Siêu Cấp Ác Ma
Chương 53 : Liệp Bang Và Uy Thiên Bang
Sáng hôm sau ngủ dậy, đi xuống nhà ăn thi đã thấy hai người Hắc Cẩu và Hầu Ba có mặt ở đó. Vương Minh ngồi xuồng cùng bán với hai người vỗ vô vai.
“Dậy sớm vậy”
“Hôm nay có nhiều việc, bọn em sao mà ngủ yên được” Hầu Ba lên tiếng
“Phải đó”
Hắc Cẩu ủng hộ theo. Nói xong hắn lấy từ trong túi một chiếc USB đưa cho Vương Minh nói
“Đại ca, tất cả tài liệu anh cần đều ở trong này. Anh từ từ xem”
Vương Minh gật đầu nhận lấy cái USB, đồng thời hắn vô cùng kinh ngạc với tốc độ làm việc của tên này. Chỉ một đêm mà tất cả tài liệu hắn cần đã có ở đây. Ngước nhìn Hắc Cẩu, thấy hai mắt của hắn trũng sâu, thâm quầng, khuôn mặt phờ phạch mệt mỏi, đúng là hiện tượng của việc thiếu ngủ. Vương Minh đã hiểu, hóa ra để chuẩn bị tài liệu cho hắn, Hắc Cẩu đã thức trắng đêm để đi thu thấp. Trong lòng Vương Minh đột nhiên thấy cảm động đồng thời thầm than số minh may mắn, có được một trợ thủ đắc lực và trung thành như Hắc Cẩu. Hắn quyết định từ nay về sau phải trọng dụng Hắc Cẩu nhiều hơn mới được. Vương Minh kéo ghế đến gần Hắc Cẩu, vỗ vỗ vai vài cái nói
“Sức khỏe là quan trọng. Tí nữa ăn xong về đánh một giấc đi”
Hắc Cẩu hơi ngượng ngùng vì bị đại ca nhìn thấy, chỉ cười ngượng nói
“Vâng”
Ăn xong bữa sáng, ai đều cũng có việc nên ai cũng vội vàng rời đi. Vương Minh trở lại phòng của mình, bắt đầy cắm chiếc USB vào trong máy tính nghiên cứu. Bên trong có khoảng hai tệp tin. Vương Minh kích vào tệp thứ nhất, thông tin về Liệp Bang xuất hiện trước mắt hắn. Đọc nhưng báo cáo này.
Liệp bang do Liệp thành sáng lập và chỉ huy. Các hoạt động chính của bọn chúng là buôn lậu các hàng hóa, vận chuyển ma túy từ biên giới vào nước và ngược lại. Vì hoạt động kinh doanh chủ yếu này nên phần lớn các bên cảng và kho bãi ở Giang Kiều đều nằm trong tay Liệp bang. Buôn lậu và thuốc phiện chính là hai con gà để trứng vàng vì vậy không có gì khó hiểu khi tên Liệp thành chỉ sau vài năm vốn là một tên lưu manh đầu đường xó chợ trở thành người giàu nhất Giang Kiều này đồng thơi còn rất nhiệt tình quyên góp giúp đỡ người nghèo nên hắn tự nhiên được một một cái mác “Nhà hảo tâm Giang Kiều”. Nhưng số tiền mỗi lần làm ăn lớn như vậy nếu như rửa tiền chắc chắn sẽ bị cơ quan chức năng dòm ngó. Đây chính là điêu mà Vương Minh băn khoăn nhất, không hiểu hắn làm sao để rửa sách đống tài sản này mà không bị phát hiện. Lúc này ánh mắt Vương Minh lướt qua danh sách tài sản của hắn. Thấy hắn có đứng ra thành lập một quỹ từ thiện mang tên hắn. Vương Minh biết ngay đây chính là phương thức rửa tiền của hắn đây mà. Vương Minh cười cười, một yếu điểm đã lộ ra trước mắt hắn. Lại quét xuống lí lịch cá nhân của Liệp Thành, Vương Minh thấy cũng không có gì quá nổi bật cả. Theo như trong này nói thì hắn cũng không có sở thích gì đắc biệt cho lắm trừ việc hắn là một kẻ bất lực mắc dù có ba bà vợ và vô số bồ nhí bên ngoài.
