Siêu Cấp Ác Ma

Chương 190 : Khó Khăn Của Dương Hân

Tầm khoảng năm giờ chiếu Vương Minh lái xe đến trước khi nhà chính quyền thành phố Giang Kiều chờ đợi. Đến nơi đợi mãi một lúc, nhìn dòng người mặc trang phục công sở tấp nập ào ra khỏi tòa nhà như dòng nước lũ nhưng mà hắn nhìn căng mắt vẫn không thấy thân ảnh xinh đẹp động lòng người của Dương Hân đâu cả, không kiên nhẫn được nữa hắn lấy điện thoại ra bấm số của Dương Hân "Dương Hân tôi đang đợi ở cổng khu chính quyền. Bao giờ cô tan ra vậy" "Xin lỗi đã làm anh phải đợi lâu. Đột nhiên cuối giờ có công văn phải giải quyết gấp" Dương Hân dùng dọng ái ngại xin lỗi nói. "Vậy thì cô giải quyết xong đi. Công việc là quan trọng, tôi đợi chút cũng được" "Cảm ơn" Dương Hân nói một tiếng cảm ơn vì sự rộng lượng của Vương Minh rồi nàng lập tức cúp máy. Chờ đợi chán chê mê mỏi, may mà có điện thoại hiện đại để lên mạng cho đỡ nhàm. Đang lúc nói với lời tình tứ với hai người Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai thì Dương Hân không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa xe. Đợi một lúc nàng vẫn thấy Vương Minh chăm chú vào điện thoại không hề chú ý đến sự xuất hiện của nàng, Dương Hân có chút không kiên nhẫn dùng tay gõ vào cửa kính Cộc… cộc… Vương Minh giật mình nhìn ra ngoài đã thấy khuôn mặt tươi cười như hoa nở của Dương Hân, Vương Minh cười cười xấu hổ hắn cất điện thoại xuống xe hỏi nàng "Cô xuống từ khi nào vậy." "Được một lúc rồi" "Sao không gọi tôi" "Bởi tôi thấy anh đang mải mê chat nên không muốn làm phiền. Sao có phải đang chat với bạn gái phải không?" Vương Minh cười cười gật đầu xem như đồng ý với lời nói của Dương Hân. Hắn đi đến cưa xe bên cửa, mở cảnh cửa xe rồi đứng sang một bên làm một bộ dạng mời cực kì có phong độ thân sĩ. Vương Minh nói "Thời gian không còn sớm nữa. Mời người đẹp lên xe" Dương Hân cười cười, nàng cũng không ngờ Vương Minh lại có thể bày ra một bộ dạng quí ông lịch sự như vậy. Đợi Dương Hân bước lên ngồi vào vị trí tay lái phụ, Vương Minh mới đóng cửa rồi trở lại ví trí lái xe. Hắn cười hỏi Dương Hân "Chúng ta đi đâu?" "Nhà hàng P đi, tôi đã đặt phòng trước rồi" "Được" Vương Minh gật đầu dáp ứng. Hắn mặc dù ở Giang Kiều rất ít thời gian nhưng với trí nhớ hơn người hắn chỉ cần đi vài vòng khắp thành phố là coi như nhớ mọi ngách ngách lớn nhỏ của thành phố này không thua kém gì người dẫn bản địa sống lâu năm. Cái nhà hàng P kia hắn cũng biết, đó là một nhà hàng đồ ăn phương Bắc mới mở nhưng khá có danh tiếng, nghe nói đầu bếp trưởng của nhà hàng này là một đầu bếp đứng đầu ở miền Bắc nên chất lượng món ăn cực kì ngon, Vương Minh lần trước ở Giang Kiều đã từng đi qua nhưng chưa vào thử cúng muốn khi nào đó đi thử ăn một chút nhưng mà khổ nối công việc bận rộn đồng thời nhà hàng đó muốn dặt chỗ phải hẹn trước mấy