhìn trừng trừng vào Trần Tiểu Cửu, dường như chết không nhắm mắt.
Đây là lần đầu tiên giết chết một nữ nhân!
Trần Tiểu Cửu nhìn vào đôi mắt không cam lòng của ả, trong lòng có chút hổ thẹn.
Không… không thể xem ả là nữ nhân, ả không phải một nữ nhân, ả chỉ là một bà đồng hoang dã tâm địa độc ác, giết người không gớm tay, tiện nhân thế này, người người đều muốn giết chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm.
Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên rộng mở, hắn ôm chặt lấy nữ tử áo đen nhu nhược không xương đang nằm trong lòng hắn, giục ngựa giơ roi, cố gắng xông ra khỏi vòng vây.Ô Nhã hoàn toàn không hề có lòng thương hương tiếc ngọc, quay người lại, hai chân đá lên, hung hăng đá vào ngực của Hồng Âm, rồi sau đó ngân dài một tiếng, lao nhanh như bay.
Thân thể nhu nhược của Hồng Âm bay vào trung tâm đám Tử Cấm vệ, mọi người không tự chủ tản ra thành một vòng tròn, thi thể của ả rơi phịch xuống đất, chỉ trong thời gian một lúc, một dòng máu tươi chảy ra từ dưới thân ả, đôi mắt trợn to, lộ ra sự ai oán, dường như cực kì không cam lòng với kiểu chết uất ức thế này!
Các giáp sĩ nhìn bóng dáng oai hùng của Ô Nhã, dù là từng trải trăm trận nhưng lòng vẫn sợ hãi.
Tào công công cũng biết tên Tử Cấm vệ vừa chết trước mắt là người khác giả trang, vốn còn tưởng người này mà ra tay, nhất định sẽ thay đổi được cục diện!
Không ngờ cục diện không đổi mà kết cuộc lại khó ngờ thế này, không ngờ kẻ chết đi lại là nữ tử đông doanh luôn tràn ngập quỷ dị này!
Trong lòng lão thầm kêu không ổn, biết rõ cái chết của ả này, nhất định sẽ mang đến cho lão sự chê bai và khủng hoảng vô biên, nếu đến hung thủ cũng chạy thoát, nghĩ đến hậu quả, khiến người ta sởn tóc gáy.
Tào công công quơ quơ tay áo, sắc mặt tái hợt chuyển sang đỏ bừng, hấp tấp nói:
- Bắt hắn về đây cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không tìm thấy thi thể của hắn, các ngươi đều đừng mong được sống nữa, còn đứng đó làm gì? Đều đuổi theo cho ta!
Các giáp sĩ nghe lời nói này, trong lòng khẩn trương, bọn họ chưa từng thấy Tào công công vội vàng thế này, hôm nay sao lại thất thố như vậy? Nhưng thế nào cũng là chết, chi bằng đuổi theo cược một phen, vì vậy mà lập được công lớn, cũng chưa biết được!
Trong mưa gió, hoảng hốt không lựa chọn đường, Trần Tiểu Cửu ôm lấy Đan Nhi trong lòng, phi ngựa theo hướng tây nam mà chạy, Ô Nhã bước chạy cực nhanh, có sự bảo vệ của nó, không cần lo lắng đám Tử Cấm vệ đó đuổi theo kịp.
Hắn nhìn lên không trung mây đen dầy đặc, tâm tư căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng ra!
Đan Nhi thân thiết chính là không chịu nghe lời, nếu không, sao lại gây ra thế cục đại loạn thế này, bây giờ rốt cuộc nên làm thế nào mới phải đây?
Hắn ôm chặt Đan Nhi trong lòng, một đôi bàn tay to vừa khéo chạm ngay vào ngực của Đan Nhi, bỗng nhiên có chút kinh ngạc: ngực của Đan Nhi sao lại biến thành lớn thế này? Lớn hơn lúc trước cả hai lần, chẳng lẽ lót vật mềm mại vào sao? Hắn dùng sức ngửi ngửi một cái, ừ… mùi thơm trên người nồng đậm dày đặc, hoàn toàn không thanh thoát giống lúc trước, chẳng lẽ đến son phấn cũng đổi rồi à?
- Đan Nhi, Đan Nhi tốt, nàng mau tỉnh lại, chúng ta thoát hiểm rồi!
Trần Tiểu Cửu lắc lắc thân thể nàng, một tay cảm nhận sự mềm mại trước ngực nàng, tay kia liền gỡ khăn che mặt của nàng ra.
Bỗng nhiên, Đan Nhi trong lòng nghiêm nghị ngồi dậy, một cây dao găm sắc bén đã kề vào cổ hắn.
Nữ tử áo đen này, lại trở mặt thành thù, chẳng lẽ là hồ đồ rồi?
- Cái gì Đan Nhi với không Đan Nhi, ngươi dám thừa cơ sờ ngực ta, sao ta có thể tha cho ngươi?
Nữ tử áo đen lay động dao găm sắc bén, trong mắt lóe ra ánh hào quang vô cùng quyến rũ.
Chẳng lẽ không phải là Đan Nhi? Ám sát Tào công công không ngờ còn có người khác? Trần Tiểu Cửu nhìn vào đôi mắt quyến rũ mê hoặc người của nàng, ngửi mùi thơm nồng đậm phát ra từ người nàng, tim đập thình thịch.
Người này tựa như đã từng quen biết, rốt cuộc là ai? Đầu óc của ta hữu dụng thế này, không ngờ lại nghĩ không ra được.
Thật là đáng chết!
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
35 chương
37 chương