Siêu Cấp Ác Ma

Chương 192 : Chuyện Cũ Của Dương Hân

Rất nhanh Dương Hân mang từ trong bếp ra một vài món ăn đơn giản đặt lên trên bàn. Lúc này nàng đeo một chiếc tạp dề màu hồng nhạt bên trên có thêu hình mèo hello kitty trông cực kì đang yêu. Điều này vô hình trung khiến khí chất lãnh đạm và cứng rắn của một phó chủ tịch thường ngày trên người nàng biến mất, lúc này trong mắt Vương Minh thì Dương Hân trông giống như một bà nội trợ gia đình hơn. Dương Hân đi đến tủ rượu nhìn qua mấy chai rượu bên trong phân vẫn không biết chọn chai nào, nàng quay ra hỏi ý kiến Vương Minh "Anh thích uống loại nào?" Vương Minh nhìn lướt qua tủ rượu. Lúc vào nhà hắn không chú ý đến cái tủ này lắm nhưng lúc này chú ý đến thì làm hắn có chút bất ngờ. Hắn không ngờ một cô gái như Dương Hân lại có thứ sưu tập rượu, một thú vui của cánh đàn ông. Dương Hân nhìn thấy ánh mắt nghi nghi hoặc hoặc cực kì khó hiểu của Vương Minh nhìn mình. Dương Hân cũng đoán ra tại sao nàng ta cười nói "Đây vốn là thú vui của cha tôi dần dần tôi bị ông lây nhiễm nên cũng sưu tập rượu chỉ khác là rượu ông sưu tập là các loại rượu nội còn tôi chỉ thích rượi ngoại. Thỉnh thoảng căng thẳng hoặc mệt mỏi sau giờ lắm việc, vừa ngồi vừa chiêm ngưỡng bộ sưu tập của mình, trên tay là một ly rượu cũng là một thú vui" Vương Minh gật đầu rồi dời ánh mắt về cái tủ rượu nhỏ ba tầng. Hắn lướt qua một loạt các chai rượu rồi nói "Lấy vang trắng đi" "Được" Dương Hân mở tủ lấy ra một chai vang trắng cùng hai ly cao cổ đặt lên trên bàn. Nàng ta nhìn chai rượu với ánh mắt hết sức trìu mến nâng niu nói "Đây chính là chai rượu tôi có đầu tiên trong bộ sưu tập" Vương Minh cười cười gật đầu. Hắn vươn tay ra cầm cái mở chai cùng cái chai mở nắp rồi rót vào hai ly một cách rất nhẹ nhàng chuyên nghiệp. Là một người trong nghề Dương Hân nhìn qua cũng biết tay nghề rượu của Vương Minh rất khá nàng ta nói "Không ngờ anh cũng có hiểu biết về rượu" "Chỉ là có chút võ vẽ thôi, hồi trước những lúc rảnh rỗi không biết làm gì toàn tìm đến rượu làm bạn nên cũng có tìm hiểu đôi chút. Làm sao sánh được với một người trong nghề như cô được chứ" "Tôi cũng giống anh thôi" Dương Hân cười cười, nàng nhận ly rượu từ tay Vương Minh không nói một lời nốc một hơi hết tiếp sau đó đặt ly xuống dưới bàn nói với giọng như ra lệnh "Anh rót tiếp đi" Vương Minh cực kì ghét nhưng người nói với hắn bằng cái thứ giọng này nhưng mà hôm nay tình cảnh có chút đặc biệt, trước mặt hắn là một mỹ nhân đang có tâm trạng buồn thảm nên hắn cũng không thèm chấp nhặt làm gì. Hắn lại tiếp tục rót rượu vào ly. Dương Hân lại nhận ly rồi tiếp tục uống một hơi cạn sạch. Cứ thế cứ thế đến ly thứ năm Vương Minh không thể không lên tiếng ngăn nàng lại "Đủ rồi đấy. Tuy đây là vang trắng nhẹ nhưng nếu cứ uống như vậy thì cô sẽ say đấy" "Say ư" Đột nhiên Dương Hân cười lớn nàng nói "Đúng vậy. Lúc này tôi đang muốn say đây" Vương Minh lắc đầu hắn không tiếp tục rót rượu nữa mà đặt chai rượu lên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Dương Hân bộ mặt cực kì nghiêm nghị hắn nói "Tôi biết cô đang có chuyện buồn trong lòng. Có chuyên gia đã nói nếu có chuyện buồn tốt nhất là nên chia sẻ ra ngoài nếu không cứ để tích tụ dần dần lâu ngày sẽ dẫn đến stress nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sức khỏe, cuộc sống và công việc" Dương Hân nghe thấy vậy thì trầm mặc cúi đầu không nói gì. Đối với nàng trên đời này có hai thứ quan trọng và có ý nghĩa nhất chính là đứa em trai nuôi Hắc Cẩu và sự nghiệp đang thuận buồm xuôi gió của mình. Nếu như nàng rơi vào tình trạng stress thì đúng là cuộc sống của nàng sẽ rơi xuống vực thẳm. Suy nghĩ một lúc nàng nhìn lên Vương Minh thấy khuôn mặt đang cười như ủng hộ mình thì thở dài, nàng đã hạ quyết định trong lòng. Dương Hân tự rót ình một ly, nàng muốn dùng rượu để cổ động thêm sĩ khí để có chút dũng cảm nói ra được cái quá khứ đau lòng kia. Uống xong ly rượu, nàng bắt đầu nói với một thứ giọng có chút huyền ảo, ánh mắt mông lung nhìn ra cửa sổ như đang nhớ lại chuyện xưa "Năm đó tôi mới mười tám tuổi, vẫn là cô sinh viên năm nhất ngây thơ của trường đại học Kinh tế ở thủ đô. Chính lúc còn đang bỡ ngỡ vì cuộc sống mới lạ xung quanh cũng là lần đầu tiên xa nhà nên còn tim tôi cảm thấy cực kì trống vắng và yếu ớt. Lúc đó người con trai kia đã xuất hiện" "Có phải là người đàn ông gặp ở trong nhà hàng P không?" "Phải" Dương Hân gật đầu nàng tiếp tục kể "Anh ta tên Lê Văn Mạnh cũng là người Giang Kiều, lúc đó anh ta đang là sinh viên năm cuối của trường. Chúng tôi gặp nhau trong buổi lễ mừng tân sinh viên, ngay từ lúc gặp nhau tôi đã bị vẻ lịch lãm, khuôn mặt đẹp trai, cách ăn nói lịch sự và rất cuốn hút của anh ra thu hút. Và cứ thế chỉ sau ba lần hẹn nhau đi uống cafe anh ta đã chính thức bước chân vào trái tim tôi. Anh có biết lúc đó tôi hạnh phúc thế nào không?" Nghe thấy Dương Hân hỏi Vương Minh không nói gì chỉ bảo trì trầm mặc. Vương Minh luôn có một nguyên tắc không hiểu thì sẽ không nói gì cả. Thực sự trong lĩnh vực tình cảm này vốn hiểu biết của hắn quá ngắn, từ trước đến nay hắn chỉ là một cái máy gần như không có tình cảm gì mãi đến khi gặp Triệu Vận được nhận sự ấm áp từ tình yêu say đắm của nàng ta thì Vương Minh mới dần dần cởi mở được trái tim bị trói buộc suốt bao lâu ra. Dương Hân không thấp Vương Minh trả lời nhưng cũng không để tâm nàng tiếp tục kể "Suốt bốn năm chúng tôi quen nhau, tôi như được ngâm trong hũ mật, cực kì hạnh. Tuy hạnh phúc nhưng tôi quản điểm bảo thủ, khác với các bạn học khác nên coi như là vẫn chưa cùng anh ta đi quá giới hạn. Tôi vốn định rằng khi mình tốt nghiệp, tìm một công việc làm rồi hai người cứu nhau, trong đêm tân hôn đầu ý nghĩa đó tôi sẽ trao cho anh ta cái quí giá nhất của mình. Nhưng khi tôi vừa ra trường thì…" Nói đến đây thì đột nhiên Dương Hân ngừng lại, bàn tay cầm ly siết chặt cái ly khuôn mặt tự hồ trầm xuống, giọng cũng lạnh lùng hơn hẳn "Tôi phát hiện ra một điều thật khủng khiếp. Hóa ra từ ba năm trước, anh ta đã cắp đít theo váy một người phụ nữ khác. Mà người phụ nữ này không ai khác lại chính là cô bạn gái cùng phòng kí túc xá với tôi" "Chính là người phụ nữ kiêu ngạo kia" "Phải" "Cô ta là tiểu thư một nhà giàu có ở thủ đô, cha cô ta nắm trong tay một công ty lớn khá có danh tiếng, đó cũng chính là công ty mà Lê Văn Mạnh làm việc lúc ra trường. Hóa ra vì để leo lên chức giám đốc công ty, anh tác không tiếc sức