ngày liên. Vương Minh híp mắt nhìn Dương Hân vừa lái xe vừa nói "Ai đúng là người có quyền có thế có khác. Chỉ cần một câu nói là có thể đặt phòng riêng tại nhà hàng P a. Bọn dân den chúng tôi làm sao bằng các vị được." Dương Hân nhếch mép có chút khinh bỉ lời nói của Vương Minh. Nàng trào phúng nói "Tôi làm sao quyền to bằng anh được chứ. Anh chả phải chỉ cần hô một tiếng là lập tức cái mũ trên đầu tôi bị lột ngay sao" Vương Minh cười cười hắn không muốn nói đến chuyện này nữa mà đổi qua chuyện khác "À mà cô có chuyện gì buồn phiền phải không?" "Làm sao anh biết?" Dương Hân giật mình ngạc nhiên hỏi. Vương Minh cười cười rồi chỉ tay vào lông mày của Dương Hân nói "Cô xem kìa từ lúc cô xuống đến giờ tôi thấy lúc nào kể cả lúc cười hai hàng lông mày của cô có chút nhíu lại, trên tràn mơ hồ ẩn hiện có nếp nhăn. Đây là biểu hiện rõ ràng của người có tâm sự. Tôi đoán chắc tâm sự của cô là ở công việc phải không" "Thật sao" Dương Hân nghi hoặc nàng lật tấm kính chiếu hậu nhìn vào trong gương một lúc rồi thở dài, cả người bộ dạng mệt mỏi dựa vào ghế tựa. Nàng uể oải gật đầu nói "Không sai. Tình hình có chút vấn đề" "Nói cho tôi xem nào. Có lẽ tôi giúp gì được cô chăng?" Dương Hân không nói gì nàng có chút chần chừ. Căn bản chuyện này là thuộc vào loại văn kiện mật, chính quyền đã ra sức bưng kín bế phong chuyện này không để lộ ra với truyền thông bởi nếu sự việc này vỡ lở sẽ là một cơn bảo cực lớn đả kích đối với chính quyền Giang Kiều, sẽ có rất nhiều kẻ phải mất chức và vào nhà đá. "Nói ra đi. Nói ra một chú sẽ làm nhẹ lòng hơn đó" Vương Minh thấy Dương Hân vẫn chần chừ thì lại càng tò mò hơn vì vậy càng ra sức thúc giục. Dưới sự thúc giục mạnh liệt của Vương Minh cuối cùng hắn cũng thu được kết quả. Dương Hân thở dài nói "Anh biết về khu công nghiệp Rạng Đông chứ" "Tôi biết" Vương Minh gật đầu. Có lần Vương Minh đến phòng làm việc công ty của Nguyễn Giai Giai, trong lúc chờ đợi vô tình thấy một tập tài liệu khảo sát về khu công nghiệp Rạng Đông này của Giang Kiều. Theo như trong tài liệu thì khu công nghiệp Rạng Động là khu công nghiệp trọng điểm của thành phố Giang Kiều, được tỉnh ủy cực kì chú trọng và dồn rất nhiều tâm huyết, tài tài vào vật lực đổ vào với hi vọng khu công nghiệp này sẽ là bước chân đầu tiên mở ra một thời kì mới cho kinh tế Giang Kiều và kinh tế tỉnh X vốn từ xưa đến nay đã quá phụ thuộc vào lĩnh vực trao đổi buôn bán hóa ở biên giới. Dương Hân sợ Vương Minh thật sự không biết chỉ đáp có lẽ vì vậy nàng ta tỉ mỉ nêu ra những ý tưởng và dự định tốt đẹp ban đầu của khu công nghiệp rồi đột nhiên nàng dừng lại, nghiến răng ken két dùng giọng oán hận nói "Nhưng mà ý tưởng tốt đẹp đó lại bị phả hủy bởi đám quan lị mục ruỗng tham ô. Chỉ trong ba năm dự án bọn chúng đã liên hợp với nhau tham ô hàng trăm tỉ đồng của