Siêu Cấp Ác Ma
Chương 116 : Bữa Cơm Tại Nguyễn Gia
Vương Minh cười khổ nói
“Tao quên mất hẹn với Giai Giai là trưa nay đến nhà nàng dùng cơm”
“Oa, không ngờ mày tiến nhanh vậy. Chưa gì con rể đã ra mắt bố mẹ vợ rồi”
Phan Hoàng cười híp mắt nhìn Vương Minh. Vương Minh xua xua tay rồi nhìn đồng hồ thấy cũng nên rời đi rồi. Vốn là lúc đầu định tay không đi đến bởi dù sao hắn với Nguyễn Sinh cũng tính là chỗ đã quen biết nhưng mà nghĩ lại cẩn thận thì thấy lần này mình đến với thân phận là bạn của Nguyễn Giai Giai nên tốt nhất là xách một giỏ quà đến cho gọi là lễ phép.
Từ bây giờ đến giờ hẹn còn khoảng hơn giờ nữa nên hắn vội vàng chạy siêu thị ở gần nhất bất quá đến lúc vào đây hắn không nghĩ ra mình nên tặng thứ gì là thích hợp. Dạo qua mấy vòng cuối cùng hắn quyết định lấy hai chai rượu vang của Pháp coi như làm quà. Thanh toán tiền, Vương Minh lên xe phi đến khu biệt thự của Nguyễn Sinh. Đi đến trước cổng khu biệt thự thì Vương Minh bị bảo vệ ngăn lại không cho vào nên hắn đành bất đắc dĩ đánh điện thoại cho Nguyễn Giai Giai.
“Alô, anh Minh à, anh đến chưa”
“Anh đến rồi nhưng bảo vệ khu biệt thự không cho anh vào”
“Vâng, anh đợi tí em ra đón anh ngay”
Nói xong Nguyễn Giai Giai cúp điện thoại. Vương Minh cười cười, hắn lắc lắc rồi vào ghế ngồi thoải mái chờ Nguyễn Giai Giai. Không lâu sau hắn đã thấy thân ảnh của Nguyễn Giai Giai xuất hiện. Vừa nhìn thấy nàng thì hai mắt Vương Minh sáng rực lên.
Nguyễn Giai Giai hôm nay diện một bộ váy liền thân đen khiến vóc người đã hấp dẫn lại càng hấp dẫn hơn trước. Có lẽ vì tiết trời đã là tháng 12 nên hơi hơi lạnh vì vậy Nguyễn Giai Giai khoác bên ngoài một chiếc áo len mỏng màu hồng có in hình trái tim trông vô cùng dễ thương để giữ ấm. Cách ăn mặc của nàng vừa hiện lên sự cao quí của một vị tiểu thư lại vừa hiện lên sự trử trung tươi tắn của tuổi trẻ. Mà bình thường Nguyễn Giai Giai rất ít khi dùng đồ trang điểm nhưng hôm nay nàng đặc biệt dùng mĩ phẩm, điều này chứng tỏ trong thâm tâm nàng rất coi trọng buổi ăn cơm này Không chỉ Vương Minh mà mấy tên bảo vệ cổng cũng mê mẩn bất quá mấy tên bảo vệ này chỉ dám liếc nhìn chứ không dám nhìn chằm chằm vào nàng bởi tất cả đám bảo vệ này là ai.
Vương Minh bước xuống xe, dang hay tay ra. Nguyễn Giai Giai như một con chim nhỏ sà vào vòng tay của Vương Minh, hai tay luồn ra sau ôm lây eo hắn. Hai người thân mật một lúc rồi Nguyễn Giai Giai kéo tay Vương Minh vào trong phòng bảo vệ ở gần cổng, đến trước mặt một người bảo vệ khá có tuổi, trông bộ dạng có vẻ như là đội trưởng, nàng nói
“Bác à, đây là bạn trai cháu, lần sau anh ý đến thì cứ cho anh ý vào”
“Đương nhiên rồi, Nguyễn tiểu thư”
Vị bảo vệ trung niên cười hả hả, bộ dạng vô cùng khách sáo bắt tay hỏi han Vương Minh vài câu đẻ ghi vào sổ rồi bảo một tên bảo vệ mở cổng. Nguyễn Giai Giai và Vương Minh lái xe đến biệt thự của Nguyễn gia, tuy mới chỉ đến đây có một làn nhưng trí nhớ của Vương Minh cực tốt nên không cần Nguyễn Giai Giai chỉ đường vẫn có thể lái một mạch đến nơi.
