Siêu Cấp Ác Ma
Chương 386 : Bất Ngờ Nối Tiếp Bất Ngờ (2)
Nhưng mà Vương Minh cảm thấy sợ hãi cái sự thật này bởi vì hắn tưởng tượng nếu hắc ám nội khí có trí tuệ vậy thời gian vừa qua, việc nó bị hắn áp chế chẳng qua chỉ là diễn trò vậy có nghĩa là nó tuỳ thời có thể đánh bật ý thức của Vương Minh ra ngoài, chiếm lấy cơ thể hắn bất cứ lúc nào nó muốn. Mà lại nghĩ đến bản chất của hắc ám nội khí thì trong lòng hắn giống như rơi xuống hầm băng, cả người không tự chủ mà run run nhẹ.
Dường như cảm giác được sự sợ hãi và đề phòng của Vương Minh với nó, hắc ám nội khí lại một lần nữa phát ra tín hiệu trấn án chủ nhân của nó đồng thời như để tỏ vẻ thì cũng không bạo động như lúc trước nửa mà trở lên rất ngoan ngoãn, yên lặng hơn rất nhiều.
Vương Minh thấy vậy thì kinh dị vô cùng. Mặc dù còn bán tín bán nghi về độ tin cậy của tín hiệu vừa rồi mà hắc ám nội khí phát ra nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Vương Minh cảm thấy hắn không còn bất cứ lựa chọn nào khác vì vậy đành tin tưởng nó mà thôi. Vương Minh thử dùng ý thức đến hắc ám nội khí, ý muốn hỏi nó muốn cái gì.
Lập tức hắc ám nội khí truyền tín hiệu trả lời. Nói nói rằng nó lúc này đang rất rất đói, nó cần thứ để ăn a. Vương Minh vì bất ngờ quá nhiều, tinh thần vữa chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc hơi u mê nên ban đầu không hiểu thứ thức ăn mà hắc ám nội khí cần là thứ gì. Nhưng theo thời gian, ý thức đã khôi phục lại toàn vẹn, nhớ đến lúc nãy hắc ám nội khí cắn nuốt nội khí của Trịnh Thanh Hưng rất ngon lành, giống như đang thưởng thức món ăn ngon thì biết thức ăn mà nó cần chính là nội khí.
Nhưng mà Vương Minh vẫn hơn bận tâm bởi nội khí đối với khí giả thì giống như sức sống vậy, nếu hút hết nội khí nếu như có thể thoát chết thì cũng trở thành phế nhân, cơ thể rơi vào tình trạng suy yếu mãnh liệt, tuổi thọ rút ngắn nghiêm trọng. Vương Minh hiện giờ còn chưa dám chắc hắc ám nội khí sẽ nghe lời hắn, nếu như để hắc ám nội khí hấp thụ nội khí của Trịnh Thanh Hưng quá mức thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng a. Vì vậy hiện giờ Vương Minh đang rất do dự không biết nên làm thế nào.
Suy nghĩ một lúc, Vương Minh cẩn thận thử phát ra một tín hiệu cho hắc ám nội khí, nếu nó chịu nghe lời của Vương Minh thì Vương Minh sẽ thả nó ra. Một giây sau, hắc ám nội khí đưa ra tín hiệu chấp thuận đồng thời còn yêu cầu hắn dùng ý thức điều khiển nó khi nó đi ra ngoài cơ thể Vương Minh. Vương Minh mặc dù cũng không quá mức yên tâm nhưng nếu không thả nó ra thì e rằng nó sẽ giận dữ mà xông lên chiếm quyền kiểm soát cơ thể, làm ra các hành vi không mong muốn thì đúng là tai hại. Thôi thì đành tin nó thêm một lần nữa, Vương Minh tập trung tinh thần, chỉ dẫn hắc ám nội khí tụ tập tại hai cổ tay của hắn, từ lòng bàn tay của Trịnh Thanh Hưng chui vào trong cơ thể Trịnh Thanh Hưng.
Vương Minh ý thức lúc này đang chia làm hai nửa đồng thời hoạt động. Một nửa thì tập trung cẩn thận chỉ đạo điều khiển hắc ám nội khí truy đuổi lượng nội khí còn sót lại trong cơ thể Trịnh Thanh Hưng, nửa còn lại thì đang suy nghĩ về yêu cầu vừa rồi của hắc ám nội khí. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ bởi hắc ám nội khí có ý thức, nó có thể trong cơ thể Vương Minh hoạt động tự do nhưng tại sao nó không thể tự động hoạt động ra bên ngoài, phải nhờ cậy Vương Minh điều khiển. Vương Minh suy nghĩ một lúc lâu vẫn không tìm được chút thông tin gì nhưng hắn cảm thấy việc này cùng với việc hắc ám nội khí sống ký sinh vào cơ thể của chủ nhân là có liên quan mật thiết đến nhau.