“Đúng là thái dám mà vẫn hoa tâm” Vương Minh cười cười
Về phần những thủ hạ của hắn thì Vương Minh đặc biệt chú ý đến hai tên. Tên thứ nhất là Liễu Chính Khôi, tổng giám đốc công ty vận tải Liệp Thành, kẻ nắm giữ toàn bộ gia sản của Liệp Thành. Liễu Chính Khôi vốn là một sinh viên có bằng tốt nghiệp xuất sắc về quản lí, là một kẻ kinh doanh lọc lõi, theo như tin đồn thì hắn chính là em trai vợ hai của Liệp Thành. Tên thứ hai là Ngô An, nhị lão đại của Liệp bang. Trong giới hắc đạo Giang Kiều thì hắn còn được gọi với một tên khác là “Cuồng nhân”, có cái tên này bởi vì thói quen của hắn một khi đã lao vào trận đánh là điên cuồng chém giết như một kẻ điên. Hắn cũng chính là tay chém chính của Liệp Thành, giúp Liệp Thành thâu tóm được tất cả các bên cảng và kho bãi ở Giang Kiều này. Nhìn lí lịch tên này Vương Minh có chút ấn tượng, từng là đắc công nhưng vì vị phạm kỉ luật khi làm nhiệm vụ nên bị trục xuất, từng bào tù ra tội vô số lần, đã phần là với tội danh đánh người gây thương tích nhưng lần nào hắn cũng chỉ bị cảnh sát tạm gian 48 tiếng rồi lại được tại ngoại, sau đó sự việc bị ỉm đi như chưa hề xảy ra. Chỉ qua sự viêc này thôi, Vương Minh nhận ra tay chân của tên Liệp thành này rất là dài, chí ít là đã vươn lên đến cấp lãnh đạo của ngành công an rồi. Xem thêm vài hồ sơ nữa, toàn những nhân vật gọi là có chút ảnh hưởng trong Liệp bang nhưng Vương Minh không quá để tâm bởi chúng chỉ là một đám chả ra gì, không có chút gì nguy hiểm cả.
Đóng tệp tin về Liệp bang lại. Vương Minh mở tệp tin về Uy thiên bang ra. Uy Thiên bang được thành lập được cho là cùng một lúc với Liệp Bang. Nếu như Liệp Thành là một tên trung niên thân hình vạm vỡ thì Phương Thiên Uy lại là một người trẻ tuôi, thân hình có chút yếu ớt, tuổi khoảng 30,31. Tuy trông trẻ như vậy nhưng Vương Minh cảm thấy đây là một kẻ không đợn giản như về ngoài bởi theo như những gì Hắc Cẩu viết trong này thì kẻ chủ mưu kế hoạch ám sát năm đó chính là hắn. Có thể nói tên này với Vương Minh không khác gì nhau, đều thuộc loại người thích che giấu, hổ gia trư.
Gia đình và thân thế của Phương Thiên Uy kha là nổi bật so với Liệp Thành. Cha hắn từng làm Bí thư thành phố Giang Kiều trong hai nhiệm kì, vì vậy không ngoại trừ khả nặng trong chính quyền thành phố có người của hắn. Phương Thiên Uy cũng từng theo học tại trường Tổng hợp Đông Doanh, đã từ nhận học bổng của trường như không hiểu sao đến năm thứ tư vì lí do gì lại sa sút, tuột dốc không phanh cuối cùng bỏ học giữa chừng. Vì hắn là con đích tôn nên cha hắn rất thương yêu hắn, thấy con mình như vậy liền dùng quyền lực bản thân lo cho hắn một chân trong bộ mấy chính quyền. Cũng chính từ lần trở về này hắn quen biết với Liệp Thành và cha nuôi của Hắc Cẩu. Với tài trí của mình hắn nhanh chóng leo lên vị trí quan trọng trong chính quyền và trong bang. Hiện giờ thân phận ngoài sáng của hắn chính là phó thị trưởng thành phố Giang Kiều, nghe nói nếu không có chuyện gì xảy ra thì trong ba tháng tới hắn sẽ chính thức bỏ được chữ “phó”, chính thức trở thành hiệu trưởng. Đến đây Vương Minh liền trầm tư, kẻ này quá đáng sợ, nếu không diệt nhanh e rằng kế hoạch của hắn sẽ bị cản trở lớn.
Vì cùng có nhận định như vậy với Vương Minh nên Hắc Cẩu đã điều tra rất kĩ về kẻ này. Gia sản của hắn cũng không hề ít chút nào, hắn sở hữu một tập đoàn cỡ vừa về bất động sản và một công tu giải trí có tiếng ở đây. Vì vậy phần lớn 70% các tòa nhà và các quán bar, khách sạn, nhà hàng đều thuộc sở hữu của hắn. Đương nhiên với thân phận là công chức nhà nước của mình hắn không có khả nặng công khai lộ liễu số tài sản không lồ này ra, vì vậy người đứng tên của khối tài sản này chính là vợ hắn.
