Siêu Cấp Ác Ma
Chương 269 : Nhờ Vả
“Ở Pháp”
Vương Minh nhíu mày nhưng hắn vẫn không buông tha hỏi
“Vậy sư phụ có số điện thoại di động không?”
Lão Henry lắc đầu cười khổ nói
“Cái ông bạn già này của ta từ trước đến nay một khi đã muốn đi du lãm thế giới thì không bao giờ mang điện thoại trên người, hắn nói cầm điện thoại sẽ có rất nhiều người gọi điện đến làm phiền”
“À”
Vương Minh kêu một tiếng, trong lòng hơi có chút thất vọng. Vốn từ sau khi thực chiến với Vũ Tuấn, Vương Minh mặc dù thắng nhưng hắn nhận ra rằng về mặt thực lực sức chiến đấu thì hắn rất mạnh mẽ nhưng về khoản các kỹ xảo không chế nội khí thì hắn thiếu hụt thảm trọng vì vậy Vương Minh tính toán nhờ một người có kiến thức sâu râu về nội khí chỉ điểm một chút kỹ xảo. Người đầu tiên Vương Minh nghĩ đến là dì Bạch và Tô Hải nhưng hắn lại nhớ ra mình không có phương thức liên lạc với hai người này vì vậy hắn chuyển mục tiêu đến vị sư phụ họ Tà của mình. Vì ở trong này cấm dùng điện thoại nên Vương Minh định tính mấy hôm nữa gọi nhờ điện thoại trong phòng Thư Vân, liên hệ với lão Henry để hỏi cách thức liên lạc với sư phụ. Nhưng thật không ngờ hôm nay Vương Minh lại được gặp trực tiếp lão Henry bất qua điều hắn muốn làm lại không có khả năng làm được.
“Vương Minh, có việc gì gấp cần liên lạc với lão Tà sao? Nếu cần thiết thì ta sẽ cho người tìm cách liên lạc với hắn ta cho”
Lão Henry chú ý đến vẻ mặt thất vọng của Vương Minh tưởng rằng có chuyện gì quan trọng nên chủ động đề nghị
Vương Minh lắc đầu nói
“Không cần đâu, chỉ là có một số điều thắc mắc về hắc ám nội khí cần lão Tà chỉ dạy lý giải vài chỗ thôi”
“À ra vậy, nếu là hắc ám nội khí thì quả thật là ta không thể giúp gì được rồi”
Lão Henry lắc đầu nói
Vương Minh nghe xong lời này đột nhiên nhớ ra lão Henry này cũng có một thân nội khí cường hãn, hắn vội vàng hỏi lão Henry
“Lão Henry, ông cũng là khí giả phải không?”
“Phải, thực lực cũng không tệ”
“So với lão Tà thì ai mạnh hơn?”
Lão Henry nghe câu hỏi này mà thân thể hơi cứng lại, khuôn mặt có chút tức giận kèm không càm lòng, dường như câu hỏi vô tình này của Vương Minh đã chọc ra một cái kỷ niệm mà lão Henry không muốn nhắc đến. Nếu như đổi lại là người khác mà hỏi cái loại câu hỏi như thế này thì lão Henry chắc chắn sẽ thưởng cho vài quyền nhưng hắn nhớ ra Vương Minh không biết gì thì tức giận giảm xuống, buồn bực nói
“Đương nhiên là ta mạnh hơn rồi”
Vương Minh nghiêng đầu nhìn lão Henry rõ ràng thể hiện một bộ dạng không tin. Bị Vương Minh nhìn kiểu như vậy khiến lão Henry không được tư nhiên, cuối cùng không nhẫn nại được hắn bó tay cắn răng nói sự thật
“Được rồi… được rồi đừng có dùng cái kiểu đó nhìn ta. Ta nói thật , lão Tà mạnh hơn ta bất quá bất quá đó là về sức mạnh của nội khí chứ về mặt kỹ xảo khống chế thì hắn ta muốn xách dép cho ta cũng không kịp”
Vương Minh biết lời này của lão Henry là nói thật. Nhờ lại lúc còn ở trên đảo tiến hành thực chiến với lão Tà lại so với cảm nhận về Uy của lão Henry dùng lúc nãy Vương Minh xác nhận về mặt không chế nội khí thì lão Henry mạnh hơn lão Tà, bất quá khoảng cách giữa hai người cũng không chênh lệch lớn lắm chứ không đến nỗi giống như lời lão Henry nói. Vương Minh đảo mắt suy nghĩ một lúc, hắn hỏi
“Vậy ông có thể dùng nội khí tạo ra vũ khí nóng được không?”
“Tại vũ khí nóng?”
Lão Henry lần này thật sự bị Vương Minh chọc cho tức giận nhưng hắn vẫn giữ được kiềm chế chỉ là ném cho Vương Minh một ánh mắt khinh thường nói
“Tưởng trò gì khó, cái trò rẻ tiên ba xu như vậy mà ta lại không làm được thì chẳng lẽ cái danh Thần súng của ta vứt cho chó ăn à”
“Thật sao?”
Vương Minh nghe xong mà mắt sáng lên như thể đi trên đường đột nhiên nhìn thấy được cục vàng vậy.
