Siêu Cấp Ác Ma

Chương 362 : Thế Cục Hắc Đạo Đông Doanh

Hầu Toàn và Hầu Ba biết Vương Minh cũng còn tiếc nuối Giang Kiều bởi tuy rằng ngoài miệng nói là muốn rút nhưng thật lòng hai người cũng giống như Vương Minh, cũng rất tiếc nuối. Chỉ là thân là người cố vấn đồng thời là người đứng đầu điều hành Hắc bang thì hai người có nghĩa vụ là phải đưa ra những yêu cầu hợp lý có tính tham khảo cho Vương Minh đồng thời đảm bảo lợi ích của Hắc bang luôn là tối ta. Thế nên hai người cũng không thể trông đợi vào may mắn được, vì vậy chỉ có thể lựa chọn phương án an toàn là rút lui mà thôi. Vương Minh trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu nói: “Có lẽ hai chú nói đúng. Vậy chúng ta sẽ rút khỏi Giang Kiều bất quá theo anh thì chúng ta chỉ rút một bộ phận thôi, còn một bộ phận vẫn để lại Giang Kiều nhưng án binh bất động, giám sát mọi động tĩnh ở đó” Hầu Toàn và Hầu Ba nhìn nhau, thông qua ánh mắt muốn hỏi ý kiến của đối phương rồi cùng hướng về phía Vương Minh gật đầu tỏ vẻ hai người đồng ý với Vương Minh. Việc Giang Kiều coi như lúc này đã quyết định xong, Vương Minh tiếp theo nói đến việc ở Đông Doanh. Vương Minh đoạn thời gian này quá bận việc huấn luyện Hắc quân nên những việc xảy ra ở dạo gần đây của hắc đạo Đông Doanh hắn chú ý cũng không nhiều, mặc dù lúc trước ở trại huấn luyện thì hàng ngày hắn đều nhận báo cáo từ Hầu Toàn bất quá báo cáo dù sao cũng chỉ là những tờ giấy với những từ ngữ tóm tắt mà thôi, cũng không được quá chi tiết thế nên nhân cơ hội này hắn muốn nghe hai người trực tiếp báo cáo để hắn có thể có một cái nhìn toàn diện nhất về tình hình hắc đạo ở Đông Doanh trong thời gian này. Không biết có phải trước khi Vương Minh đến đây thì Hầu Toàn đã dự đoán được là Vương Minh sẽ hỏi hắn về vấn đề hắc đạo Đông Doanh hay không mà khi Vương Minh vừa yêu cầu hắn báo cáo thì hắn lập tức lôi ra laptop, bắt đầu báo cáo: “Tính đến hiện giờ, dưới sự tấn công mạnh mẽ và bất ngờ của Hắc Long bang thì có khoảng chừng gần hai mười bang phái nhỏ hoặc là bị tiêu diệt hoặc là đầu hàng sát nhập vào Hắc Long bang. Chính vì vậy mà địa bàn của Hắc Long bang cũng được mở rộng ra rất nhiều, hiện giờ đã có mười bảy quận trên tổng số ba mươi quận nắm trong tầm kiểm soát của Hắc Long bang, hiện giờ trong giới hắc đạo Đông Doanh chỉ còn lại Liên minh, Nhị bang và một số bang phái nhỏ khác là chưa bị thôn tính. Bất quá theo dự tính của em thì nếu cứ tiếp tục tiến độ này thì có lẽ hơn nửa tháng nữa thì hắc đạo Đông Doanh sẽ chỉ còn lại hai bang phái duy nhất là Hắc Long bang và Hắc bang chúng ta mà thôi” Nói đến đấy, trong hai mắt của Hầu Toàn không hề che giấu chút nào mà sáng rực lên, bộ dạng tự hào giống như thể người làm ra kỳ tích này là hắn chứ không phải là Hắc Long bang vậy. Vương Minh cũng không để ý đến điểm này bởi vì Hầu Toàn tự hào cũng không sai, Hắc Long bang có được tốc độ xâm chiếm thần tốc như vậy không phải chỉ duy nhất là nhờ thực lực của Hắc Long bang mà Hắc bang của hắn cũng có một phần công sức trong đó. Chiến tranh tranh giành địa bàn trong hắc đạo cũng không khác gì các cuộc chiến tranh tranh giành lãnh thổ giữa các nước phong kiến thời xưa. Một bang phái khi chiếm được một địa bàn mới thì việc sẽ không vội vàng tiếp tục xâm chiếm ra nơi khác bởi vì bang phái đó cần có thời gian để hồi phục lực chiến đấu đồng thời cũng cần thời gian để kiểm soát và ổn định lại địa bàn vừa chiếm được. Bằng không nếu vội