Vương Minh lúc này mới phát hiện hắc ám nội khí quả thật là thần kỳ và ảo diệu, không hổ danh được xếp đứng đầu trong tất cả các loại nội khí. Hắn cảm thấy mình phải gấp rút bổ sung tri thức về hắc ám nội khí. Hắn từ trước đến nay luôn là người chủ động trong mọi thứ, nhưng mỗi khi hắc ám nội khí đột nhiên phát sinh một dị động khác thường thì Vương Minh luôn rơi vào trong tình trạng bị động, luôn luôn bị cảm giác lo sợ, bất an cùng khó hiểu bao trùm cả nội tâm. Vương Minh quả thật không thích cái cảm giác này chút nào cả.
Hắc ám nội khí dưới sự chỉ đạo của Vương Minh ở trong cơ thể Trịnh Thanh Hưng giống như một con sói đói, vừa nhìn thấy bầy dê là lập tức lao vào ngấu nghiến hấp thụ. Nếu như không phải vì nó đã đảm bảo với Vương Minh đồng thời cũng đang bị Vương Minh điều khiển thì có lẽ nó đã đuổi tận giết tuyệt, hấp thụ sạch sẽ, không để lại chút dư thừa nào rồi.
Vương Minh thu hắc ám nội khí trở lại trong cơ thể, thấy nó bộ dạng đủng đỉnh trở về, giống như lúc này vẫn ăn còn chưa no, thòm thèm đám nội khí còn sót lại của Trịnh Thanh Hưng. Vương Minh thấy vậy thì cảm thấy buồn cười bởi tính cách của hắc ám nội khí thật sự thú vị, trông nó giống như một đứa bé ham ăn, ủy khuất bị cha mẹ kéo ra khỏi bàn ăn vậy.
Có lẽ vì đó quá nên tốc độ hấp thụ của hắc ám nội khí nhanh đến chóng mặt, kể từ khi đi vào cơ thể Trịnh Thanh Hưng cho đến khi quay trở về cơ hồ chỉ mất đúng một giây. Sự việc diễn ra qua nhanh, Trịnh Thanh Hưng chỉ mới cảm thấy được thì mọi việc đã xong cả rồi. Nội khí trong cơ thể đột nhiên biến mất một lượng lớn, số còn sót lại chỉ ít đến mức quá đáng thương, còn không đủ để hắn có thể tiến hành kỹ năng cơ bản thực thể hoá.
Trịnh Thanh Hưng sắc mặt hắn trắng bệch tái nhợt, không một chút máu, dáng vẻ giống như một bệnh nhận vừa mới chữa lành bệnh vậy. Hắn cả người lúc này giống như thoát lực, bủn rủn, nếu không phải vì chút tôn nghiêm còn sót lại, không muốn quỵ ngã trước mặt hai kẻ gian phu dâm phụ kia, cố gắng dùng hai chân chống đỡ thân thể nặng nhọc thì có lẽ hắn đã ngã xuống rồi. Đôi môt của hắn nứt nẻ, trắng bệch, run run thốt ra những thành âm sợ hãi:
“Mày… mày… đã làm gì tao”
Nội khí đã bị hút đến gần cạn khô thế nên lúc này ngoài chút sức lực đủ để chèo chống thân thể thì Trịnh Thanh Hưng không còn lại gì nữa, hai bàn tay vốn đang siết chặt cổ tay Vương Minh cũng buông ra. Vương Minh thu lại hay tay, xoa xoa hai cái cổ tay đỏ ửng, bộ dạng khó hiểu, vô tội, thanh âm thản nhiên hỏi ngược lại Trịnh Thanh Hưng:
“Tao làm gì mày sao?”
Mặc dù Vương Minh không thừa nhận nhưng Trịnh Thanh Hưng thông qua ánh mắt hả hê cùng đắc chí của Vương Minh thì có thể khẳng định thứ nội khí đáng sợ xuất hiện trong người hắn cùng với việc nội khí của hắn bị mất một lượng lớn tất cả là kiệt tác của Vương Minh tạo ra.
