Siêu Cấp Ác Ma
Chương 385 : Bất Ngờ Nối Tiếp Bất Ngờ (1)
Vương Minh lúc này mặc dù cố gắng hết sức ném hết những cái ý nghĩ đáng sợ kia ra khỏi đầu để tập trung khống chế hắc ám nội khí đồng thời nhanh chóng buông tay Trịnh Thanh Hưng ra bởi hắn ẩn ẩn cảm thấy nguyên nhân của mọi việc là từ thứ nội khí của Trịnh Thanh Hưng.
Trịnh Thanh Hưng cảm thấy hai cổ tay buông lỏng thì hơi ngạc nhiên, lại nhìn thấy sắc mặt xám như tro tàn của Vương Minh thì hắn lập tức nghĩ rằng có lẽ Vương Minh cảm nhận được nguy cơ nên muốn buông tay.
Nếu như Trịnh Thanh Hưng lúc này có được sự bình tĩnh và cái đầu lạnh thì Trịnh Thanh Hưng đã không có cái suy nghĩ sai lầm này. Đúng là nội khí có thể vật chất hoá, có hình dạng, có thể nhìn thấy bằng mắt thường bất quá đó là khi khí giả có chủ tâm thực thể hoá nội khí mà thôi chứ bình thường, nội khí là một loại năng lượng, vô hình vô dạng, tồn tại trong cơ thể khí giả. Với trạng thái bình thường của nội khí thì chỉ các khí giả mới có thể cảm nhận được còn người thường thì không. Mà lúc trước, nội khí Trịnh Thanh Hưng truyền vào cơ thể Vương Minh chỉ là nội khí bình thường thế nên nếu chiếu theo suy nghĩ lúc trước của Trịnh Thanh Hưng về Vương Minh thì không có khả năng Vương Minh nhận ra nội khí của hắn tạo ra mối nguy hại cho Vương Minh mà khiến Vương Minh buông tay.
Bất quá Trịnh Thanh Hưng lúc này đang ở trong trạng thái lửa giận đốt não há lại có thể suy nghĩ cặn kẽ như vậy được. Hắn lúc này kiên trì nhận định rằng Vương Minh đã nhận thấy thực lực không bằng hắn nên chủ động rút lui.
Trịnh Thanh Hưng vốn đã động sát tâm đới với Vương Minh, trải qua một phen bị cả Vương Minh và Trần Thanh Thanh nhục nhã thì hắn càng muốn giết chết Vương Minh vì vậy hắn há lại để Vương Minh dễ dàng thoát được. Vì vậy lập tức bật người lao về phía trước, hai bàn tay vung lên nắm lấy cổ tay của Vương Minh, cười lạnh nói:
“Muốn chạy à. Không có cửa đâu”
Vương Minh bị Trịnh Thanh Hưng bắt lấy cổ tay, lại nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn thì vừa giận lại vừa lo lắng bởi lúc này trước thế công quá mạnh liệt của hắc ám nội khí thì Vương Minh cảm thấy ý thức của hắn dần dần đã không chống cự được nữa rồi. Đã thế cái tên Trịnh Thanh Hưng này hình như còn không biết chữ “chết” được viết như thế nào, vừa giữ được tay của Vương Minh thì điên cuồng truyện nội khí của hắn vào cơ thể Vương Minh. Hắc ám nội khí thấy được luồng nội khí của Trịnh Thanh Hưng thì lập tức lao đến luồng nội khí kia, hấp thụ sạch sẽ. Lập tức hắc ám nội khí như được uống thuốc tăng lực, càng lúc càng khó khống chế hơn.
Trần Thanh Thanh đứng ở bên Vương Minh lúc này nhìn thấy tình cảnh đảo ngược, Vương Minh bị Trịnh Thanh Hưng tóm thì trong lòng lập tức hoang mang lo sợ. Nàng biết những lời nói vừa rồi của nàng đã xúc phạm Trịnh Thanh Hưng đến cỡ nào, lúc này nếu Vương Minh không thể áp chế Trịnh Thanh Hưng thì chắc chắn cuộc sống sau này của nàng sẽ rất không thoải mái a, luôn luôn phải lo lắng đề phòng Trịnh Thanh Hưng nhân lúc nàng sơ hở mà trả thù nàng.
