Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 407 : Vó ngựa vội vàng
Nữ tử áo đen nắm chắc trường kiếm, bay lượn trên trời như Cửu Thiên Huyền nữ, mắt nhìn về phía trăng sáng đang dần dần bị mây đen che phủ, trong lòng dâng lên từng cơn bực bội.
Hừ… nếu ta còn không giết chết lão ta, chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi!
Nàng vận toàn bộ khí lực có trên người, nội lực tràn đầy trong ánh kiếm xanh, bàn tay khẽ vung nhẹ, trường kiếm cắm lên chỗ thích hợp trên mặt đất lầy lội chống đỡ một lúc, thân kiếm ánh xanh cong thành hình bán nguyệt, phát ra một tiếng ngân vang trong trẻo, sau đó đột nhiên bắn lên. Mượn khí thế này, tốc độ của nàng trong nháy mắt đã tăng lên rất nhiều.
Dáng người nàng bay lượn trong gió, tựa như hải yến vui mừng tập kích, hai cánh mở ra, đã bay đến sau lưng Tào công công, trường kiếm chỉ thẳng vào phía sau ngực của lão.
Tào công công trong lòng hoảng sợ, không còn đường lui, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết, xoay người ra sau phát ra một chưởng, ý đồ lưỡng bại câu thương.
Nhưng lão còn chưa chưởng đến, trường kiếm sắc bén đã xuyên qua ngực trái của lão, một dòng máu tươi theo mũi kiếm mà chảy ra, trong ánh mắt của nữ tử áo đen mang vẻ khinh thường, nhìn ánh trăng đã bị mây đen che mất, nhỏ giọng cười nói:
- Đồ chó không nam không nữ, ngươi tưởng là có thể thoát khỏi bàn tay ta sao?
Tào công công khóe miệng nhỏ ra vết máu tươi, răng nanh trắng nhách lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo, cúi đầu nhìn trường kiếm sắc bén cắm trên ngực trái, lại thần bí nói:
- Ngươi tưởng là ngươi thật sự có thể thành công sao?
- Người sắp chết còn nói hàm hồ?
Nữ tử áo đen nghi vấn nói.
- Quên mất nói cho ngươi biết, trái tim ta nằm ở bên phải, đây chính là bí mật mà không ai biết?
Tào công công phát ra tiếng cười âm trầm từ cổ họng, vừa nói xong, trong tay ẩn chứa sức lực hung mãnh, lại hướng thẳng về phía lồng ngực nàng mà chưởng tới, ý đồ một chiêu lấy mạng.
Nữ tử áo đen nghe lời nói này, đồng tử nháy mắt mở to, lộ ra ý hối hận vô cùng!
Người tính không bằng trời tính, luôn khiến lão tặc này thoát được đại nạn!
Tào công công chưởng lực hùng hậu, xuất chiêu nhanh khác thường, lại có lợi thế đánh lén, nữ tử áo đen lúc nãy dùng sức quá độ, khí lực mất hết, biết rõ chưởng lực hướng thẳng về ngực mình, nhưng lại không có sức lui về sau để tránh!
Nàng chịu đựng đau đớn từ vết thương ở vai, dùng toàn bộ sức lực còn lại, di động thân hình, bay lên không trung. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL. vn- Bặc…
Một chưởng vô cùng dũng mãnh của Tào công công, đánh mạnh lên xương sườn của nàng.
- Răng rắc…
Một chuỗi những tiếng nứt xương vang lên cùng với với tiếng hừ mê người, nữ tử áo đen uyển chuyển như tơ lụa, phi vũ theo gió, máu tươi nóng bỏng phun lên hòa lẫn trong mưa gió, thân hình xinh đẹp đã dệt nên một bức tranh thê lương.
Cảnh tưởng biến hóa nhanh như vậy, khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm!
Phần thắng phần bại, sao mà quái dị thế này?
Tử Cấm vệ nhiều kinh nghiệm chiến trường, trước hết đã từ trong khiếp sợ tỉnh táo trở lại, đều cùng giơ trường thương trong tay lên, dùng lưỡi thương sắc bén nhắm chuẩn vào thân hình phiêu diêu của nữ tử áo đen, ý đồ cầm thương đợi sẵn, vạn mâu xuyên tâm.
- Chết rất tốt… Ngươi xem ai dám làm địch của ta?
Tào công công vẻ mặt nhe nanh cười độc ác, hoàn toàn không để ý đến lưỡi kiếm sắc bén đang xuyên qua ngực, nhổ ra một ngụm máu tươi, cười ha hả nói.
- A…
Các tài tử đều là thuộc giới văn nhân, làm sao từng gặp qua trường hợp máu me thế này, thật sự bị cảnh tượng chấn động này làm cho ngây người rồi, mắt thấy thân hình của nữ tử áo đen chậm rãi từ trên không rơi xuống, những lưỡi thương bén nhọn sắp đâm xuyên qua thân thể nàng, lòng thương hương tiếc ngọc tự nhiên phát sinh, cùng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh tượng thảm thương thế này xảy ra.
Nữ tử áo đen bản thân bị thương nặng, dù nhìn thấy dụng tâm hiểm ác của Tử Cấm vệ, nhưng lại không có sức lực mà tránh né lưỡi thương, đang định nhắm mắt đợi chết, chợt nghe thấy một chuỗi những âm thanh kì dị từ một góc tối truyền đến.