Lúc này lão Henry mới chú ý đến vẻ mặt thèm khát của Vương Minh, hắn hỏi
“Vương Minh chẳng lẽ cậu muốn học cái trò này?”
“Đúng đúng vậy”
Vương Minh không phủ nhận mà gật đầu xác nhận. Hắn nghĩ mình muốn cầu người khác giúp đỡ thì tốt nhất là nên thành thật, không cần phải giấu rốt. Sau đó hắn liền kể chi tiết lần thực chiến trước với Vũ Tuấn cho lão Henry nghe. Lão Henry nghe Vương Minh nói xong thì gật đầu cười vỗ vai hắn nói
”Không tệ, thật sự là không tệ a, không ngờ cậu có thể làm được kỹ năng Khiên chắn, quả thật bây giờ ta có chút hâm mộ lão Tà không biết lão ta kiếp trước tu gì lại vớ được một tên đệ tử có thiên phú cao như cậu”
“Quá khen, quá khen”
Vương Minh khách sáo hai câu bất quá trong lòng cảm thấy vận phần kiêu ngạo, cũng đúng thôi nếu bạn là một con gà tơ vừa mới bước chân vào giới khí giả được một hai năm mà lại được một vị khí giả cường hãn với vài chục năm kinh nghiệm mở lời khen ngợi thì không cảm thấy hãnh diện mới là chuyện lạ.
“Được, nếu vậy thì sáng sớm mỗi ngày ra sân bãi phía sau ta chỉ dạy một chút về kỹ năng tạo vũ khí nóng. Huấn luyện bắt đầu từ ngày mai, nhớ là bốn giờ sáng đó, ta hiện giờ có rất nhiều việc cần làm nên nhớ đến đúng giờ bằng không ta không có thời gian để chờ đợi đâu”
“Tôi sẽ đến đúng giời, ông yên tâm”
“Ừ vậy thì tốt. Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước”
“Vậy để tôi tiễn ông một đoạn”
“Ừ”
Lão Henry gật đầu rồi hắn cùng Vương Minh sóng vai ra khỏi phòng họp ngầm dưới mặt đất. Trở lại phòng của mìn, Vương Minh không kiềm chế được nữa hắn lúc này đã trở lên vô cùng kích động. Quả thật từ sau lần chiến đấu đó với Vũ Tuấn, chứng kiến kỹ năng tạo vũ khí nóng bằng nội khí Vương Minh thật sự hâm mộ và khao khát. Mặc dù Hắc huyết long đao của Vương Minh rất mạnh, chém sắt như chém bùn nhưng dù sao muốn sử dụng phải cận chiến mà trong chiến đấu có một số trường hợp không thể tiếp cận đối phương được, lúc đó vũ khí nóng như súng ống các loại mới là thích hợp. Đồng thời nếu hắn thuần thục loại kỹ năng này vậy có nghĩa là từ nay hắn không cần lúc nào cũng phải kè kè khẩu súng bên người, chỉ cần huy động hắc ám nội khí là có ngay để sử dụng. Quả thật là hết sức tiện lợi.
Vì vậy suốt bay ngày nay Vương Minh điên cuồng tập luyện thậm chí còn không ngại mất mặt, vác cái mặt dày đi nhờ vả bại tướng của hắn Vũ Tuấn chỉ dạy về kỹ năng này nhưng sau bao ngày kết quả thu được lại làm Vương Minh cảm thấy buồn bực. Hắn đã tạo ra được một khẩu súng lục nhưng chỉ tạo được cái vỏ bên ngoài còn thứ quan trọng là các linh kiện bên trong mặc dù hắn đã cố hết sức, thử đi thử lại vô số lần nhưng vẫn không thành công. Thế nên ngày hôm nay, khi gặp được lão Henry, biết ông ta là một cao thủ nội khí lại thông thạo kỹ năng tạo vũ khí nóng thì Vương Minh cảm thấy như bắt được kho báu, vội vàng hướng ông ta trợ giúp. May mắn cho Vương Minh là lão Henry là người phương Tây nên tư tưởng rất thoáng, nếu như là một người phương Đông như Vũ Tuấn, Tô Hải có tư tưởng truyền thừa rất mạnh thì với cái loại kỹ năng mà hiếm người luyện được như thế này, muốn những người có tư tưởng truyền thừa phương Đông vô tư chỉ dạy là vô cùng khó khăn. Vì vậy nắm được cơ hội học tập cái thứ kỹ năng kia, Vương Minh làm sao không kích động được cơ chứ.
Thế là suốt một tháng sau đó, hắn lại trở về với thói quen hồi làm sát thủ, sáng bốn giờ dậy cùng với lão Henry tập luyện dưới sân bãi phía sau khu nhà tập thể, sau khi lão Henry kết thúc chỉ dạy, Vương Minh tự tập luyện đến bảy giờ sáng sau đó đi ăn, ăn xong lại về phòng xem có công việc cần xử lý không nếu không thì lại tiếp tục điên cuồng tập luyện. Có thể nói trong một tháng này công việc của Vương Minh rất đơn giản chỉ là ngủ, ăn, xử lý công việc, tập luyện.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
70 chương