Siêu Cấp Ác Ma

Chương 119 : Đến Hong Kong

Triệu Vận nhìn Vương Minh rồi nàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng nói “Ưm, anh đi nhớ trở về sớm với bọn em” Vương Minh mỉm cười trìu mến với nàng rồi ôm nàng vào sát trong lòng, giọng ngọt ngào nói “Triệu Vận đúng là em tốt với anh quá” “Vương Minh” Triệu Vận cảm thấy ở hạ thân mình đang có một cái gì đó cứng cứng nóng hổi chọc vào khiến nàng cảm thấy ran rát. Không cần nhìn nàng cũng biết hung thủ không ai khác chính là cái tên tiểu Vương Minh ở phía dưới đang tác oai tác quái. Vì vậy trong lòng có chút hoảng sợ nàng gọi tên Vương Minh. Vương Minh lúc này mới để ý đến khẩu thần công của mình đang gằm gè cô bé của Triệu Vận. Hắn vội vàng lui người ra xa, giọng áy náy nói “Triệu Vận anh xin lỗi” Triệu Vận thấy hắn như vậy thì thở phào nhưng đột nhiên nàng nhớ ra là Vương Minh sắp tới lại phải đi xa, mà nàng lại nhớ về những đêm cô tịch nằm một mình trong cái căn phòng rộng lớn này khiến nàng hết sức khó chịu, thậm chí nàng từng thử dùng tay để thỏa mãn nhưng càng dùng thì cảm giác tĩnh mịch khó chịu đó lại càng gia tăng hơn trước. Cũng phải thôi Triệu Vận đang ở độ tuổi sung sức mà lại vừa mới trải qua cảm giác hoan ái nên nhu cầu đặc biệt rất lớn. Vì vậy trong lòng nàng lúc này chỉ có hai nỗi sợ lớn nhất chính là sợ Vương Minh bỏ mình và sợ những đêm phải ngủ một mình, không có mùi vị quen thuộc của người nàng yêu. Nghĩ vậy mặc dù phía dưới còn hơi chút ran rát, Triệu Vận cắn răng nói “Vương Minh làm em một lần nữa đi” Vương Minh sững người trong giây lát. Hắn đột nhiên nghĩ ra tại sao nàng ta lại có biểu hiện như vậy nhưng vì sức khỏe của Triệu Vận nên Vương Minh khuyên nhủ “Triệu Vận à, e rằng thân thể em không tốt lắm” “Anh không yêu em phải không?” Triệu Vận thấy Vương Minh từ chối liền giở ngón võ sở trường vang danh thiên hạ của đám đàn bà con gái, làm nũng thần công. Mắt ngân ngấn lệ, nàng nói. Vương Minh lắc đầu, hắn bò dậy nằm đè người lên cơ thể Triệu Vận. Triệu Vận thấy Vương Minh như vậy thì mỉm cười rồi thò tay mơn trớn xuống dưới, khuôn mặt đỏ bừng hay tay lắm lấy khẩu thần công ngoại cỡ đang nóng rực của Vương Minh chỉnh đúng tọa độ rồi giọng lí nhí nói “Em chuẩn bị xong rồi, anh cho vào đi” Vương Minh cúi xuống hôn lên môi nàng rồi bắt đầu xua quân nhập động. Vì nghĩ đến thân thể của Triệu Vận nên hắn không dám lám manh chỉ nhẹ nhàng nhấp từng cái, rất nhu hòa nhưng cũng không thiếu uy lực khiến Triệu Vận cảm giác một trận tê dại sướng điên người truyền từ hạ thể lên đại não. Lại một phen mây mữa nữa qua đi, hai người một trên một dưới thở dốc, Vương Minh xoay người nằm lên trên giường nhìn đồng hồ, còn ba tiếng nữa là hắn phải xa nàng rồi. “Chúng ta ngủ thôi” Vương Minh vuốt ve đôi má đang ửng hồng của Triệu Vận nói. Ở phía dưới đang định lôi thằng nhỏ ra khỏi khu đấm lầy thì Triệu Vận ngăn lại, mặt nàng đỏ bừng dúi đầu vào trong ngực Vương Minh, giọng lí nhí nói “Đừng rút ra Vương Minh, anh cứ để bên trong rồi ôm em ngủ” Vương Minh mở to mắt không tin những lời này lại xuất ra từ miệng của một cô gái hay e thẹn như Triệu Vận. Triệu Vận thấy Vương Minh mở to mắt nhìn mình thì càng thẹn hơn giọng lí nhí nói “Lúc anh ở trong thì em mới cảm thấy chúng ta hòa làm một” Vương Minh cười cười, hóa ra là vậy. Hắn chiều nàng, đưa