Siêu Cấp Ác Ma

Chương 156 : Vương Tung Sơn Đến

Việc đưa người vào trong quân đội thực ra Vương Minh đã tính toán từ khá lâu rồi. Kể từ lúc giúp Dương Hân ngồi lên chiếc ghế phó thị trưởng thành phố Giang Kiều thì ý nghĩ này đã nảy ra trong đầu hắn. Hiện giờ bên chính quyền dựa vào tài lực của hắn có thể giúp Dương Hân cộng với túi tiền không lồ hiện giờ của Vương Minh thì giúp nàng ta ngồi tên lửa lên chức cũng không phải là không co khả năng, còn bên quân đội nếu Hầu Dũng đi vào thì với lịch duyệt trước đó của hắn lại cộng với sự chiếu cố của Liễu Sơn Thành thì chẳng mấy chốc cũng sớm thăng vài quân hàm a. Đến lúc đó cả bên quân đội và chính quyền đều có người của hắn thì đúng là quá mức hòa mỹ. Đang mải mê suy nghĩ thì cảnh cửa phòng bệnh mở ra, đứng ở trước cửa là một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuôi, mặc một bộ áo phông quần jean thông thường, chỉ là cô bé này có khuôn mặt cực kì khả ái đặc biệt là ánh mắt vô cùng hút hồn câu dẫn nam nhân, lại nhìn cơ thể nàng mặc dù chưa đủ độ chính nhưng so với các bạn cùng trang lứa đã có thể nói là phổng phao. Với tình hình này xem ra trên đời tương lai sẽ lại xuất hiện một thêm “hồng nhan họa thủy” a. Lê Minh Đức nhìn thấy cô gái thành niên xinh đẹp này thì mặt tươi cười, nụ cười vô cùng âm áp gọi “Linh à, em mang cơm đến sao?” Mỹ nhân này tên đầy đủ là Lê Linh, là em gái của Lê Minh Đức cũng chính là người mà hắn tiến cử thay hắn đảm nhiệm vai trò lãnh đạo hắc quân. Vương Minh còn nhớ lần đầu tiên gặp cô bé chính là cách đây ba hôm, lúc đầu thấy vóc người thon gầy của nàng thì Vương Minh không dám tin nàng ta có thể đủ khả năng thay thế Lê Minh Đức nhưng sau một hồi kiểm tra hắn suýt tí nữa thì sung sướng đến chết, Lê Linh cũng giống hắn đều là dị năng giả kiểm khí giả. Chỉ là do từ nhỏ đã theo gia đình Lê Minh Đức luyện nội khí nên tạm thời dị năng bị nội khí lấn áp mất không biểu hiện rõ ràng. Lại kiểm tra cô bé này một chút Vương Minh khá là bất ngờ về kiến thức của nàng ta, đừng nhìn nàng ta mới mười sáu tuổi nhưng về phương diện huấn luyện nội khí quả thật đến cả Vương Minh khi nghe nàng nói cũng phải cam bái hạ phong. Lúc đấy hắn không khỏi cảm thán số mình số cứt chó gì mà toàn với vải ngọc trong loài người, đầu tiên là Trương Nghĩa, sau đó là ba anh em họ Hầu, tiếp theo là Lê Minh Đức và Lê Linh, quả thật ông trời đã ưu ái hắn quá mức rồi. Tiếp theo đó hắn gọi điện gọi Triệu Vận đến để làm quen với Lê Linh. Trước khi Triệu Vận đến thì hắn có chút lo lắng bởi hắn nhận thấy Lê Linh và Triệu Vận là hai loại người khác nhau, Triệu Vận thì tính tình hướng nội, hay ngượng ngùng mềm lòng còn Lê Linh có lẽ do hoàn cảnh nên thành thục trước tuổi, luôn luôn duy trì một bộ dạng lạnh lùng trầm mặc ít nói. Nhưng mà hắn đã lo lắng thừa hơi, Triệu Vận vừa thấy Lê Linh hết sức cao hứng và Lê Linh cũng vậy, hai người sau đó nắm tay nhau nói chuyện thân mật ríu rít như hai chị em ruột khiến Vương Minh được một phen mở to mắt cảm thán về khả năng ngoại giao thiên phú của phụ nữ. Lê Linh nhìn Vương Minh và Lê Minh Đức