Nghĩ đến lượng nội khí bị mất đi kia thì Trịnh Thanh Hưng cảm thấy trong lòng chảy máu. Nội khí mất đi tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng, thậm chí còn không gây chút tác dụng xấu nào để cơ thể hắn nhưng nếu muốn phục hồi lại ít nhất phải ba năm. Ba năm a, đời người có mấy cái ba năm a. Vì vậy lúc này Trịnh Thanh Hưng thật hận, hận Vương Minh đến tận xương tận tuỷ. Lúc này, hắn cùng Vương Minh từ tình địch chính tức biến thành tử địch, không chết không ngớt. Trịnh Thanh Hưng nghiến răng nghiến lợi, hổn hển gằn giọng nói từng chữ:
“Mày… nhớ… đấy… tao… sẽ… bắt… mày… phải… trả… giá… gấp… trăm… gấp… vạn… lần”
Vương Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn chẳng thèm coi lời đe doạ của Trịnh Thanh Hưng vào đâu cả, thanh âm khinh miệt nói:
“Thật buồn cười, tao mà phải sợ một tên phế nhân như mày sao. Có ngon thì bây giờ chúng ta cùng đánh một trận thật sự xem nào”
Nói xong, Vương Minh bắt bước y chang Trịnh Thanh Hưng lúc trước, giơ một bên má về phía Trịnh Thanh Hưng, dùng ngón tay chỉ chỉ khiêu khích.
“Mày…”
Trịnh Thanh Hưng tức giận đến nỗi hít thở không thông, ngón tay run run chỉ vào Vương Minh.
“Bất quá tính cách của tao rất ghét người khác đe doạ nên tiêu chí của tao luôn là nhổ cỏ phải nhỏ tận gốc.”
Vương Minh để phụ hoạ cho lời này của hắn, khuôn mặt hắn trở lên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao, sát khí đằng đằng tiến về phía trước.
Trịnh Thanh Hưng lúc đầu còn tưởng là Vương Minh giả bộ hù hắn mà thôi nhưng thân là là quân nhân cũng là khí giả, cũng tiếp xúc với hoàn cảnh nguy hiểm cũng không ít nên Trịnh Thanh Hưng cũng biết phân biệt đâu là giả đâu là thật. Lúc này nhìn kỹ lại biểu hiện của Vương Minh, Trịnh Thanh Hưng lập tức hoảng sợ bởi hắn có thể cảm thấy lời Vương Minh nói không phải để doạ hắn mà Vương Minh dám làm thật. Lúc này chút tự tôn còn lại trong lòng hắn cũng bị đánh nát, dù sao mạng sống vẫn là quan trọng, chỉ có sống thì mới có thể trả thù, rửa mối nhục nhã ngày hôm nay của hắn. Hắn lắp bắp nói:
“Đừng lại đây”
Vừa nói, Trịnh Thanh Hưng vừa lùi về phía sau nhưng vừa mới bước được một bước thì chân bủn rủn vô lực, lập tức ngã xõng xoài xuống vỉa hè, biểu diễn thư thế bốn chân chổng lên trời khiến đám người xem náo nhiệt xung quanh được một phen cười ầm lên.
Vương Minh thấy Trịnh Thanh Hưng bị khí thế của hắn doạ như cho vỡ mật như vậy thì trong lòng muốn cười to nhưng lúc này cần duy trì bộ dạng hung thần ác sát nhưng hắn chỉ nén cười trong lòng, tiếp tục chầm chậm tiến gần về phía trước.
Thực sự Vương Minh không thể giết chết Trịnh Thanh Hưng nhưng hắn muốn doạ Trịnh Thanh Hưng để sâu trong tâm lý của hắn khắc sâu nỗi sợ hãi đối với Vương Minh, nỗi sợ hãi này sẽ thành một sự nhắc nhở đối với Trịnh Thanh Hưng, khiến tên này phải băn khoăn suy nghĩ về hậu quả nếu dám trả thù Vương Minh. Mà nếu hiệu quả tốt, có khi lại khiến tên này bị doạ cho đến nỗi không dám trả thù bất quá Vương Minh cũng không dám hi vọng hão huyền rằng điều này sẽ xuất hiện bởi đối với một kẻ thái tử như Trịnh Thanh Hưng, nhục nhã ngày hôm nay mà hắn không báo thù thì chắc có lẽ mặt trời đã mọc ở phía tây rồi.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
41 chương
5 chương
19 chương
66 chương