Siêu Cấp Ác Ma
Chương 112 : Thư Tổng
Rầm… rầm… rầm…
Vương Minh và Mã Đống đang nói chuyện thì tiếng đập cửa dồn dập vang lên bên ngoài. Mã Đống nhíu mày, lâu lắm rồi hắn mới có thời gian ngồi nói chuyện sảng khoái với người anh em Vương Minh vậy mà lại bí phá bĩnh. Giọng có chút không hài lòng Mã Đống nói lớn
“Vào đi”
Cánh cửa mở ra, nữ thư kí của Mã Đống tiến vào. Mã Đống thất là thư kí của hắn thì lông mày nhíu chặt lại nói
“Kí hợp tác có vấn đề sao”
Thấy tổng giám đốc đang tức giận thì nữ thư kí có chút sợ hãi, nói
“Mã tổng, không phải, kí kết đã xong chỉ là đối tác muốn muốn gặp trực tiếp với ngày bàn chuyện. Giám đốc Trương bên kia đang có vẻ rất khó xử”
“Được rồi cô lui ra ngoài trước đi”
Mã Đống phất phất tay. Nữ thư kí cúi người rồi lùi ra ngoài. Mã Đống lúc này suy nghĩ, ngón tay cái gõ gõ lên mặt bàn. Vương Minh thấy vậy liền quan tâm hỏi
“Có chuyện gì khó sao?”
“Không. Anh không hiểu mục đích của đối tác này là gì. Lần này đến chỉ là để kí hợp đồng hợp tác thôi, nếu vậy thì chỉ cần Trương Nghĩa là đủ rồi sao lại muốn gặp anh làm gì”
“Đúng là kì lạ thật”
Vương Minh xoa xoa cái cằm cùng với Mã Đống suy nghĩ ẩn ý bên trong hành động này. Những nghĩ mãi cũng không thấy điểm bất thường gì lớn nên hắn đứng dậy nói
“Kệ chúng đi. Suy nghĩ gì nhiều cho chóng già. Chúng ta cứ ra đấy xem chúng giở trò gì đã. Có gì thì cứ tùy cơ ứng biến là được mà”
“Ừ. Cũng phải nói”
Nói xong Mã Đống rời khỏi bàn làm việc cùng với Vương Minh đi đến phòng họp, nơi đang kí hợp đồng hợp tác. Vương Minh đi sau Mã Đống vào trong phòng, nhìn những người ngồi trong phòng thì đồng tử Vương Minh đột nhiên co rút lại, thể hiện rõ sự king ngạc đến tột độ. Vương Minh thầm than trong lòng
“Trời ơi sao lại là nàng ta chứ”
Đồng dạng ngồi ở chiếc ghế đối diện với của ra vào Thư Kiều nhìn thấy Vương Minh ở phía đằng sau Mã Đống cũng giật mình. Nhưng là con nhà quan, khả năng điều chỉnh nét măt của nàng cũng thuộc vào hàng cao thủ không thua gì các lão già thành tinh nhiều tuổi, vì vậy sự ngạc nhiên và chán ghét chỉ xuất hiện thoáng qua trên khuôn mặt nàng như một làn gió rồi lập khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại khoác một chiếc mặt nạ điềm đạm và băng lãnh.
Vương Minh thấy vậy không khỏi thầm than, trong lòng nghĩ nếu nàng ta đã tỏ vẻ không quen biết hắn thì hắn cũng đóng kịch cùng với nàng ta vậy. Vương Minh cùng Mã Đống ngồi xuống ghế. Vương Minh ngồi giữa còn Mã Đống và Trương Nghĩa lần lượt ngồi bên trái và bên phải của Vương Minh. Điều này khiến Thư Kiều nhăn mày cảm thấy có chút kì lạ. Vương Minh thấy người đẹp Thư Kiều cứ nhìn mình hắn biết nàng ta đang nghĩ gì, hắn không muốn nàng ta tò mò thêm nữa lên lên tiếng trước
“Thư Kiều tiểu tư, chẳng lẽ hợp đồng có vấn đề gì sao?”