- Đát đát…
Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hí rống hùng tráng, trong mưa to gió lớn, một người một ngựa, phi nhanh mà đến, đột ngột xông vào trong đội ngũ của Tử Cấm vệ, mấy Tử Cấm vệ không may bị giẫm nát xương sườn dưới sự ra sức xung phong của Ô Nhã. Các giáp sĩ sợ hãi kinh hoàng, không biết yêu nghiệt nơi nào từ trên trời giáng xuống?
Vừa đúng lúc này, bóng dáng cô đơn của nữ tử áo đen lảo đảo rơi xuống, lúc thấy tư thế oai hùng của một người một ngựa, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên và cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cảnh tưởng thật không thể tưởng tượng nổi này.
Trần Tiểu Cửu đã tính toán kĩ phương án tốt nhất để cứu viện, Ô Nhã dũng mãnh là quan tiên phong tốt nhất mở đường cho hắn, nó dưới sự thúc giục của chủ nhân, hí dài một tiếng, lớn tiếng dọa người, dựa vào sự cao to uy mãnh, giẫm nát xương sườn của vài Tử Cấm vệ.
Thừa lúc các giáp sĩ ngẩn người, Trần Tiểu Cửu dang rộng cánh tay, đón lấy nữ tử áo đen đang chậm rãi rơi từ trên không trung vào trong lòng.
Anh hùng cứu mỹ nhân? Các tài tử thở dài một tiếng, trong lòng khen hay, nhưng trong mắt đều là ảo tưởng tình thơ ý họa, mặc dù vị anh hùng này có chút không nhận ra bộ dạng, nhưng… nhưng con ngựa lớn này không phải chính là vật cưỡi của Trần công tử sao?
Chẳng lẽ… họ chỉ là nghĩ ngợi lung tung trong đầu một lúc nhưng không ai ngốc đến mức vạch trần ra.
Trần Tiểu Cửu ôm lấy vòng eo của nữ tử áo đen, không có thời gian cảm nhận sự mềm mại, hai chân hắn kẹp chặt, Ô Nhã nhảy lên mà phóng ra, khí thế hùng hổ, cướp đường mà đi.
- Không thể để ả chạy thoát, giết chết ả cho ta!
Tào công công vì bị thương nặng, mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng nhợt hoảng hốt, thần binh giáng trần càng khiến lòng lão phẫn hận cực độ.
Nếu không phải sát thần này tới, làm sao ta lại bị thương nặng? Lão lảo đảo thở gấp vài cái, hung hăng phất tay nói:
- Chặn lại hắn cho ta, thích khách này chạy mất, các ngươi ai cũng không được sống!
Một gã giáp sĩ đánh tới từ bên cạnh, xuất thương đâm về phía nữ tử áo đen suy yếu, trong lúc nguy cấp, Trần Tiểu Cửu bí quá hóa liều, lách qua mũi thương, bàn tay to không lo lắng nhiều mà nắm chặt lấy thương. Hắn sức lực cực lớn, giáp sĩ kia giữ không nổi, bị hắn giành mất thương.
Hắn đoạt lấy trường thương, quay đầu thương lại, hướng về giáp sĩ kia mà phóng trường thương điMặc dù hắn sức lực mạnh mẽ, nhưng độ chính xác thật sự quá kém, trường thương cắm thẳng vào mặt đất lầy lội, không hề gây thương tích cho ai, làm cho các giáp sĩ ha hả cười to.
Thật là mất mặt… Bà nó, đợi Cửu gia ta học xong công phu, nhất định sẽ khiến các ngươi không cười ra tiếng, ném từng đứa bọn bây vào mười tám tầng địa ngục.
Hắn giục ngựa tiến lên trước, đột nhiên phía sau có một cây trường thương hướng thẳng vào sau lưng hắn mà lén lút đâm tới, hắn vẫn chưa phát hiện, giáp sĩ mắt thấy sắp thành công rồi, nhưng Ô Nhã đột nhiên lúc lắc cái đầu to, hai chân sau sức lực hùng tráng vô tình đá lên thật cao, mang theo nước mưa bẩn bắn lên, đá thẳng vào tên Tử Cấm vệ kia.
- A…
Cùng với một tiếng gào thét, đầu của Tử Cấm vệ bị Ô Nhã đá mạnh, dịch não màu trắng bắn tứ tung trong bầu không khí âm u.
Má ơi, thật là một con ngựa lớn lợi hại!
Các giáp sĩ nhìn thấy liền chùn bước, không tự chủ mà tránh ra thành một đường đi cho Ô Nhã.
Tào công công toàn thân run rẩy, lòng nóng như lửa đốt, đầy căm phẫn nói:
- Nhất định phải ngăn hắn lại cho ta, ai có thể lập được kì công, phong ngay làm Bách Hộ hầu, thưởng vàng ngàn lượng…
Các giáp sĩ không ai không thay đổi sắc mặt, tiền thưởng vàng ngàn lượng đã là phần thưởng rất long trọng rồi, còn phong thưởng Bách Hộ hầu, nghĩa là đã bước vào hàng ngũ quý tộc cấp thấp, đây… đây thật sự khiến người ta vô cùng động lòng.
Dưới sự trọng thưởng, nhất định có người dũng cảm, một võ sĩ mặc áo giáp trắng, ánh mắt mang theo một chút âm nhu, tay cầm trường thương chỉ về phía Ô Nhã từ xa, bất chấp tất cả chặn ngay trước mặt Ô Nhã.
Trần Tiểu Cửu ngẩn người một lúc, mơ hồ cảm thấy người này mặt mũi thật là quen thuộc, trong đầu đột nhiên nhớ ra, người này chính là người đẹp lẳng lơ đã gặp lúc sáng. Kỹ nữ quyến rũ nơi đông doanh – Hồng Âm.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
35 chương
37 chương