Đi đến trước cửa căn biệt thự, Nguyễn Giai Giai đột nhiên cảm thấy hồi hộp vô cùng, trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập dữ dội, khuôn mặt đỏ bừng, đôi chân bỗng trở lên mềm nhũn không bước đi, hai tay bấu chặt vào tay Vương Minh. Vương Minh thấy nàng như vậy thì đặt bàn tay to lớn lên bàn tay Nguyễn Giai Giai nói
“Yên tâm đi. Cứ bình tĩnh”
Nguyễn Giai Giai gật đầu, nàng hít một hơi thật sâu rồi nắm tay Vương Minh đi vào trong nhà. Đi vào trong phòng khách, lúc đầu Vương Minh chỉ có mình và gia đình Nguyễn Giai Giai không ngờ lúc này lại xuất hiện thêm ba vị khách bất ngờ. Đó là Trần lão, ông nội của Trần Thanh Thanh, còn người thứ hai chính là người ngồi bên cạnh lao, một người đang ông trung niên thân thể vô cùng cường tráng vạm vỡ, Trường Thắng, bang chủ của Hắc Long bang. Nhưng hai người này Vương Minh biết hai người này có quan hệ với Nguyễn Sinh. Bất quá tại sao Lê Tiến Tài, ông chủ của công ty bảo an Tài Đại lại có mặt ở đây. Vương Minh đang ngây người ra thì Nguyễn Sinh không biết từ đây tiến đến, khuôn mặt tươi cười nói
“Vương Minh à, bọn ta đợi cháu nãy giờ”
Lúc này Vương Minh mới giật mình tỉnh lại từ trong sự kinh ngac, nhìn Nguyễn Sinh với ánh mắt nghi hoặc nhưng bên ngoài vẫn tươi cười tỏ vẻ khách sáo nói
“Xin lỗi chú Nguyễn Sinh, tại đường xác Giang Kiều tệ hại quá, tắc đường liên tục nên đến muộn. Lần đầu đến chơi cháu có chút quà gọi là quà gặp mặt”
Vương Minh nói xong đưa hai chai rượu vang cho Nguyễn Sinh. Nguyễn Sinh đưa hai chai cho người làm rồi nói
“Không sao không sao, chúng ta là người nhà việc gì cẩn phải khách khí như thế. Mà đằng nào cô cũng chưa làm xong món ăn cơi như là cũng đến kịp”
Nguyễn Sinh vỗ vỗ vào lương Vương Minh rồi nhìn về phía bav người ngồi trên ghế cười nói
“Được rồi cuối cùng mọi người đã đến đông đủ, chúng ta ngồi lên bàn thôi”
Bàn ăn bày la liệt các món sơn hào mĩ vị, từ hải sản cho đến thịt thú rừng thơm phức. Mọi người ngồi xuống bàn, Nguyễn Sinh là chủ nhà đương nhiên là ngồi lại vị trí chủ tọa, còn ba người Trần lão thì ngồi bên phải Nguyễn Sinh. Vương Minh cùng với Nguyễn Giai Giai và mẹ nàng, Liễu Mai ngồi bên phải. Bữa ăn này đối với Vương Minh thật vất vả a, suốt từ đầu đến cuối Liễu Mai liên tục gắp thức ăn cho hắn, vừa gắp bà vừa hỏi thăm tình hình nào là gia đình thế nào, làm gì,… trông không khác gì hỏi cũng cả. Phải mãi một lúc sau nhờ có Nguyễn Sinh và Nguyễn Giai Giai giải cứu thì Vương Minh mới thảnh thơi thưởng thức cái bàn ăn thịnh soạn vĩ đại kia.
Bữa ăn này chủ yếu là nói chuyện là chính, ăn uống là phụ nên phải mất một lúc lâu mới kết thúc. Vương Minh nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 2 giờ chiều rồi tính định rời đi thì Nguyễn Sinh ngăn lại. Nguyễn Sinh nói
“Vương Minh làm gì phải đi vội thế, cùng bọn ta lên thư phòng uống chút trà”
Vương Minh nhìn Nguyễn Sinh lại nhìn ba người Trần lão biết ẩn ý trong câu nói của Nguyễn Sinh, suy nghĩ một lúc liền gật đầu. Vương Minh cùng bốn người đi lên thư phòng của Nguyễn Sinh, không khách khí đi vào trong phòng hắn đặt mông ngồi xuống một chiếc ghế salon đơn, đợi bốn người kia ngồi xuống những chiếc ghế còn lại Vương Minh mới hỏi
“Mọi người đã biết nhau nên các vị có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi hiện nay rất là bận a”
“Rất thằng tính”
Trần lão cươi hả hả rồi nhìn Vương Minh với ánh mắt có chút tán thưởng. Hai người Trường Thắng và Lê Tiến Tài cũng gật đầu. Vương Minh cũng lấy chén trà của mình nhấp một ngụm rồi cười ha hả
“Trần lão quá khen, có câu hậu sinh khả úy mà”
“Hay cho câu hậu sinh khả úy”
Nguyễn Sinh cười nói. Vì lúc này Vương Minh với Nguyễn Giai Giai đã có quan hệ thân thiết nên có thể thấy trong giọng nói của Nguyễn Sinh có chút thân thiết gần gũi không có cảm giác xa cách giống như lần đầu hai người gặp nhau.