và tiền bạc để theo đổi cô gái tên Trần Mai kia." Nói đến đâu Dương Hân nở nụ cười tự giễu, lúc này nhắc lại chuyện cũ trong lòng nàng cảm thấy đắng chát và đau đớn nhưng nàng vẫn cố nói "Anh ta đến tiếp cận tôi chỉ bởi vì một cụ đánh cược, mà quan trọng nhất lúc đó chính là được thảo mãn cái cảm giác hư vinh chinh phục được hoa hậu giảng đường. Suốt bốn năm yêu nhau thứ anh ta nhắm đến duy nhất chính mà cái ngàn vàng của tôi vậy mà lúc đó tôi lại không nhận ra. Anh nói tôi có phải là một người phụ nữ quá ngu ngốc hay không?" Vương Minh hơi có chút kinh ngạc, hắn không ngờ tiểu sử tình yêu của nàng ta lại bi thẩm đến như vậy. Mặc dù hắn không hiểu nhiều về tình yêu nhưng hắn biết mối tình đầu dù thất bại hay thành công đều sẽ để lại ấn tượng trong lòng, đặc biệt là các cô gái tuổi mới lớn. Đó sẽ là một cú sốc cực lớn ảnh hưởng đến cả tâm lí và tính cách. Lúc này Vương Minh đã hiểu tại sao Dương Hân bây giờ lại có thái độ lạnh nhạt với nam giới như vạy. Nàng ta đã mất hoàn toàn niềm tin đối với nam nhân trên thế giới này. Vương Minh nhấp một ngụm rượu, cảm nhận vị rượu còn lưu lại trong khoang miệng rồi hắn mới nói "Cô không phải ngu ngốc" Vương Minh dừng lại như nghĩ gì đó rồi tiếp tục nói "Cô đã nghe qua một nhà hiền triết nói chưa: tình yêu chính là một thứ thuốc độc cũng vừa là một thứ thuốc bổ, nó khiến người ta cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào nhưng cũng khiến người ta trở lên ngu ngốc đánh mất lí trí bản thân" Dương Hân sững người nàng không ngờ rằng Vương Minh lúc này lại thốt ra từ miệng những lời đạo lí như vậy. Bất tri bất giác từ giây phút này hình ảnh Vương Minh trong mắt nàng đã có chuyển biến. Lúc đầu gặp Vương Minh nói thật là ấn tượng của nàng đối với hắn có chút không tốt, trong mắt nàng Vương Minh là một điển hình của một tên lưu manh háo sắc hạ lưu trộn lẫn với một tên gian thương cáo già. Nói chung là không có gì là tốt đẹp cả Nhưng trải qua vài lần tiếp xúc đặc biệt là trong giây phút này, nàng thấy từ trên người Vương Minh toát ra một cảm giác rất khó nói lên lời. Từ trên người hắn, Dương Hân cảm thấy được sự trưởng thành và sự thành thục, từng trải hơn hẳn so với những thanh niên cùng tuổi. Quả thật là quá khác biệt so với ấn tượng ban đầu của nàng vê Vương Minh. Dương Hân cảm giác lúc này nàng nhìn không thấu được Vương Minh, không thể biết đâu mới là con người thật sự của hắn "Có lẽ anh nói đúng" Dương Hân một lúc lâu sau mới thở dài nặng nề nói. Tuy vậy trong lòng nàng lúc này cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Có lẽ gánh nặng trong lòng suốt bao năm qua được thổ lộ ra ngoài khiến nàng ta có cảm giác như vậy Vương Minh cười hắn nói "Tôi nói thật trên thế giới này có bảy tỉ người, đàn ông cũng nhiều như nấm sau mưa mà trong đống nấm đó có nấm độc lại cũng có nấm ăn được. Vì vậy tôi nghĩ sớm muộn cô cũng sẽ gặp được một người nam nhân tốt hợp với mình, chỉ là hiện giờ người đó chưa xuất hiện mà thôi. Nói tóm lại một câu: tất cả là tùy vào duyên phận" "Tùy vào duyên phận" Dương Hân lẩm bẩm lại câu này rồi một lúc sau khuôn mặt có chút tươi tình, hàng lồng mày giãn ra nàng nở nụ cười. "Đúng vậy. Tất cả phải tùy vào duyên phận. Cảm ơn anh"