Siêu Cấp Ác Ma

Chương 340 : Chuyện Xưa Của Lê Thị Tuyết (7)

Vương Minh nghi ngờ cũng không phải là không có nguyên do. Vương Minh có thể khẳng định đám khí giả tấn công gia đình Lê Thị Tuyết không phải là một đám người ô hợp do mấy tên khí giả nhàn rỗi vô sự tập hợp lại mà là một đám người có tổ chức. Tại sao Vương Minh lại có thể khẳng định như vậy ư. Rất đơn giản, giả sử đám người kia thành công bắt được sáu người trong gia đình Lê Thị Tuyết và mục đích của bọn chúng đúng như lời nàng nói thì nếu như bọn chúng muốn tiến hành nghiên cứu về khả năng đặc thù của thứ nội khí trong cơ thể gia đình nàng chắc chắn sẽ cần rất nhiều tiền, nhân lực. Nếu như chỉ là do mấy tên khí giả nhỏ lẻ hợp lại làm sao có thể tiến hành thí nghiệm tốn kém như vậy được chứ vì vậy Vương Minh lập tức kết luận đám người này là do một tổ chức phái ra mà tổ chức này không phải là tổ chức bình thường, đó chắn chắn làm một tổ chức cực kỳ lớn. Mà đã là một tổ chức lớn, chắc chắn bọn chúng làm việc sẽ rất sạch sẽ không để lại dấu vết và cực kỳ bí mật, muốn điều tra được sẽ rất khó khăn đó là còn chưa kể đây là sự việc của vài chục năm về trước, có rất nhiều manh mối đã biến mất hoặc bị che đậy bởi dòng thời gian. Thế nên Vương Minh khá nghi ngờ về cái “mục đích” mà Lê Thị Tuyết vừa nêu ra. Tuy rằng có thể dựa vào đặc trưng của thứ nội khí trong người, cộng với trí thông minh của mình thì Lê Thị Tuyết có thể suy đoán ra được nhưng nếu là suy đoán thì nàng không thể dùng thứ giọng chắc chắn mười phần như lúc nãy để nói với hắn. Điều này chứng tỏ nàng hoàn toàn chắc chắn những gì nàng vừa nói là mục đích thật sự của đám người kia. Nếu nàng nói dựa vào lực lượng tình báo trong tay mà điều tra ra thì Vương Minh càng không tin tưởng tính chân thật của cái mục đích kia bởi vì tính ra so về thực lực trong tay của Lê Thị Tuyết còn kém xa so với Vương Minh nhiều nhiều lắm, đến hắn còn cảm thấy việc điều tra là bất khả thi thì há nàng lại có thể điều tra ra được chứ. Lê Thị Tuyết im lặng một lúc rồi nói: “Việc này là tôi lén tìm được ở chỗ Phương Thiên Uy” “Ở chỗ Phương Thiên Uy?” Vương Minh nghe xong mà sắc mặt cực kỳ cổ quái. Vương Minh hơi bực mình, hắn có cảm giác dường như Lê Thị Tuyết đang cố tình trêu đùa hắn thì phải. Nếu như Lê Thị Tuyết lấy được thông tin kia ở chỗ Phương Thiên Uy vậy không ít thì nhiều cái tổ chức đứng sau lưng đám khí giả kia có quan hệ với Phương Thiên Uy hoặc không thì trong tay Phương Thiên Uy có một lực lượng đủ khả năng so sánh với tổ chức kia để có thể moi móc, điều tra được về hành động giết hại gia đình Lê Thị Tuyết. Nghĩ đến đây Vương Minh lại cảm thấy rất buồn cười, không chút nào tin tưởng bởi nếu như quả thật là vậy liệu Phương Thiên Uy ở Giang Kiều có thể bị đám Hắc Cẩu ép sát sao đến tình trạng sắp thành một con chó điên hiện giờ hay không? “Có phải ngài cảm thấy điều này rất hoang đường phải không” Lê Thị Tuyết trong lúc nói chuyện đầu nàng dần dần dịch xuống dưới, lúc đầu là là ở trên bờ vai của hắn nhưng hiện giờ đầu nàng đã gối lên cặp đùi săn chắc của Vương Minh. Ở vị trí hiện tại, nàng hoàn có thể thu tất cả biểu hiện trên khuôn mặt và ánh mắt của hắn vào trong mắt. Từ trong ánh mắt của hắn, nàng có thể thấy được sự không tin tưởng. Vương Minh không phủ nhận, rất thẳng thắn gật đầu nói: “Đúng vậy, điều này rất là khó tin” Lê Thị Tuyết không hề phật lòng chút nào cả bởi nàng đã dự đoán được từ trước rồi. Nàng nói: “Quả thật là khó tin. Bất quá đó lại là sự thật. Nếu anh kiên nhẫn nghe tiếp chuyện của tôi anh sẽ hiểu rõ ngọn ngành” Vương Minh gật