Trước khi đến đây Mã Đống đã fax cho hắn bản sao hợp đồng hợp tác ba bên gồm công ty Vương thị, tập đoàn Phan thị và công ty Thư Kiều. Mặc dù không biết nhiều về lĩnh vực kinh tế quản lí nhưng Vương Minh xem qua bản hợp đồng hợp tác thấy các điều khoản cũng rất hợp lí, lợi ích được chưa sẻ rất đồng đều. Nghĩ vậy Vương Minh cau mày thầm hỏi chẳng lẽ cô nàng Thư Kiều này tính đòi thêm ưu sách gì sao
“Hợp đồng rất hoàn hảo không hề có sai sót gì cả”
Thư Kiều ngắn gọn đáp. Vương Minh thấy vậy nói tiếp
“Vậy chẳng phải chỉ cần giám đốc Trương kí là xong rồi. Việc gì tiểu thư phải yêu cầm găp mặt chúng tôi làm chi”
“Chẳng qua là tôi muốn biết những người hợp tác với mình trong thời gian sắp tới mặt mũi ra sao thôi. Mà lần sau đề nghị vị tiên sinh này gọi ta là Thư tổng”
“Ồ hóa ra là vì lí do này. Vậy bây giờ Thư tổng đã ngắm nghía dung nhan của bọn tôi đủ chưa”
Vương Minh cười hỏi. Ánh mắt không chút khách khí mà dán chặt vào bộ ngực của nàng ta. Thư Kiều thấy tặc nhãn của Vương Minh cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình thì vừa giận lại vừa thẹn nhưng nàng biết nơi này không phải là chỗ để phát tác. Cố nén nhịn cơn giận dữ trong lòng xuống, Thư Kiều đáp
“Đã ngắm đủ. Bất quá ta rất tò mò không biết vị tiên sinh này có chức vụ gì trong công ty”
“Thư tổng nói ta… hắc hắc”
Vương Minh cười cười rồi nói tiếp
“Ta trong công ty cũng không có chức vụ gì. Chỉ lĩnh ủy quyền của người khác thỉnh thoảng đá qua đại lại vài vòng qua công ty chơi trò kiểm tra đột xuất thôi”
“Ồ ra vậy. Hân hạnh được gặp các vị”
Nói xong Thư Kiều đứng lại. Vương Minh cũng đứng lên cười cười nói
“Thư tổng sao lại phải đi vội vàng vậy. Hay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm mừng sự hợp tác giữa hai công ty”
“Để khi khác. Hiện giờ ta thật sự là rất bận, không có nhiều thời gian rỗi như vị tiên sinh đây”
Buông một câu lạnh lùng, Thư Kiều cùng với bốn vệ sĩ của mình lập tức rời khỏi phòng họp. Vương Minh nhìn theo bóng nàng rồi lắc đầu cười khổ. Mã Đống ở bên cạnh huých nhẹ vào cánh tay của Vương Minh nói
“Chú quen con gái đó à”
“Ờ quen biết sơ sơ. Bất qua toàn là ấn tượng sâu thôi”
“Ừ. Thế là tốt. Anh khuyên chú tốt nhất tránh xa cô gái này ra”
“Tránh xa? Tại sao?”
