Siêu Cấp Ác Ma
Chương 219 : Chó Ngáp Phải Ruồi
“May mắn?”
Hầu Toàn trong điện thoại nghe thấy câu nói kì lạ của Vương Minh thì cảm thấy khó hiểu vô cùng
“À không có gì… chỉ là anh nghe thấy chú phân tích rất đúng nếu quả thật là như vậy thì chúng ta không phải lo nghĩ nhiều về Nhị bang, bọn chúng cùng lắm chỉ giám sát với thăm dò thôi chắc chắn tạm thời sẽ không có hành động gì bất lợi cho chúng ta. Điều quan trọng hiện giờ là phải nhìn chằm chằm vào đám người Liên Minh”
Vương Minh lúc này biết mình lỡ miệng vì vậy vội vàng lấp liếm. Hắn là người duy nhất trên đời này biết sự thật về cái chết kì quái của Dịch Thế Hùng nhưng hắn không ngu gì mà nói bô bô ra khỏi miệng, không nói đến pháp luật chỉ cần nhìn đám người Nhị bang kia, nhất là tên Trần Vĩnh Phú nếu biệt sự thật này hắn không mang cả Nhị bang ra liều chết với hắn thì mới đúng là chuyện lạ. Đây chính là điều vạn vạn lần hắn không muốn xảy ra a. Vì vậy hắn thầm phát thệ cái bí mật này sống thì để trong bụng chết thì theo xuống mồ.
“Vâng em biết rồi. À vậy còn bản kế hoạch thì sao?”
“Cái đó để sau đì, dù sao kẻ thù hiện giờ trước mặt chúng ta cần đối phó là Liên Minh chứ không phải Nhị bang. Chú cứ cất giữ lại coi như là kế hoạch cho tương lại”
“Em biết rồi”
“Ừ. Tạm thời chú phân phó anh em không được có hành động gì lỗ mãng, chúng ta sẽ áp dụng chính sách lấu tính chế động, lấy bất động ứng phó với vạn biến. Tình hình hiện giờ anh sẽ hạn chế liên lạc với chú nếu có việc khẩn cấp thì gọi điện cho anh, vạn bất đắc dĩ mới phải gặp mặt trực tiếp”
“Anh yên tâm”
“Được rồi. Cứ làm như vậy đi. Anh cúp máy đây”
Vương Minh cúp máy, hắn không lập tức lái xe dời đi mà xuống xe đi dạo vài vòng khu vực các con đường xung quanh trụ sở Hắc bang lần nữa. Hắn hi vọng đi đi lại lại chẳng may chó gáp phải ruồi vớ được một tên cao tầng nào đó của hai bang phái kia để thăm hỏi chút tin tức trong bụng tên cao tầng này. Quả thật ông trời không phụ người có công, khi đi qua một con ngõ nhỏ vắng người tối và sâu hun hút, Vương Minh đột nhiên nghe thấy tiếng người kêu cứu
“Đại ca… đại ca… xin anh tha cho tôi, tôi chỉ là phụ hồ kiếm được mấy đồng tiền còi, nếu anh lấy hết thì cả nhà tôi làm sao”
Tiếp theo đó truyền đến rất nhiều tiếng cười khả ố có chút thích thú, dựa vào tiếng cười này Vương Minh có thể xác định đối phương có khảng ba bốn người gì đó. Một giọng nói eo éo vang lên khiến người khác rợn người
“Đcm nhà mày thì liên quan gì đến bố mày. Có trách thì chỉ trách số mày dúng là số chó. Đúng lúc ông may đang thiếu tiền lẻ nên mượn mày mày dùng tạm mà thôi. Mà mày có biết bọn tao là ai không hả”
“Dạ… dạ… em… em không biết”
Giọng nam yếu ớt, sợ hãi run rẩy vang lên
Một kẻ khác lại nói, giọng của kẻ này có chút ồm ồm nghe giống như trẻ em vừa vỡ giọng vậy
“Đầy là anh Thịnh “chột” thân tín của Thanh Long đại ca, một trong bốn vị thủ lĩnh của Liên Minh. Thế nào có phải sợ rồi không hả”
Thanh Long? Liên Minh? Vốn đang định cất bước rời đi bởi cái loại chuyện cướp giật này mỗi ngày nhan nhản khắp nơi, không trăm vụ thì cũng tám mươi vụ, Vương Minh tự nhận mình cũng không là người hiệp nghĩa gì mà rảnh hơi can thiệp vào mấy cái chuyên vụn vặt này cả, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy hai cái tên này thì lập tức thay đổi ý định, dừng bước xoay người bước vào trong con ngõ tối
Hắn không xa lạ gì cái kẻ gọi là Thanh Long đại ca kia. Kẻ này chính là một trong bốn chiến tướng của Liên Minh. Thực sự cơ chế hoạt động của Liên Minh có khách biệt rất lớn với những bang hội hắc đạo khác từ trước đến nay. Cũng dễ hiểu thôi bởi cái đại bang phái này không phải là một bang phái chỉnh thể mà là một liên hiệp do nhiều bang phái nhỏ hợp lại với chất kết dính là quan hệ lợi ích phức tạp.