gật đầu rồi đi vào trong phòng, đặt hai cái cặp lồng lớn lên trên đầu giường. Mở nắp ra một mùi thơm phức xộc vào cánh mũi của hai người Vương Minh khiến hai cái bao tử trống rỗng lập tức réo lên biểu tình. Vương Minh chỉ cần ngửi mùi là biết những món này do chính tay Triệu Vận làm. Nàng sợ hắn bụng dạ không tốt, không quen ăn thức ăn bệnh viện nên từ ngày đầu hắn nhập viện đều đích thân tự tay xuống bếp làm cơm rồi nhờ Lê Linh mang đến cho hai người bọn hắn. Gắp từng miếng thức ăn bở vào miệng, cảm nhân hương vị thức ăn tuyệt hảo thì trong lòng hắn cảm thấy tràn ngập hạnh phúc bởi hắn đã tìm được một người con gái thật tốt. Ăn xong Vương Minh bắt chuyện với Lê Linh “Lại làm phiền em mang cơm đến. Thật ngại quá” Lê Linh lắc đầu “Không phiền” “Em ở nhà anh có quen không? Có ưng ý không? Nếu có gì cần thay đổi thì đường ngại, cứ nói với anh và chị Vận, anh sẽ cho người đi làm ngay” “Không. Mọi thứ rất tốt” “Thế công việc ở khu huấn luyện thế nào rồi?” “Vẫn tốt. Mọi người đều tiến bộ rất nhanh” Lê Linh nói xong lại tiếp tục trầm lặng. Thấy nàng ta như vậy thì Vương Minh cũng cười khổ. Vốn biết Lê Linh là người rất ít nói nhưng hắn không ngờ nàng lại là người kiệm lời như vậy. Hầu như lần nào hai người nói chuyện đều theo một kịch bản hắn hỏi còn nàng trả lời khiến hắn mỗi lần nói chuyện với nàng ta có cảm giác mình đang nói chuyện với một cái máy tính vậy. Vẫn như mọi ngày Lê Linh đợi hai người bọn hắn ăn xong thì thu don hộp cơm rồi ra về. Nhìn bóng lưng của nàng biến mất sau cảnh cửa, Vương Minh cười khổ nói “Cô bé này thật lạnh lùng a, như một tảng băng ấy” Lê Minh Đức cũng cười bất đắc dĩ nói “Cũng không thể trách nó được. Từ nhỏ đã mất người thân, tưởng đã có được người thân rồi thì lại chứng kiến người thân ra đi. Thử hỏi làm sao mà con bé không lạnh lùng cơ chứ” “Đúng vậy” Vương Minh thở dài. Hoàn cảnh quyết định tính cách con người, hắn hồi trước cũng vậy, lãnh khốc vô tình không một chút tình cảm nhưng khi đến đất nước này, nhận được sự yêu thương hết lòng của Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai thì hắn dần dần nhận thấy tính cách mình đã biến đổi so với trước rất nhiều. -------------------------o0o---------------------- Trong căn hộ đối diện với căn hội của Vương Minh… Vương Yến ngồi trong phòng khách, đối diện với nàng là một người đàn ông trung niên. Nàng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt hỏi “Cha, cha đến đây làm gì?” Vương Tung Sơn nhìn đứa con gái hơn năm chưa gặp của mình, thấy nàng ta thân thể phồng phao, da dẻ trắng hồng thì trong lòng gật đầu nhưng ngoài miệng vẫn nói “Thì còn làm gì nữa, đến đây xem con sống thế nào. Mà con cũng thật là hơn năm không biết vác mặt về nhà để mẹ con kêu ầm trời lên, ta không chịu được đành vác cái thân già này đến thăm con” “Con cảm ơn. Con hiện giờ vẫn sống tốt, ăn ngon ngủ kĩ chơi rất vui vẻ nên chưa có ý định về nhà” “Cái con bé này…” Vương Tung Sơn thấy thái độ không mấy thiện cảm của con gái với mình thì không khỏi thở dài. Hắn biết con gái vẫn oán hận hắn vì lần trách phạt cách đây