Nhìn sang Vương Minh, thấy trên trán hắn xuất hiện vố số giọt mồ hôi to như hạt đầu, sắc mặt xám xịt, bộ dạng giống như một kẻ đang cố vùng vẫy chống đỡ thì trong lòng đồng thời cũng giận dữ. Nàng cho rằng Vương Minh đang cố giả vờ yếu thể để ép chiếm được một chút tiện nghi gì đó ở nàng. Nếu như Vương Minh biết suy nghĩ này của Trần Thanh Thanh chắc có lẽ sẽ hô to oan uổng a đồng thời cũng tự giận bản thân vì sao lúc này lại làm ra một bộ trâu bò quá mức như vậy để lúc này khiến Trần Thanh Thanh hiểu lầm.
Trong lòng mặc dù khinh bỉ Vương Minh vạn lần nhưng nghĩ đến sự trả thù tà ác của Trịnh Thanh Hưng thì Trần Thanh Thanh thà rằng để Vương Minh chiếm chút tiện nghi, cùng lắm là sờ ngực, sờ mông, hôn môi,.. còn hơn là phải mất đi trinh tiết. Trần Thanh Thanh rất nhanh làm ra quyết định, nàng hơi chuyển động thân thể ra sau lưng Vương Minh, hai tay vòng quanh eo Vương Minh, cả người dựa vào lưng Vương Minh. Bộ ngực săn chắc của nàng thỉnh thoảng lại hơi cạ cạ vào tấm lưng rắn rỏi săn chắc của hắn, môi thơm đến gần tay hắn, thổi vào tay hắn những hơi thở thơm tho cùng nóng hổi. Trần Thanh Thanh dùng một thanh âm rất là dụ người nói:
“Nếu anh có thể giúp tôi đuổi Trịnh Thanh Hưng đi thì tôi sẽ…”
Trần Thanh Thanh mập mờ chỉ nói một nửa một phần là bởi ngượng ngùng, phần khác chính là vì muốn khiêu khích trí tò mò của Vương Minh. Nàng dùng bộ ngực của mình cạ cạ vài cái vào lưng của Vương Minh như là ám chỉ tiếp theo, đợi khoảng mười giây sau thì mới nói:
“Anh sẽ có thể thoải mái sờ soạng bất cứ bộ vị nào trên cơ thể tôi”
Nói xong lời này, Trần Thanh Thanh mặt nóng rực lên vì ngượng nhưng nàng cảm thấy vẫn chưa đủ kích thích Vương Minh liền lập tức ném ra một quả bom tấn khác:
“À mà chẳng phải lúc trước anh nói muốn xem tôi mặc quần chữ T thôi. OK, khi đó tôi sẽ mặc cho anh em”
Ầm…!
Vương Minh quả thật bị quả bom hạng nặng này của nàng đánh bại thật sự rồi. Lúc trước, khi cảm thấy bộ ngực của nàng ở trên lưng cùng với mùi thơm xử nữ trên người Trần Thanh Thanh, mặc dù dục hoả vị cô nàng này trêu chọc lên, làm gia tăng thêm sức mạnh cho hắc ám nội khí nhưng chỉ cần nghĩ đến Trần Thanh Thanh là chị họ của Nguyễn Giai Giai, nghĩ đến hậu quả nếu hắn dám cùng Trần Thanh Thanh có gian tình thì lập tức dục hoả phần lớn bị triệt tiêu, ý chí thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Bất quá lúc này, vừa tưởng tượng đến thân thể tuyệt vời của Trần Thanh Thanh chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót chữ T bằng tơ lụa mỏng manh che chắn khu rừng thần bí, ở trong lòng hắn tuỳ hắn thường thức cùng vuốt ve thì thằng đệ không mất quá ba giây đồng hồ, lập tức hiên ngang đứng thẳng dậy. Dục hoả lúc này như lửa chạy gặp đống củi, bừng bừng dữ dội hung nóng khiến nhiệt độ cơ thể hắn tăng vọt, cực kỳ khó chịu,
Mà ở đối diện với hai người, Trịnh Thanh Hưng nhìn hai người trong hoàn cảnh hiện giờ còn liếc mặt đưa tình thì càng bị chọc tức, hắn cũng không thèm đè nén gì nữa mà phát động toàn bộ nội khí bản thân oanh kích Vương Minh. Bất quá sẽ rất sớm thôi, hắn sẽ vì cái việc làm này của hắn mà phải trả giá rất rất nhiều.