“Ông chủ Lê sao tự nhiên ngài lại xuất hiện ở đây vậy?”
Vương Minh đột nhiên hỏi. Lê Tiến Tài cười hả hả nói
“Cảm thấy rất lạ phải không?”
Vương Minh gật đầu xác nhận. Nguyễn Sinh ở bên cạnh giải thích
“Ta với Tiến Tài là bạn nối khố từ nhỏ nên tất nhiên là người một nhà rồi”
“Ồ thì ra là thế”
Vương Minh thốt lên có chút ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên là bởi lúc trước khi đến đây đã đọc tư liệu về Nguyễn Sinh nhưng mà không có bất cứ một dòng nào hay một chữ nào trong báo cáo nói về mối quan hệ giữa Nguyễn Sinh và Lê Tiến Tài. Nghĩ đến đây, Vương Minh thầm nghĩ lại trong lòng rằng khi về phải tăng cường năng lực bộ phận tình báo mới được.
“Được rồi nói chuyện phiếm thế là đủ rồi. Chúng ta giờ nói chuyện chính thôi”
Trần lão vẫn giữ nụ cười bình thản nói. Ba người Nguyễn Sinh và Vương Minh đều gật đầu. Trần lão chậm rãi uống một ngụm trà rồi đặt chén xuốn, giọng lúc trầm lúc bổng nhìn Vương Minh nói
“Tiểu tử gần đây ngươi đã làm hơi quá lố rồi đó. Việc ngươi tiêu diệt Tam Hổ bang đã tát trực tiếp vào mặt Liên Minh. Theo thông tin mà ta thu được thì có vẻ như đám người Liên Minh đang chuẩn bị tấn công Hắc bang của ngươi đó”
“Bọn chúng dám”
Vương Minh cười nhạt, trong nụ cười đầy vè giễu cợt xem thường, ánh mắt lóe sáng dị thường khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Nhìn thấy cái bộ dạng coi trời bằng vung của Vương Minh thì Trường Thắng có chút khó chịu. Hắn nghĩ Vương Minh là loại ngực non háu đá nên có chút xem thường nhưng vì là con rể của Nguyễn Sinh nên đánh lên tiếng khuyên nhủ
“Tiểu tử mặc dù thực lực Hắc bang của ngươi rất mạnh, phát triển rất nhanh nhưng mà ngươi chưa biết thực lực của Liên Minh đâu.”
“Thực lực của Liên Minh! Ta khinh, bọn chúng thì làm được cái gì… hắc hắc”
Vương Minh cười phá lên rồi hắn nói
“Vậy xin hỏi Trường bang chủ, bang chủ có biết thực lực thật sự của Hắc bang chúng tôi là gì không?”
Trường Thắng sững người lại. Câu hỏi này của Vương Minh thật sự là không có phương án trả lời a, đến ông chủ của hắn đồng thời cũng là bố vợ tương lại của tên tiểu tử này cũng không thể biết được cuối cùng rốt cuộc thực lực chân chính của đứa con rể tương lại này như thế nào. Vương Minh nhìn biểu hiện của Trường Thắng thì hắn biết ngay đáp ăn, Vương Minh nói
“Nếu tôi nói tôi lấy ra được cả xe tăng của Mỹ thì các vị có tin không”
Không cần suy nghĩ thì ba người Trần lão lập tức lắc đầu chỉ có Nguyễn Sinh vẫn đảm bảo tư thế trầm mặc không phản đối mà cũng không đồng ý. Vương Minh nhìn thấy vậy biết chắc chắc lão già Liễu Sơn Thành biết được chút tin tức gì rồi. Vì câu hỏi của Vương Minh làm căn phòng trở lên trầm mặc một hồi lâu, một lúc sao Trần lão mới là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc
“Được rồi dù thế nào đi nữa thì ta nghĩ tiểu tử ngươi lên khiêm tốn một chút.”
“Cảm ơn Trần lão đã nhắc nhở. Cũng đã muộn rồi không làm phiền các vị thêm nữa”
Vương Minh đứng dậy tính rời đi đột nhiên nhớ ra một việc liền quay về hướng Lê Tiến Tài nói
“Hắc hắc, ông chủ Lê mấy tháng trước đã đả thương hai người của công ty các ông. Có gì ông chủ cứ gửi hóa đơn và chi phí bồi thường cho tôi nhé. Cáo từ”
“Tên nhóc này”
Lê Tiến Tài lắc lắc đầu. Cả nhóm người Nguyễn Sinh nhìn theo bóng dáng Vương Minh đến khi khất sau cánh cửa gỗ thì Trần lão mới nở nụ cười nói
“Xem ra Đông Doanh về sau sẽ rất náo nhiệt à xem”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
192 chương
45 chương
59 chương
16 chương