Tóm lại, có thể chia các bộ phận trong Liên Minh làm hai phần, phần thứ nhất chính là nhóm cố vấn, là những nhân vật đầu não chuyên nghiên cứu tình hình, đưa ra đối sách và chủ trì các mối quan hệ làm ăn cả ngoài sáng lẫn trong tối. Phần thứ hai chính là lực lượng chiến đấu, có nhiệm vụ chủ yếu là đánh chiếm, chiếm giữ quản lí và thu tiền bảo kê. Mà lực lượng chiến đấu này lại chia là làm bốn nhóm lần lượt lấy tên là Thanh Long, Bạch Hổ, Lân Giác, Hắc Phượng; bốn người đứng đầu bốn nhóm trong lực lượng chiến đấu và những người trong nhóm cố vấn chính là những nhân vật đầu não để duy trì hoạt động của Liên Minh. Có thể nói mô hình hoạt động của Liên Minh giống như một nhà nước thu nhỏ với rất nhiều tầng lớp nối tiếp nhau, điều này đảm bảo rằng lợi ích sẽ được phân chia công bằng đồng thời nếu một phần có sự cố sẽ lập tức được phần kia bổ trợ khắc phúc, tránh cho Liên Minh rơi vào cảnh suy tàn.
Vương Minh hí hửng vô cùng, không ngờ lại gặp may tóm được một tuy địa vị không cao lắm nhưng cũng không phải thấp, chắc chắn từ miệng tên này sẽ thu được một số thông tin hữu ích nào đó. Nghĩ là làm Vương Minh đẩy nhanh bước chân đi, nhanh chân đi vào bên trong.
Ở cuối con ngõ lúc này có bốn người, ba người đứng và một người đang nằm com rúm người trên nên đất bẩn thỉu. Nhìn qua người đang nằm trên đất, chỉ cần liếc qua bộ quần áo công nhân xây dựng cũng biết được đây là một người nghèo kiếm sống bằng nghề chân tay. Còn ba tên đang đứng, tên đứng giữa người gầy gầy ẻo lả, nhìn hắn Vương Minh nghĩ có lẽ chỉ cần một con gió to một chút thôi chắc đã thổi bay tên này lên tận mấy tầng mây rồi. Đứng bên trái tên ẻo lả là một thằng nhóc choai choai tóc dựng mào gà, nhuộm mà xanh lá chuối, khuyên tai khuyên mũi chằng chịt nhưng mặt lại trẻ ranh. Người còn lại thì nước da ngăm đen, người cao to vạm vỡ, trên mặt và trên tay đầy vết săm trổ trông khá là hổ báo dự tơn, cộng thêm cái đầu trọc lốc bóng loáng như sư càng khiến bộ dạng của hắn giống với một tên xã hội đen hơn.
“Dừng tay”
Vương Minh đi đến thấy ba tên định tiếp tục đánh người đang nằm trên đất, nếu hắn mà không ngăn lại chắc người đang nằm kia sẽ bị đánh tàn phế mất.
“Thằng nào?”
