Siêu Cấp Ác Ma

Chương 220 : Uy Hiếp

Tên ẻo lả nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì giận lại càng thêm giận, tần suất phập phồng của bộ ngực càng lúc càng lớn nhưng khổ nỗi là xương ngực của hắn cũng đã có vài chỗ rạn, cứ mỗi lần lên xuống là lại một lần đau nhói khiến tên ẻo lả này vừa hít thở lại vừa khẽ rên rỉ trông hết sức quái dị “Đcm giết, giết thằng chó này cho tao. Thằng nào giết được thì tao sẽ trọng thưởng” Có lẽ vì tức giận nên não của tên ẻo lả này cũng teo lại, cứ theo thói quen bình thường cứ khi nào mà bị thiệt dù chỉ là một chút cũng hò hét đám đàn em theo sau lao lên. Nhưng lần này khác mọi lần, bình thường khi hắn vừa ra lệnh lập tức đám đàn em ảo ào như ong vỡ tổ lao lên thế mà lúc này đây đáp lại hắn chỉ là một mảnh yên tĩnh khác thường. Hắn ngước nhìn xung quanh thì cách chỗ hắn không xa lúc này đây hai tên đàn em đi theo hắn đã là hai cái xác không hồn nằm trên mặt đất bẩn thỉu. Nhìn thấy tình cảnh này trong lòng hắn chợt rét lạnh. Vương Minh nguyên lại lúc trước nhìn thấy hai tên kia tính bỏ chạy thì không một chút chậm trễ phát động Lưu tinh bộ pháp với tốc độ cực nhanh lần lượt tiếp cận sau lưng hai tên tặng mỗi tên một trọng quyền vào xương sống khiến hai tên này tắc thở ngay tại chỗ. Tên ẻo lả sợ đến mức mặt trắng bệch có lẽ cũng gần đặt đến trình độ cắt không ra một hột máu. Hắn lắp bắp kinh sợ nói “Mày… mày muốn… muốn làm gì. Mày… mày… có biết… biết tao là ai… không” “Đương nhiên là biết rồi. Mày là một trong hai cánh tay đắc lực của Thanh Long thuộc Liên Minh phải không?” “Đúng… đúng…” “Vậy thì đúng rồi. Người tao đang muốn tìm là mày đó. Mày có rảnh không, cùng tao đi đến một nơi” Vương Minh cười cười, một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân nhưng trong ánh mắt của tên ẻo lả thì lại như những cơn gió mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, tên buốt cõi lòng. Hắn lúc này biết mình không có cơ hội chạy thoát, vì vậy hoàn toàn buông lỏng suy sụp không có chút phản kháng nào. Vương Minh thấy tên này trong tình trạng khuất phục thì hài lòng nhưng hắn vẫn chưa vội hỏi mà hắn liếc nhìn sang người đang ông thân mình bầm dập đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh. Hắn quay đầu cười với người đàn ông này nói “Ông anh à, dạo gần đây tình hình nơi này rất hỗn loạn tốt nhất nếu không có việc gì thì tốt nhất là hạn chế ra ngoài, đặc biệt là vào trời tối kẻo không mấy tình huống tương tự như này lại xảy ra, lúc đó không có ai như tôi xuất hiện cứu ông anh đâu” Người đàn ông sửng sốt rồi dùng ánh mắt chân thành chắp hai tay khó khăn cúi người nói “Cảm tạ… cảm tạ câu” Vương Minh phất phất tay nhẹ nhàng nói “Không có gì. Ông anh nhanh đi đi” “Cảm ơn” Người đàn ông này cố nói nốt vài lời cảm ơn rồi mới chật vật khó khăn lê từng bước khó nhọc dời đi. Đáng nhẽ ra lúc đầu Vương Minh tính giết luôn người đàn ông đáng thương này bởi dù sao ông ta cũng nhìn thấy cảnh hắn giết hai tên côn đồ kia nhưng không biết thế nào mà lại mủi lòng không ta tay được. Vì vậy lúc nói chuyện với người đang ông này hắn cố tình đứng vào những chỗ góc tối ít ánh sáng nhất hòng muốn dùng sự tối tăm của nơi này che đi một phần diện mạo thật sự. Thực ra Vương Minh hơi lo lắng quá, hắn không biết rằng trong mắt người đàn ông kia hành động của hắn không khác gì anh hùng mặc dù hắn giết người nên khi trở về người này không hề có ý định đi báo cảnh sát, đây là lí do tại sao khi thấy Vương Minh giết người xong mà người đàn ông này nói chuyện với Vương Minh không chút sợ hại, lại còn mười phần cảm kích Vương Minh nhìn người đàn ông tội nghiệp kia rời đi mà thở dài. Thế giới này là như vậy đó, cường giả vi tôn, kẻ mạnh luôn là người thống trị, không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì khác chỉ cần kẻ đó có nắm tay cứng là sẽ có tất cả. Nhìn thấy tình cảnh người đàn ông kia Vương Minh lại càng thấy lí tưởng ban đầu của mình là đúng đắn, muốn vươn tới cuộc sống trong mơ thì trước hết phải có một thực lực hùng