Si đế
Chương 15
Thiên hạ loạn lạc, quần hùng cát cứ, nhưng thế lực của triều đình cũ vẫn chưa hoàn toàn mất đi. Như Úy Vương của Đôn Thịnh Thành và Ly Vương của Ngao Thành, đều dùng danh nghĩa triều cũ mà tự cầm nắm một phương. Tuy nhiên trong mắt của nhân sĩ phái bảo thủ thì Ly Vương đều mạnh hơn Úy Vương trong mọi phương diện.
Đầu tiên, Ly Vương không phải là người ủng hộ Tân Chính, rất rõ ràng, so ra thì sẽ duy trì lợi ích của thế lực cũ hơn. Thêm vào đó, Ly Vương là Cửu Hoàng tử của Hoàng đế, so sánh với Hoàng chất là Úy Vương thì huyết thống càng thêm thuần khiết. Quan trọng nhất là bản thân Ly Vương có binh lực riêng, địa hạt cai quản giàu có phồn thịnh. Cho dù bỏ qua danh phận chính thống, hắn cũng là một bá chủ khiến người khác không thể xem nhẹ, càng miễn bàn tới việc hắn còn chưa đến ba mươi tuổi, thành tựu như vậy làm sao có thể không khiến cho người khác kinh ngạc được đây.
Nếu bàn đến chuyện Ly Vương quật khởi cũng đã đủ để mọi người nói chuyện say sưa, ba ngày ba đêm chưa hết. Mẫu phi của Ly Vương - Trang Phi xuất thân vọng tộc, vốn dĩ rất được sủng ái, sau khi tiểu nhi tử này sinh ra thì được tiên đế yêu thương hết mực, chưa tròn trăm ngày đã thụ phong Quận vương, lại thông minh từ nhỏ, có thể nói là thiên chi kiêu tử (đứa con của trời).
Nào ngờ khi hắn sáu tuổi, gia tộc của Trang Phi phạm tội bị bắt. Trang Phi cầu xin tiên đế nhưng bị bác bỏ, cuối cùng buồn bực mà chết. Tiên đế bắt đầu chẳng còn quan tâm đến tiểu nhi tử này. Không bao lâu sau, hài tử vốn dĩ lanh lợi bị rơi xuống hồ trong ngày đông buốt giá, sau khi bệnh nặng một hồi tỉnh lại thì trở nên khờ khạo, giống như hài tử ba tuổi cả ngày chỉ muốn ăn muốn chơi, nhiều năm vẫn thế, người người đều chê cười gọi hắn là Ngốc Vương hoặc Ngu Vương.
Đến năm hắn mười hai, tiên đế lâm trọng bệnh lại đột nhiên nhớ đến nhi tử này, tuyên hắn yết kiến, dù nhìn thấy dáng vẻ cười cợt khờ dại của hắn nhưng vẫn hoang đường ban cho hắn phong hào “Ly”, nói là rồng sinh chín con tức có lý do, sau đó liền phong hắn thành Thân vương rồi tống cổ đến đất phiên.
Phiên vương mười hai tuổi ngu dại, không có mẫu tộc, không có tình thương của phụ hoàng, đất phong lại cách xa kinh thành, mọi người đều tưởng vị Hoàng tử này coi như bỏ đi, không sống được bao lâu nữa. Thế nhưng năm năm sau, tiên đế băng hà chưa kịp lập Thái tử, các Hoàng tử giết hại lẫn nhau, Phiên vương các nơi ào ào khởi binh, thiên hạ đại loạn, ngay lúc ấy, mọi người mới phát hiện vị Ly Vương vừa ngốc vừa khờ kia đã xoay người biến hóa thành một vị tướng quân trẻ tuổi uy phong lẫm liệt. Hắn cứ thế vung kiếm thúc ngựa rong ruổi sa trường, chỉ mấy năm đã có thể hùng cứ một phương, trở thành một thế hệ bá chủ mới.
Nhưng vào thời khắc mọi người cho rằng hắn sẽ thừa dịp khí thế như chẻ tre mà dẫn binh xông thẳng đến kinh thành xưng đế, hắn lại ngừng chiến đấu, chăm lo văn hóa giáo dục, không nhanh không chậm phổ biến văn hóa giáo dục trên khắp lãnh địa đánh chiếm được, cổ vũ nông canh và thương nghiệp, thống trị ra dáng ra hình.