Về phần Uy Thiên bang thì hắn không hề quan tâm đến, vì thân phận của mình nên hắn chỉ có thể là ông chỉ giấy mặt còn việc trong bang giao toàn bộ lại cho người em trai hắn là Phương Minh chủ trì. Tên Phươn Minh này đích xác là một tôn cục súc tứ tri phát triển, không giống như người anh trai xảo quyệt của hắn, Phương Minh là loại thiên về cơ bắp, việc gì cũng lấy cái đống cơ bắp trên người mình ra giải quyết, không động nạo lại tính tình nóng nảy vô cùng. Đây chính là một ngòi nổ thích hợp để châm ngòi cuộc chiến ở Giang Kiều này.
Đóng latop lại ,Vương Minh bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Đã có mục tiêu nhưng phải làm như thế nào mới được, phải cẩn thận nếu lộ ra thì lúc đó e rằng sẽ kéo theo vô khối phiền phức. Suy nghĩ một lát, Vương Minh liền rút điện thoạt gọi cho Hắc Cẩu. Mặc dù hơi áy náy vì làm như vậy sẽ phá hư mộng đẹp của hắn nhưng việc cấp bách không thể không làm ngay
“Hắc Cẩu chú lập tức đi điều tra cho anh hành tung của tên Phương Minh, lão đại của Uy Thiên bang. Càng nhanh càng tốt”
Vương Minh cúp máy tiếp tục lâm vào trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau hắn lại nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số. Bên kia bắt mày, Vương Minh cười cười nói
“Trương Nghĩa đã quen công việc ở công ty chưa”
“Vương ca”
Trương Nghĩa ở đầy bên kia nhận ra người trong điện thoại vui mừng reo lên.
“Đã quen, đã quen. Đại ca anh ở đâu đấy, em và anh Dũng lâu lắm rồi không gặp anh. Chúng ta đi làm một bữa nhậu đi”
“Không được. Anh hiện ở Giang Kiều”
“Giang Kiều?”
“Đúng vậy. Anh có một số việc cần giải quyết ở đây”
“Vậy à. Nếu vậy khi nào anh về chúng ta đi nhậu một bữa”
“Ừm. Đến lúc đó anh sẽ giới thiệu với hai người một số người anh em khác của anh để mọi người làm quen. Dù sao cũng là người nhà tốt nhất là làm quen một chút”
“Vâng. Đúng rồi đại ca, anh gọi cho em có việc gì”
“Ừm việc rất quan trọng. Ngay bây giờ chú lập một tổ chuyên gia đến thành phố Giang Kiều này phân tích tình hình và tiềm năng đầu tư cho anh”
“Vâng em đi làm ngay”
Vương Minh cúp máy, rồi lại tiếp tục lâm vào trầm tư. Hắn cảm thấy rằng một khi ngòi nổ được châm thì chắc chắn nơi đây sẽ thành một bãi chiến. Một trận chiến dữ dội sắp quét qua tàn phá toàn bộ hắc bạch đạo Giang Kiều này.
“Không hiểu sẽ có bao nhiêu người quấn vào đây” Vương Minh nhìn trời than thở.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Tại căn biệt thự số 86 khu biệt thự cao cấp tại Giang Kiều.