mạng không kẻ nào dám khinh nhờn làm nên móng. Thở dài cảm thản hắn nhìn sang tên ẻo lả đang run rẩy trên đổng rác hắn hỏi. “Rốt cuộc bọn Liên Minh chúng mày định làm gì? Sao lại tụ tập nhiều người của bọn mày ở quận này như vậy?” Tên ẻo lả nghe vậy thì cả kinh sợ hãi hỏi “Mày là người của Hắc bang” Vương Minh cũng không ngờ cái tên này cũng có chút bản lĩnh nha, trong tình huống bị đe dọa đến sợ hãi mà vẫn nghĩ ra được điều này, coi như cũng xứng đáng là thủ hạ tâm đắc của Thanh Long. “Đúng vậy” Vương Minh không thèm phủ nhận bởi từ lúc bước vào đây hắn đã quyết định cái tên ẻo lả trước mặt này không thể tồn tại trên cõi đời này nữa. Nếu mà kẻ đó đã xác định phải chết thì việc gì hắn phải nói dối, thôi thì thật lòng một phen coi như cho tên ẻo lả này chết mà nhắm mắt. Tên ẻo lả thở dài, hắn là người lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo, từ năm mười tuổi đã đi vào thế giới đen tối này, chén chém giết giết nịnh hót cực khổ chịu đựng mới lên được đến vị trí hiện nay, hắn cũng hiểu một khi đối phương thẳng thắn thừa nhận thì kết cục của hắn chỉ có chết mà thôi. Tuy đã kinh qua nhiều lần chém giết tăm máu tươi nhưng thực sự trong lòng tên ẻo lả vẫn rất sợ chết, hắn ôm một tia hi vọng cuối cùng nói “Được tao sẽ nói những gì tao biết, chỉ cần mày tha cho tao một mạng này” Vương Minh không cần suy nghĩ lắc lắc đầu từ chối “Không được, mày phải chết nếu không sẽ rất phiền phức” Thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng đã mất, tên ẻo lả chợt quên mất cơn đau toàn thân, tâm trí hắn chợt trở lên điên cuồng hắn cười như điên như dại rồi dữ tợn uy hiếp Vương Minh “Ha ha ha… nếu vậy thì mày đừng hòng mà lấy được một từ nào từ miệng tao” “Mày đang uy hiếp tao?” Vương Minh nhắn mày khó chịu hỏi “Cứ cho là tao uy hiếp mày đi. Mày hay chọn đi mạng tao hay là thông tin?” Tên ẻo lả thấy bộ dạng của Vương Minh thì có chút khoái chí hắn nghĩ rằng sự uy hiếp của hắn đã có tác dụng, vậy đồng nghĩa với việc cái mạng nhỏ bé này sẽ có hi vọng được cứu nhưng câu trả lời của Vương Minh đã làm cho chút hi vọng vừa mới manh nha của hắn lập tức bị dập tắt, giống như một nhóm tro tàn đang có hi vọng bùng cháy thì đột nhiên bị cả một thùng nước lạnh dập vào. “Mạng mày hay thông tin?” Vương Minh nhếch mép khinh bỉ nói “Mày nghĩ một con chó đang chờ chết như mày lại có đủ tư cách ra điều kiện với tao ư” Tên ẻo lả sửng sốt, tuy rằng hắn cố trấn tính nhưng trong ánh mắt vẫn bùng lên sự dao động hoang mang. Hắn cố nói “Vậy mày không muốn thông tin” Vương Minh lắc lắc đâu, lắc lư ngón tay qua lại nói thản nhiên “Mày sai rồi. Thông tin tao vẫn muốn mà mạng của mày tao cũng muốn luôn” “Mày… vô liêm sỉ” “Vô liêm sỉ? Buồn cười, mày hãy nhìn lại mày lúc này đi mày chỉ là một con cá nằm trên thớt chờ tao chặt chém chai phần mà thôi. Hừ… mày không định nói sao, yên tâm đi tao có rất nhiều trò tỉ như bẻ đốt ngón tay ngón chân, thông ass,... đảm bảo ày cực khoái trước khi chết” “Mày…” Lúc này tên ẻo lả thực sự hoảng sợ, hắn lăn lội trong hắc đạo tính đến nay đã hơn chục năm, thủ đoạn độc ác máu tanh nào mà chưa thấy nhưng những thủ đoạn mà tên thanh niên mặt trắng đang liệt kể trước mặt này quả thật là quá mức tưởng tượng, quá mức kinh tởm đến một tên hung ác như hắn cũng cảm thấy run sợ, chỉ vừa mới tưởng tượng một chút thôi mà hắn cảm thấy bụng dạ đã nhộn nhạo như muốn phun trào ra ngoài. “Thế nào có muốn thử qua một chút không?” Vương Minh híp mắt cười lạnh “Không không…” Tên ẻo lả hoàn toàn tin tưởng cái tên mặt trắng như thư sinh trước mặt này không phải là loại người nói chơi, hắn nói được chắc chắn là sẽ làm được. Quả thật ngàn vạn lần hắn không ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài hiền lành của người trước mặt kia lại đang ẩn náu một tên ác ma hung ác đến cực điểm. Lúc này tên ẻo lả thật sự không còn có chút phản kháng nào nữa, hắn hoàn toàn không cầu được sống mà chỉ cầu được chết thống khoái, nhanh chóng thoát khỏi tên ác ma đội lốt người trước mặt này.