thằng nhỏ tiếp tục bơi lặn vào trong khu đầm lầy rồi kéo sát nàng ôm vào lòng ngủ. -------------------------o0o---------------------- Vương Minh bắt chuyến xe khách đi đến Hoa Huệ thôn, hắn không dừng lại ở đây mà xách túi hành lí chạy nhanh đến bờ biển. Nhìn cái bờ biển này làm Vương Minh nhớ lại mấy tháng trước, cũng chính tại nơi này hắn đã đặt chân đến đất nước này, chính thức bắt đầu một cuộc sống mới. Vương Minh nhìn sang bên trái thấy có một bóng đen đang đứng đó, biết bóng đen đó là Mã Đống thì Vương Minh tiếng đến đặt túi đồ xuống cát vỗ vai Mã Đống nói “Thuyền chưa đến sao Mã ca” “Vẫn chưa nhưng cũng sắp đến giờ hẹn rồi” Mã Đống đáp ánh mắt không nhìn Vương Minh mà vẫn nhìn chăm chăm về phía mặt biển đen kịt xa xa. Vương Minh thấ vậy cũng không hỏi thêm gì nữa cũng giống như Mã Đống ánh mắt hướng về phía biển đêm chỉ một màu đên kia. Đột nhiên từ phía biển có một chấm đen xuất hiện, chấm đen đó càng lúc càng tiến lại gần hai người Vương Minh. Lúc còn cách hai người khoảng chừng vài trăm mắt thì chiếc đèn pha trên tàu bắt đầu lóe sáng rồi lại phụt tắt liên tuc liên tục. Mã Đống thấy vậy thì vội vàng lấy chiếc đèn bin trong túi, đáp trả lại tín hiệu của chiếc tài kia. Hắn quay sang Vương Minh nói “Cuối cùng tàu cũng đã đến” Chiếc tàu ở xa xa nhận được tín hiệu liền lâp tức tăng tốc hướng về phía bờ biển. Lúc con tàu chạm vào bãi cát, một người đàn ông da đen mặc bộ quần áo thủy thủ nhảy xuống nhìn hai người Vương Minh và Mã Đống nói tiếng Anh bằng một giọng rất chi là khó nghe. “Giấy” Mã Đống hiểu lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho viên thủy thủ da đen này. Viên thủy thủ da đen cầm đèn pin kiểm tra tấm danh thiếp. Xong xuôi thì hất đầu về phia sau với hai người nói “Lên tàu” Vương Minh và Mã Đống the sự chỉ dân của thủy thủ da đen đi xuống hầm tàu, một mùi cá ttanh nồng xộc vào mũi, nếu không phải là đã quá quen với những thứ mũi kiểu như này trong các lần đi vượt biển chắc Vương Minh là chết vì tắt thở rồi. Khi an vị xong cho hai người Vương Minh thì viên thủy thủ da đen mới lên vị trí lái tàu. Còn tàu bắt đầu chuyển động mộ cách chầm chậm trên mặt biển. Con tàu đi được khoảng một tiếng thì dừng lại. hai người Vương Minh và Mã Đống được chuyển lên một con tàu chở hàng lớn hơn, trên boong tàu là vô số các công-ten-nơ các loại. Dưới sự chỉ dẫn của thủy thủ da đen, hai người được đưa vào trong một cai công-ten-nơ rỗng. Suốt mấy ngày sau đó thì hai người Vương Minh ở trong cái công-ten-nơ này, ngay cả việc vệ sinh cũng phải giải quyết vào các túi giấy, không được phép ra ngoài nên khi đến nơi, mở của công-ten-nơ ra một mùi xú uế nồng nặc bốc lên khiến đám thủy thủ phải nhíu mày. Vương Minh và Mã Đống bước ra ngoài, bộ dạng trông vô cùng rách rưới không khác ăn mày là bao. Vừa bước ra ngoài cả hai bị ánh sáng của mặt trời làm cho chói lòa nhắm chặt hai măt, cũng phải thôi hai người đã ở trong bóng tối quá lâu rồi nếu vừa ra ngoài mà trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng mặt trời không khéo bị mù mất. Rời bến tàu việc đầu tiên hai người làm là nhảy xuống biển tăm táp rồi thay bộ quần áo. Vì bị giam trong công-ten-nơ quá lâu lên người bốc lên một thứ mùi còn vô cùng khó gửi. Nếu mà cứ giữ nguyên hiện trạng như thế này mà vào thành phố chắc vừa mới đặt chân