Phương Thiên Uy đang ngồi trầm ngâm, trên tay cầm ly rượu vang, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi cao lớn ngồi đối diện. Một lúc sau, hắn mở miệng nói
“Minh, chú lớn thế này sao lại không biết suy nghĩ gì cả vậy”
Ném ly rượu trên tay vào bước tường gần đó, chiếc ly vơ thành từng mảnh vụn nhỏ, cả một mảng tường nhuốm màu đó của rượu vang. Phương Minh biết anh trai đang rất tức giận nên không dám ho he gì, chỉ cúi gằm mặt xuống đất. Nhìn bộ dạng hắn lúc này trông thật tức cười. Thân hình hắn cao lớn lại được tập luyện kĩ càng nên cuồn cuộn cơ bắp, hiện giờ ngồi co rúm một chỗ trên salon tạo nên một hình dạng dị thường hết sức. Mãi một lúc sau, Phương Minh mới ngẩng cái khuôn mặt già trước tuổi của mình lên, giọng lí nhí nói
“Anh, em xin lỗi”
Phương Thiên Uy trừng mắt nhìn thằng em, hắn rất muốn chém chết cái thằng em ngu ngốc tứ chi phát triển này nhưng nghĩ đến lời trăn trối của mẹ mình trước khi mất, hắn đành nén nhin tiếp tục gằn giọng trách mắng”
“Phương Minh, năm nay chú cũng 26 rồi. Làm việc gì hãy động não một chút đi. Thế giới ngày nay không phải việc gì cơ bắp và bạo lực cũng làm được đây, phải biết dùng cái đầu. Cái đầu”
Như để phụ họa thêm cho lời nói của mình, Phưng Thiên Uy dùng ngán tay cái chỉ chỉ liên tục vào thái dương. Dừng lại môt chút để điều chỉnh lại tâm trạng, giọng dần dịu xuống hắn nói
“Chú không có tật gì, không rượu chè không gái ngú nhưng mỗi tội là tính khí nóng nảy quá lại không hay dùng đầu óc suy nghĩ thấu đáo sự việc. Chú nghĩ xem hiện giờ là thời điểm nào chứ. Bây giờ là khoảng thời gian rất quan trọng, nếu không có biến cố gì quá lớn thì việc lên chức Thị trưởng của anh đã định. Vậy mà chú lại chỉ vì một vài mâu thuẫn nhỏ mà định chém chém giết giết với đám Liệp bang. Chú phải biết đó là cái bẫy của lão già Liệp Thành không hả. Chú có nghĩ đến hậu quả nếu chủ manh động không. Đó là cái ghế của tôi, cái ghế của tôi đó, lúc đó chú nghĩ bọn Liệp bang sẽ để yên cho chú sao”
Nói đến đây hắn nhìn thấy khuôn mặt tối sầm, xanh mét vì sợ hãi của Phương Minh, tâm tình cũng bình lặng lại được phần nào, hắn phất tay ý đuổi khách nhưng không quên dặn thằng em trai mình một câu
“Trong vòng mấy tháng sắp tới nhớ là phải nhẫn nhịn. Cứ để bọn chúng muốn làm gì thì làm, ba tháng sau chúng ta sẽ trả lại đầy đủ”
“Vâng vâng, em nghe theo lời anh. Anh nghỉ ngơi em cáo lui”
Phương Minh nghe thấy đại ca nói như vậy như nhận được lệnh ân xá đồng thời nghe thấy lời hứa hẹn của đại ca khiến tâm tình ngã cáo hứng vô cùng. Giờ đây hắn ước gì thời gian trôi nhanh đi, trôi đến ba tháng sau, lúc đó hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt của đám Liệp bang lúc đấy. Đắc chí hắn rời biệt thự 68, cươi lên con xe BMW phóng đi.
Căn phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại mỗi Phương Thiên uy trơ trọi một mình, khiến căn phòng trở lên lạnh lẽo vô cùng. Nhưng Phương Thiên Uy không hề đẻ ý đến điều đó, hắn đang đứng bên cửa sổ, mắt nhìn vào những đám mây trôi hờ hững trên bầu trời trong xanh, hai bàn tay nắm chặt lại run run, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí, giọng run run hắn tự nói với mình
“Phải nhẫn nhịn. Chưa phải lúc”
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Vương Minh xuống ăn cơm thì không ngờ vừa bước đến gần thang máy, cánh cửa mở ra.
“Đinh Đong”
Một mĩ nhân xuất hiện trước mắt hắn. Vương Minh sững sờ phải mất một lúc sau mới thu lại được tâm trạng, miêng nở nụ cười thân thiện.
“Dương tiểu thư, đến đây có việc gì vậy”
Mĩ nhân bước từ thang máy ra không ai khác chính là người mà Vương Minh đã gặp hôm qua, Dương tiểu thư, chị nuôi của Hắc Cẩu. Hắn khá tò mò không biết người đẹp đến đây làm gì. Chẳng lẽ tìm hắn sao?
Dương tiểu thư nhìn Vương Minh từ đầu đến chân, sau đó nở nụ cười thân thiện, nói giọng đầy khách khí
“Tôi muốn mời tiên sinh ăn một bữa con như là bồi tội. Hi vọng tiên sinh bỏ chút thời gian quí báu”
“Tất nhiên”
Vương Minh lập tức đồng ý. Có người trả tiền cơm trưa thì hắn tội gì lại không đi cơ chứ. Đồng thời hắn cũng rất tò mò không biết cô gái này lần này đến đây có mục đích gì, chắc chắn không phải là mời cơm bồi tội rồi. Hắn muốn đi theo cô nàng để xem nàng ta diễn kịch gì cho hắn xem đây.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
36 chương
53 chương
75 chương
78 chương