“Anh vừa điều tra ra gia thế của cô gái Thư tổng này không hề bình thường như ban đầu”
Nghe thấy vậy Vương Minh lại nhớ đến lần gặp nhau đầu tiên giữa hai người, đó là ở trong một biệt viện nằm giữa một quân khu. Lại thêm lần này biết nàng ta là người chịu trách nhiệm hợp tác, Vương Minh đã đoán ra nàng ta với người ủy viên bộ chính trị phía sau kia chắc chắn có quan hệ mật thiết. Cộng cả hai lần, Vương Minh đã có phần tò mò về thân thế của Thư Kiều này nghe Mã Đống nói như vậy thì sự tò mò của Vương Minh lãi trỗi dậy mạnh mẽ hắn hỏi
“Thế anh mau nói đi”
“Trở về văn phòng rồi anh sẽ nói”
Thế là Vương Minh với Mã Đống và Triệu Vận trở lại văn phòng tổng giám đốc. Ba người ngồi xuống ghế salon. Nữ thư kí mang nước lên đặt trên bàn rồi biết ý khép cửa lùi ra ngoài. Lúc này Mã Đống mới nói
“Theo anh điều tra được thì cô bé Thư Kiều này là một mĩ nữ có tiếng ở thủ đô. Đừng nhìn cô bé này mới chỉ 18, 19 tuổi nhưng tài năng kinh doanh của cô bé này có tiếng đấy. Được giới kinh doanh tại thủ đô đặt cho biệt hiệu Nữ thần kinh doanh
“Nữ thần kinh doanh. Ghê gớm à nha”
Vương Minh xoa xoa cái cằm nhẵn bóng không một sợi râu của hắn, trào phúng nói. Mã Đống không quan tâm đến lời nói của Vương Minh, hắn tiếp tục nói
“Cha cô ta, Thư Vân Trường, chính là một trong những ủy viên bộ chính trị có ảnh hưởng rất lớn, ông ta cũng chính là tân bí thư của Đông Doanh nhiệm kì tới. Còn ông nội cô ta chính là Thư Tự Đức, một trong ba nhân vật phong vân nhất trong quân đội Việt Nam. Nghe nói cả quân khu phía Bắc đều là người của ông ta cả”
Vương Minh nghe đến đây thì tặc lưỡi. Đã liệu trước một phần về bối cảnh gia đình cô bé Thư Kiều này nhưng cũng không thể ngờ là khủng bố đến như vậy, khiến Vương Minh nghe xong cũng có chút giật mình kinh hãi. Vương Minh lại xoa cằm nhớ đến chuyện hợp tác thì thầm nhỉ phải cẩn thận mới được nếu không đắc tội với nhân vật đại khủng bố này thì có lẽ chết không nhắm mắt, nghĩ vậy Vương Minh quay về phía Mã Đống hỏi
“Thế mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?”
“Cơ hồ đã xong. Từ phía trên đã tạo ảnh hưởng xuống rồi. Bản kế hoạch đấu thầu cũng được bộ phận bất động sản của tập đàn Phan thị chuẩn bị xong. Còn tiền vốn ban đầu đã chuẩn bị xong”
“Lúc này vốn lưu động của công ty còn bao nhiêu?”
Mã Đống nhìn sang Trương Nghĩa ngồi bên cạnh ý bảo hắn nói tiếp. Trương Nghĩa gật đầu nói
“Tính toán cẩn thận thì sau khi đổ tiền vào giai đoạn đầu của dự án vốn lưu động trong tay chúng ta còn khoảng gần 300 triệu đồng”
“300 triệu đồng… Vậy có thể cầm cố được trong bao lâu?”
“Dự tính nếu chi tiêu tằn tiện thì cầm chừng được 2 tháng. Sau 2 tháng nếu công ty chúng ta không xoay ra được nguồn vốn e rằng sẽ phải lên sàn đề tìm nguồn vốn mới”
Vương Minh gật đầu. Hắn hiêu là một khi công ty lên sàn thì quyền kiểm soát công ty của hắn mà Mã Đống sẽ sụt giảm nghiêm trọng bởi công ty lên sàn, hắn và Mã Đống sẽ phải xuất ra một lượng cổ phiếu ra thị trường, rồi sẽ có một số kẻ thu mua. Từ đó hội đồng quản trị sẽ thêm vài câu sâu bọ làm giàu nói canh. Đây là điều mà Vương Minh không mong muốn nhất. Hắn quay ra nhìn Mã Đống nháy mắt, Mã Đống hiểu liền nói với Trương Nghĩa
“Được rồi chú ra ngoài trước đi. Anh và Vương Minh có chuyện riêng cần nói”
“Vâng”
Trương Nghĩa không nói lời thừa. Chỉ nói duy nhất một chữ vâng rồi đi dứng đi ra ngoài. Cho đến khi bóng Trương Nghĩa biến mất sau cánh cửa Vương Minh mới hỏi Mã Đống
“Bao giờ có thể làm nhiệm vụ”
“Ngay trong tuần sau. Theo như tin tức thì thứ 7 tuần sau con tàu Elise sẽ cập bến Hong Kong một ngày một đêm. Đó là lúc để ra tay. Anh nghĩ chú nên về nhà chuẩn bị đi”
Vương Minh gật đầu rồi im lặng suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
192 chương
45 chương
59 chương
16 chương