hơn hai năm, mặc dù sau này nghĩ lại thấy bản thân mình cũng có chút nặng tay nhưng hắn tựa hồ không hề hối hận bởi hắn biết nếu không có lần giáo huấn đó thì đứa con gái duy nhất này của hắn vẫn vô pháp vô thiên không coi ai ra gì. Một lần đau để đổi lấy sự trường thành cho con cái, tính ra lần trao đổi này hắn vẫn lời to là đằng khác. “Được rồi. Chắc cha lần này đến đây không phải chỉ là để thăm con thôi chứ” Vương Yến híp mắt tinh nghịch nhìn Vương Tung Sơn. Vương Tung Sơn có chút khó mở miệng, ngần ngừ một lát thì hắn mởi mở được lời “Là thế này. Gia tộc…” “Cha dừng lại cho con” Vương Yến ngắt lời Vương Tung Sơn. Chỉ nghe mấy từ đầu nàng đã biết cha sẽ nói đến chủ đề gì rồi. Ngoài hôn nhân đại sự của của nàng với tên công tử của gia tộc Stone thì còn chuyện gì khác nữa. Gia tộc Stone cũng giống như Vương gia là những gia tộc sát thủ lâu đời, chỉ là Vương gia trên bảng sát thủ đứng vị trí số một thứ gia tộc Stone chỉ đứng thứ hai. Số là cách đây nửa năm gia tộc Stone đột nhiên phái người đến đặt vấn đề hôn nhân giữa đại thiếu gia của họ với tiểu thư của Vương gia. Nếu đặt lên bàn cân tính toán thì có thể thấy đây là một cuộc hôn nhân đem lại rất nhiều lơi ích, hai gia tộc sát thủ hàng đâu thông hông sẽ khiến thực lực và quan hệ của hai bên đều tăng lên đáng kể, đàn áp mạnh mẽ sự vùng dậy đám sát thủ phía dưới Nhưng mà khổn nỗi Vương Yến lại không hề thích cái tên thiếu gia kia mặc dù bộ dạng của thiếu gia này cực kì tiêu sái tuấn tú, nói chuyện và động tác rất có chừng mực lịch đúng phong cách của một người đàn ông lịch lãm kiểu châu Âu. Trong tâm trí Vương Yến thì người đàn ông của đời này phải là một người mạnh mẽ, ít nhất cũng phải mạnh mẽ hơn nàng đây là điều kiện tiên quyết rồi sau đó mới xét đế ngoại hình cùng gia thế. Vậy mà cái tên công tử kia khi giao đấu với nàng không chịu nổi quá ba chiêu khiến nàng vô cùng thất vọng, hóa ra hắn chỉ là một cái thùng rỗng đẹp mã còn lại chả có chút thực lực nào cả. Mà gia tộc Stone này bị từ chối cũng không nản chí, cứ một tháng là lại cử người đến cầu hôn làm nàng càng lúc càng chán ghét vì vậy nàng đã thầm thề là thà chết chứ không chịu lấy cái tên mặt trắng đẹp mã kia. Vương Yến khoang tay trước ngực, nghiêm mặt nói “Con đã nói là con không thích cái tên Zack Stone đó chút nào cả vì vậy con thà không lấy chồng còn hơn phải lấy hắn” “Ta nghĩ con nên tiếp xúc nhiều hơn với cái tên tiểu tử đó xem, mới gặp nhau một lần làm sao biết mình có thích hay không?” Vương Tung Sơn tiếp tục khuyên giải Vương Yến lắc lăc đầu nói “Con chắc chắn không hề có chút xíu tình cảm nào với hắn, cho dù là sau này” Vương Yến đặc biệt nhấn mạnh ba chữ cuối cùng thể hiện rõ ràng quan điển của nàng. Vương Tung Sơn biết con tính tình của con gái mình cực kì cố chấp, đặc biệt là từ khi ra ngoài sống tự lập. Vương Yến một khi đã quyết định cái gì thì cho dù trời sập cũng không thể thay đổi được. Lắc đầu bó tay, Vương Tung Sơn không đề cập đến chủ đề này nữa, hắn lập tức hỏi sang chuyện khác “Được rồi cha hỏi con vụ trên tàu Elise có phải do con làm không”