đã bị đám cảnh sát cho lên đồn rồi. Chọn một bờ biển hoang vắn gần bến cảng, nhảy xuống dưới biển, hai người kì cọ xong hết thảy lên bờ nhưng chưa vội đi vào trong thành phố mà ngồi trên bãi cát vàng bàn bạc. “Được rồi kế hoạch là như thế này” Mã Đống hớp mọt lon bia rồi nói. “Đầu tiên chúng ta sẽ đến khách sạn XVII thuê một phòng ở đo, thăm dò tình hình. Nếu như không có gì thay đổi thì ngày mai tàu Elise sẽ cập bến. Chúng ta có một ngày để chuẩn bị, thăm dò tình hình.” “Được. Vậy chúng ta đi thôi” Vương Minh đứng dậy lau khô ngươi, mặc một bộ quần áo mới cùng với Mã Đống đi ra đường cái, bắt một chiếc taxi đi vào trong thành phố. Khách sạn XVII là khách sạn lớn và xa hoa nhất Hong Kong. Tọa lạc ngay ở tại trung tâm thành phố, một vị trí cực kì đắc địa. Chỉ cần nhìn lượng khách ra ra vào vào liên tục trước cửa khách sạn là cũng biết khách sạn này làm ăn tốt đến như thế nào rồi. Đi vào bên trong, lối kiến trúc cung đình cổ của châu Âu kết hợt với tông màu vàng nhạt khiến du khách cảm thấy dường như mình đang ở trong một cung điện của các vua chúa châu Âu vậy. Người ta thường nói đắt xắt ra miếng, câu này hoàn toàn đúng với khách sạn XVII. Với điều kiện và hoàn cảnh tuyệt hảo như thế này không hề quá khi thấy chi phí một đêm ở đây dù chỉ là ở trong phòng bình thường đã là 700 $. Đấy là phòng bình thường còn cỡ các phòng như phòng VIP, phòng tổng thống thì không cần nói cũng có thể tưởng tượng được. Hai người Vương Minh và Mã Đống nhận một phòng đô ở tầng 10, đứng ngoài ban công nhìn thành phố Hong Kong nhộn nhịp kia Vương Minh không khỏi so sánh với Đông Doanh. Đông Doanh tiếng làm một thành phố quốc tế lớn nhưng nếu so với Hong Kong này thì đúng là còn phải sách dép về độ tấp nập và nhộn nhịp. Nhìn lên phía trên, phòng tổng thống nằm ở trên đỉnh tòa nhà, từ chỗ Vương Minh đến đó còn cách 20 tầng nữa. Mã Đống lúc này ra ngoài giải quyết công việc nên trong phòng chỉ còn lại Vương Minh. Ở trong phòng một mình ngắm cảnh bên ngoài mãi cũng cảm thấy nhàm chán vô vị. Vương Minh quyết định đi ra ngoài hành lang xem xét địa hình địa thế xem sao. Đi vào trong thang máy hắn định bấm lên tầng 30 nhưng thật bất ngờ là trên bản số của thang máy chỉ có đến số 28. Hỏi người phục vụ thang máy mới biết là tầng 29 và 30 là tầng đặc biệt phải đi thang máy chuyên dụng bên cạnh mới lên được. Bằng không còn một cách khác đó là ở tầng 28 có một cánh cửa thang bộ đi lên hai tầng trên. Lúc Vương Minh lên tầng 28 đi xem cánh cửa thang bộ này thì mày nhíu chặt lại bởi nơi này canh phòng quá nghiêm ngặt. Trải dài từ hành lang cho đến cảnh cửa là các tốp vệ sĩ chuyên nghiệp, trên thắt lưng đều giắt dùi cui và súng lục. Đồng thời ở trên các góc tường đều có camera an nình theo dõi liên tục 24/24. Đó là chưa kể đến cơ chế kiểm tra rất ngặt nghèo, không chỉ phải xuất trình thẻ căn cước đặc biệt mà còn phải qua máy dò kim loại trước cửa và máy quét võng mạc nữa. Thật đúng là khó nhằn a. “Xem ra chỉ còn nước leo cửa sổ mà thôi” Vương Minh thở dài ngán ngẩm nghĩ. Hắn thơ thẩn đi trong hàng lang tầng 28 đột nhiên một cánh cửa phòng mở ra, một thân hình nữ nhân xuất hiện. Vương Minh nhìn thấy nữ nhân này thì sững người lại, cảm giác trời đất như quay cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm “Tại sao lại gặp nàng ta ở đây”