Ba tên dừng chân lại giữa không trung rồi xoay người lại, than hâm ẻo lả của tên đứng giữa vang lên khiến Vương Minh cảm thấy da gà dà cóc nổi lên khắp người.
Vương Minh liếc nhìn ba tên nhìn thấy trên tay tên ẻo lả đang cầm một cái ví da cũ kĩ mốc meo, chắc hẳn đây là ví của người đàn ông đang nằm kia. Hắn hừ một tiếng cả thân ảnh như hồn ma tan biến trong không khí lập tức xuất hiện trước mặt tên ẻo lả.
Tên ẻo lả vừa quay người lại đột nhiên thấy bóng người đứng ngay trước mặt mình, trong sự sửng sốt và bàng hoàng còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì hắn cảm thấy ở vùng bụng truyền đến cảm giác đau đớn rồi cơ thể nhẹ tênh giống như một con diều đứt dây bay lên không trung vài mét rồi nhẹ nhàng tiếp rơi xuống đổng túi rác gần đó. Cũng chẳng phải do tên này may mắn gì chỉ là Vương Minh lúc ra tay vì thấy tên này còn có chỗ hữu dụng cần dùng nên lực đạo phát ra và điểm tiếp đất được tính toán tỉ mỉ sao cho cái tên ẻo lả nặng lắm chỉ là rạn vài cái xương, không đến nỗi hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.
“A”
Hai tên đi cùng tên ẻo lả chứng kiến đại ca của mình thực hiện một màn bay trên không trung rồi tiếp đất nhẹ nhàng như trong rạp xiếc thì ngây người không hiểu chuyện gì. Mãi một lúc sau thì cái tên nhóc choai choai mới tỉnh lại vội vàng lùi ra xa Vương Minh, miệng hét lên kinh hoàng giống như một thiếu nữ đang sắp bị một tên dâm tặc hiếp dâm vậy.
Nhờ tiếng hét này mà tên to con đầu trọc tỉnh lại vội vàng chạy đến bên tên ẻo lả đang nằm trên đống túi rác rên rỉ kêu cha gọi mẹ.
“Anh Thinh, anh có sao không?”
Tên đầu trọc nắm lấy cánh tay tên ẻo lả định xốc hắn lên thì lập tức tên ẻo lả kêu lên một tiếng như heo bị chọc tiết rồi hắn trừng mắt nhìn tên đầu trọc quát
“Đcm mày, đau chết tao mất, đừng đụng vào tao nữa”
“Vâng vâng em xin lỗi”
Tên côn đồ vội vàng buông tay ra khiến cơ thể vừa được nâng lên một khoảng của tên ẻo lả rơi bịch xuống túi ra. Mặc dù chỉ là một khoảng rất ngắn, bên dưới lại có một đống túi rác trợ giúp nhưng do khung xương của tên ẻo lả sau một đấm của Vương Minh đã rạn nứt không ít chỗ nên vừa rơi xuống hắn lại tru lên một tiếng như chó sói. Bừng bừng tức giận, không thèm để ý đến hoàn cảnh bây giờ của mình, tên ẻo lả tặng ngay cho tên đầu trọc một loạt tiếng chửi thóa mạ cực kì khó nghe. Tên đầu trọc bị thóa mạ, mưa xuân bắt đầu người nhưng không dám hé răng ra một tiếng nào cả ai bảo cái tên đang nằm trên đống rác này địa vị trong bang cao hơn hắn chứ. Mắng chửi chán chê thấy trong lòng thoải mái hơn đôi chút hắn mới quay ra nhìn Vương Minh với ánh mắt như giết người, hắn cố nén đau quát lớn
“Đm mày, mày là thằng chó chết nào dám xen vào chuyện của bố mày hả”
Vương Minh lúc này đang ngồi bên cạnh người đàn ông vừa bị ba tên kia hành hung, trả lại ví cho người này đang xem xét vài vết thương thì nghe thấy tiếng ẻo lả vang lên. Vương Minh trừng mắt quay lại nhìn hắn, giọng lạnh lùng nói
“Nếu không muốn chết sớm thì ngậm cái miệng chó hôi thối của mày lại cho tao”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
70 chương