Vương Minh lúc này hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức dẫm nát cái khuôn mặt đắc thắng của Trịnh Thanh Hưng đồng thời cũng hận Trần Thanh Thanh, rõ ràng lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Vương Minh cảm thấy hắc ám nội khí càng lúc càng không thể khống chế nữa rồi, cả cơ thể hắn sẽ bị hắc ám nội khí chiếm quyền kiểm soát chỉ là vấn đề thời gian mà thôi vì thế hắn chủ động lựa chọn buông tha, tập trung chút lý trí còn sót lại về với nhau, nghỉ ngơi dưỡng sức, vừa đề phòng nếu như lát nữa khi cần thiết có thể lập tức xông ra đánh trả, ngăn cản thân thể dưới sự khống chế của hắc ám nội khí làm ra việc không mong muốn, vừa tìm thời cơ thích hợp tập kích bất ngờ chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể.
“Lời cô nói là thật chứ?”
Vương Minh cố quay đầu lại hỏi Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh gặp ánh mắt nóng rực, tràn đầy sắc dục của Vương Minh hù cho lòng run sợ, lý trí bảo nàng từ chối nhưng qua vai Vương Minh, nhìn thấy ánh mắt âm hiểm cùng tràn đầy thù hận của Trịnh Thanh Hưng thì nàng cắn răng, đôi má chuyển thành màu hồng, giọng hơn run run trả lời:
“Là… là thật”
“OK, hi vọng đến lúc đó cô đừng có hối hận mà lật lọng”
“Hừ, ai lật lọng làm con cẩu”
Trần Thanh Thanh phát thề.
“Tốt, một lời đã định”
Vương Minh nói xong một tiếng này, ý thức của hắn đã buông lỏng để cho hắc ám nội khí hoàn toàn tự do điều khiển cơ thể. Trong lòng hắn âm thầm cầu trời khấn vật, hi vọng hắc ám nội khí không gây ra sự việc gì quá mức nghiêm trọng.
Không biết có phải những lời khẩn cầu này của hắn đã được các vị thần nghe thấy hay không mà sự việc xảy ra tiếp theo diễn không xấu như Vương Minh tưởng tượng, mà ngược lại còn mang lại cho hắn một bất ngờ thú vị.
Hắc ám nội khí sau khi được ý thức của Vương Minh buông tha thì lập tức hưng phấn vô cùng nhưng khác với mọi lần, lần này nó không hề xông lên chiếm cứ bộ não của Vương Minh cho dù Vương Minh đã cố tình thả cho nó mà toàn bộ lao đến cái luồng nội khí của Trịnh Thanh Hưng, giống như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tiệc thịnh soạn, không kiêng nể chút nào mà hấp thu sạch sẽ.
Mà càng khiến Vương Minh bất ngờ hơn là sau khi hấp thu nội khí của Trịnh Thanh Hưng, hắc ám nội khí dường như có tăng trưởng lên một chút nho nhỏ, nếu như hắn không phải đang giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của hắc ám nội khí thì có lẽ là sẽ không nhận ra được cái sự biến đổi nhỏ bé này.
Bất ngờ lại nối tiếp bất ngờ, Vương Minh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên ý thức của hắn nhận được một tín hiệu, mà khiến Vương Minh không ngờ nhất đó là cái tín hiệu này chính từ hắc ám nội khí phát ra. Ngay từ khi tiếp nhận hắc ám nội khí, lão Tà đã từng nói với Vương Minh rằng hắc ám nội khí có linh tính và trí tuệ riêng, hắc lúc đó không tin, cho rằng là chuyện đùa bởi hắn nghĩ rằng nếu như nó có linh tính và trí thông minh vậy thì nó hoàn toàn có thể trở thành một cá thể độc lập, tự do hành động, không phải chịu sự sai bảo, điều khiển và áp chế của các đời trưởng môn Hắc môn nữa. Với lại Vương Minh từng lén thử vài lần dùng ý thức tác động lên hắc ám nội khí nhưng chả thấy có gì xảy ra cả nên về sau hắn cũng quên luôn chuyện này đi.
Nhưng mà điều Vương Minh không tin đã xảy ra đã đạp đổ cái ý nghĩ đó của hắn, hắc ám nội khí lần đầu tiên chủ động phát tín hiệu, giao tiếp với hắn. Điều này chứng tỏ lời lão Tà nói là sự thật, hắc ám nội khí thật sự tồn tại trí tuệ. Sự thật đang ở ngay trước mắt hắn khiến hắn không thể chối bỏ hay phủ nhận được nữa.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
650 chương
28 chương
174 chương
1027 chương
41 chương
10 chương