nhà nước. Người xưa có câu giấy không bọc được lửa, một chuyện lớn như vậy sớm muộn cũng có ngày bị lộ ra. Tuần trước ủy ban kỉ luật tỉnh ủy đã tập kích bất ngờ bắt đi những kẻ chủ chốt mục ruỗng, thu lại được một phần nhưng chỉ là một phần nhỏ số tiền bị thất thoát. Theo thông tin điều tra thì kẻ chủ mưu cũng chính là tên phó chủ tịch kiêm chủ nhiệm khu công nghiệp là kẻ ăn nhiều nhất, hắn đã sớm đánh hơi được nên đã chuyển tất cả số tiền ra nước ngoài đồng thời nhanh chóng dẫn người thân cao chạy xa bay sang Canada rồi" Dương Hân dừng lại một chút rồi nói "Mà đó còn chưa hết, từ vụ việc này chúng tôi còn tra ra được khu công nghiệp đó có rất nhiều vấn đề. Gần như toàn bộ số công ty tham gia vào đều là công ty mà hoặc có đi nữa thì cũng không đáp ứng nổi một nửa tiêu chuẩn. Hiện giờ cả khu công nghiệp rộng lớn không khác gì một cái xác không hồn cả" "Có phải bây giờ chính quyền tỉnh đang yêu cầu các cô xoay sở bù khoản tiền tham ô để cứu sống cái dự án này đúng không?" "Đúng vậy. Anh nói xem một thành phố nghèo như Giang Kiều làm sao kiếm được một khoản tiền lớn như vậy chứ. Đây chẳng phải là cố tình tạo áp lực cho chúng tôi sao" Dương Hân ai oái nói Vương Minh nhếch mép kinh bỉ. Vương Minh nói "Theo tôi nghĩ thì tỉnh ủy đang tìm một con dê thế tội thì đúng hơn" "Tôi cũng biết vậy nhưng mà người ta qua to đè chết người, chúng ta làm gì còn bất cứ biện pháp nào chống cự cơ chứ" "Cũng đúng" Vương Minh gật đầu rồi trầm ngẫm. Thật sự là chuyện quan trường hắn cũng không hiểu lắm muốn hắn góp ý hiên kế cho Dương Hân là chuyện xa vời nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã của Dương Hân làm hắn sinh ra một cảm giác không đồng lòng, hắn nói "Cô xem thế này có được không. Tôi sẽ giới thiệu cho cô một vài người bạn để họ đầu tư vào khu công nghiệp đồng thời sẽ nhờ người ở bên trên cố gắng tạo áp lực đè lực ảnh hưởng của vụ việc này xuống thấp nhất có thể" "Nếu như vậy thì tốt quá" Dương Hân nghe thấy thì hai mắt sáng người lên. Nàng hoàn toàn tin tưởng lời nói của Vương Minh không phải là nói xạo để an ủi nàng, từ việc lần trước chuyển nàng từ một trưởng phòng nhảy cóc hai bậc lên phó chủ tịch thường vụ đã cho thấy được khả năng kinh người của hắn. Lúc này nàng hoàn toàn tin tưởng Vương Minh có đủ khả năng và tiền vốn đề giúp nàng giải tỏa sự việc đau đầu này "Cảm ơn anh Vương Minh" Dương Hân không kìm được lòng phần khích nhói người lên hôn một cái lên má của Vương Minh Vương Minh bị Dương Hân tập kích bất ngờ thì sững người suýt chút nữa không giữ được tay lái. Vương Minh cố gắng trấn tĩnh tâm thần nhưng từ trên má, tại chỗ Dương Hân hôn tới truyền đến một cảm giác ấm áp lại tê tê thư sướng cực kì làm Vương Minh không khỏi nổi lên ý định cầm thú lập tức dừng xe rồi đè Dương Hân ra mà triền miên ân ái một phen.