vàng tấn công, mà địa bàn vừa chiếm chưa được khống chế ổn định thì rất dễ bất ổn, lúc đó địa bàn vừa chiếm có khả năng rất cao trở thành mục tiêu của các bang phái khác xâm chiếm. Thế nên, trừ phi bang phái có thực lực hùng mạnh và tuyết đối thì theo lẽ thường, một bang phái sẽ cần một đoạn thời gian “dưỡng sức” trước tiếp tục tiến hành xâm chiếm các địa bàn khác. Bất quá trận chiến ở Đông Doanh, Hắc Long lại không như vậy. Hắc Long bang chỉ một đường thẳng tắp xông lên, vừa chiếm được một địa bàn thì chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày lập tức lại xua quân đi xâm chiếm sang các địa bàn khác. Hắc Long bang có thể tấn công xâm chiếm không kiêng nể như vậy một phần là do Hắc Long bang là bang phái lớn nhất ở Đông Doanh, thực lực không cần bàn cãi nhưng có một phần khác đó chính là cứ mỗi địa bàn được xâm chiếm thì Hắc Long bang không cần lo lắng việc phòng bị cùng ổn định bởi lúc đó Hầu Toàn và Hắc bang lập tức nhảy vào, giúp Hắc Long bang hoàn thành việc này. Thế nên một khi đã nói đến chiến tích của Hắc Long bang thì không thể không phủ nhận phần công sức của Hầu Toàn và Hắc bang được. Đồng thời Nguyễn Sinh dù sao cũng chỉ có một đứa con gái là Nguyễn Giai Giai, Vương Minh là con rể của hắn vì vậy tương lai hắn sẽ thay Nguyễn Sinh trở thành ông chủ của Hắc Long bang. Thế nên về một mặt nào đó Hắc Long bang và Hắc bang hiện giờ nhìn là hai nhưng thực ra là một. Chiến tích của hoàng của Hắc Long bang cũng là chiến tích của Hắc bang và ngược lại. “Vậy tình hình Liên minh ra sao rồi” Vương Minh hỏi. Hầu Toàn nói: “Theo như những thông tin mà Hắc Phương cung cấp thì Liên minh hiện giờ bề ngoài thì hô hào đoàn kết chống lại Hắc bang nhưng thực chất bên trong thì đã sớm tan rã thành ba thế lực liên tục ám đấu với trên quy mô nhỏ. Thế lực thứ nhất là của Hắc Phượng, thế lực thứ hai là của Lân Giác còn thế lực thứ ba, cũng là thế lực mạnh nhất là của Bạch Hổ và Thanh Long. Trong đó thì tranh đấu kịch liệt nhất là giữa Hắc Phượng với Thanh Long và Bạch Hổ, còn tên Lân Giác chủ yếu là đứng ngoài quan sát, thỉnh thoảng nhảy vào kiếm chút lợi ích.” Vương Minh cũng không quan tâm đến điều này bởi dù sao trong hắc đạo, nơi mà lợi ích nặng hơn tất cả, thì cái thuật ngữ “liên minh” quá mức hư vô mờ ảo và không bền vững, chỉ cần hơi chút đục khoét, khơi dậy mâu thuẫn thì lập tức sẽ tan vỡ. Việc Liên minh tan vỡ cũng là hắn đã dự đoán trước rồi. Cái hắn quan tâm chính là động thái của Lân Giác. Nếu như lúc trước Lân Giác chỉ ôm tâm lý quan sát thì Vương Minh không lấy làm lạ bởi lúc đó thế cục chưa rõ ràng, một kẻ lõi đời như Lân Giác sẽ không mạo hiểm đánh bạc, hắn sẽ chỉ tỏ thái độ đối với phe nào thể hiện ra được tiềm năng của kẻ chiến thắng. Nhưng mà hiện giờ tuy rằng vẫn còn hai vật cản lớn là Liên Minh và Nhị bang nhưng khả năng Hắc Long bang có thể thể thành bá chủ của Đông Doanh là rất rõ ràng. Tại sao Lân Giác vẫn không có động tĩnh hay một chút ám hiệu gì cả. Điều này thật khiến Vương Minh phải suy nghĩ một phen. Vương Minh nhìn Hầu Toàn và Hầu Ba: “Hai chú thấy sao về thái độ của tên Lân Giác” “Rất kỳ lạ” Hầu Ba và Hầu Toàn không hẹn mà cùng đồng thanh nói. “Kỳ lạ ở chỗ nào?” Vương Minh tiếp tục hỏi Hầu Toàn nhìn ba như muốn dò hỏi xem hắn trả lời hay là Hầu Ba trả lời. Thấy Hầu Ba gật đầu thì Hầu Toàn nói: “Bởi vì hắn quá mức bình tĩnh, giống như thể tất cả những biến đổi của hắc đạo gần đầy không hề tồn tại vậy”