đầu hiểu, không nói gì nữa, tập trung lắng nghe tiếp chuyện xưa của Lê Thị Tuyết. “Sau khi chúng tôi trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám khí giả kia, hai anh chị tôi đã quyết định mang tôi đến Giang Kiều để sống nhờ dì của tôi. Lúc đó chúng tôi không một xu dính túi, không có tiền mua vé xe nên ba anh chị em chúng tôi phải đi bộ từ Đà Lạt đến Giang Kiều. Chúng tôi cũng không dám đi đến những chỗ đông người bởi anh chị lo sợ rằng khi đến đó sẽ có người của đám người kia thế nên chúng tôi chỉ có thể trốn chui trốn lủi trong các khu rừng núi ở biên giới, dựa vào rau cỏ trái cây dại hoặc thịt thú rừng để làm thức ăn. Chúng tôi cứ đi dọc theo biên giới, suốt nửa năm thì cuối cùng chúng tôi cũng đến được nhà của dì. Lúc đó chúng tôi chỉ ôm vận may, hi vọng tìm được một nơi để nương tựa, một nơi để che mưa che nắng chứ cũng không dám hi vọng gì nhiều, thậm chí trong lòng ba chị em cũng đã chuẩn bị sẵn trường hợp xấu nhất rồi nhưng thật không ngờ khi đến nơi, dì đối với chúng tôi rất tốt. Dì sống độc thân, không có con nên khi chúng tôi vừa đến thì dì lập tức nhận chúng tôi làm con nuôi, đối đãi với chúng tôi như con cái ruột của mình vậy. Vì lo lắng đến sự an toàn của chúng tôi đồng thời cũng vì để chúng tôi có thể có được một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ bình thường khác, dì đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc và vận dụng tất cả các mối quan hệ để làm giả các loại giấy tờ, giúp chúng tôi che giấu thân phận thật.” Vương Minh nghe đến đây trong lòng không khỏi cảm thán không ngờ trên đời này vẫn còn có người tốt bụng như dì của Lê Thị Tuyết. Nếu như đổi lại là bình thường, đột nhiên có một phiền toái lớn như vậy đến cửa chắc chắn sẽ phủi tay, làm bộ không nhận biết hoặc là cho vài đồng tiền rồi đuổi ba người kia đi. Vậy mà dì của Lê Thị Tuyết lại không ngại ngần phiền toái nhân nuôi ba chị em nàng, đã vậy lại còn rất cẩn thận vì ba chị em nàng che giấu thân phận để ba người có thể sống một cuộc sống bình thường. Quả thật là một người tốt, tốt đến mức hiếm hoi. Vương Minh lúc này mới hiểu được thế nào gọi là máu mủ tình thâm a. Bất quá cũng làm Vương Minh cảm thấy thương tiếc chính là người dì này của Lê Thị Tuyết tốt như vậy nhưng số phận lại không chiếu cố người này, sống độc thân không con không cái, tuổi thọ cũng không được dài lắm, theo Vương Minh nhớ thì người này chết trong một tại nạn giao thông, lúc đó mới có hơn bốn mươi một chút thì phải. Ài, đúng là cuộc đời bất công a, người tốt đoản mệnh. Lê Thị Tuyết nói một hơi liền một mạch đến đây thì dừng lại, nghỉ một chút lấy hơi rồi nói tiếp: “Dì lúc đầu có ý định để cho cả ba anh chị em chúng tôi cùng đến sống với dì nhưng anh cả và chị hai của tôi lo sợ đột nhiên có nhiều người đến ở nhà dì như vậy sẽ khiến người khác chú ý thế nên kiên quyết không tiến vào nhà dì ở mà chỉ một mình tôi đến ở. Dì tôi lúc đấy rất nhiều lần khuyên nhưng không thể khuyên nổi hai anh chị tôi nên chỉ có thể đưa cho hai người một số tiền để hai người ra thuê nhà ở gần đó. Lúc đó tôi rất khó hiểu không biết tại sao hai anh chị lại như vậy nhưng mãi sau này tôi mới biết hai anh chị vẫn không thể quên được vụ cái đem đó thế nên vì không muốn để dì lo lắng, hai anh mặt ngoài là thuê sống chung một căn nhà gần nhà dì nhưng thực ra hai người lại thay đổi tên họ, tách riêng sống ở hai nơi đồng thời cả hai cũng thôi không tiếp tục việc học của mình mà tham gia vào một bang hội trong thế giới ngầm Giang Kiều để ngóng tin tức, thỉnh thoảng thì mới bí mật đến thăm tôi và dì”