Ban đầu rất nhiều người không hiểu tại sao hắn lại không thừa cơ giành lấy ngai vàng, nhưng mấy năm sau, khi thành trấn xung quanh kinh thành đều bị tàn phá tiêu điều do trải qua những cuộc tàn sát đấu đá của chư vương thì cuối cùng đã có người nhìn ra vì sao năm ấy Ly Vương lại hành sự như thế.
Lúc đó tuy Ly Vương là bá chủ một phương nhưng cùng lúc ấy cũng có rất nhiều tướng lĩnh vọng tộc có bối cảnh hùng hậu, tay nắm quân quyền và có lòng muốn xưng đế. Cứ cho là Ly Vương danh chính ngôn thuận nhưng chỉ cần thế lực khắp nơi chưa suy yếu, các tướng lĩnh đều dẫn binh thảo phạt kinh thành thì cánh chim vừa mới cứng cáp của hắn sẽ nhanh chóng kiệt sức. Lúc ấy, đăng cơ sớm chẳng qua cũng chỉ là vinh quang nhất thời, căn bản là không thể lâu dài.
Ngược lại, trong lúc mọi người đều gấp gáp tranh giành ngai vàng, tập trung lao đến chiếm lĩnh kinh thành và sát phạt lẫn nhau, hắn tu chỉnh dân sinh, nước giàu binh mạnh, vừa có thể chiếm được thanh danh tốt, vừa có thể chuẩn bị lực lượng để về sau tranh đoạt thiên hạ, đồng thời còn có thể thu nạp các thế lực còn sót lại, bành trướng lực lượng của bản thân. Đợi thời cơ chín muồi, hắn sẽ có thể xuất binh chinh phạt, thống nhất thiên hạ.
Mà hiện tại có lẽ chính là cái thời cơ tốt nhất ấy.
Ly Xuân nhìn bản thân được chăm sóc tỉ mỉ, ngón tay trắng nõn non mềm không có một vết chai sạn nào, lại ngẩng đầu nhìn về phía lầu ngọc gác vàng, đình viện gấm hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, vẻ mặt chẳng hề có chút vui sướng, ngược lại còn vương đôi nét ưu sầu.
Hoa đồ mi nở, mùa xuân đã tàn, nàng theo Hoành Giác trở lại vương phủ đã hơn một năm. Hoành Giác đã hoàn toàn khôi phục ký ức từ lâu. Đúng là hắn không quên nàng, cũng luôn đối xử tốt với nàng. Mỗi ngày đều cho nàng cẩm y ngọc thực, cũng sắp xếp cho nàng ở sân viện gần hắn nhất và đẹp nhất, thể hiện sự sủng ái của hắn với nàng. Nhưng có lẽ vào cái ngày hắn nhớ ra mình là Ly Vương thì bọn họ đã được định sẵn là chỉ có thế ngày càng cách xa nhau.
Hắn cũng không ham mê nữ sắc, hơn một năm nay chỉ chuyên tâm vào chuyện xưng bá và chính sự, thậm chí còn chưa cưới chính thê, càng chưa lập trắc phi, nhưng trong phủ cũng không tránh khỏi có một vài cơ thiếp. Ban đầu hắn không để nàng biết, tách biệt các nàng ra. Mà nàng thì trầm luân trong quấn quýt triền miên với hắn nên cũng không đi hỏi thăm loại chuyện này. Thế nhưng trên đời này nào có vách tường nào ngăn được tiếng gió.
Sau khi Hoành Giác đưa nàng về thì chỉ luôn ở trong viện của nàng, những cơ thiếp kia làm sao có thể an phận. Sau mấy lần ‘khéo gặp’ được vài ba cơ thiếp ở trong vườn hoa, nàng liền dần dần tỉnh mộng. Mặc dù sau khi Hoành Giác biết việc này thì tức giận tống cổ hết tất cả cơ thiếp ra ngoài, nhưng cũng chẳng thể nào ngăn cản lòng nàng sinh ra vết nứt.
Nàng là một nữ tử bình thường, khó khăn lắm mới có được tình yêu nên muốn đối phương chỉ có một mình nàng mà thôi. Quá khứ của Hoàng Giác nàng không quản được, nhưng tương lai thì sao? Lòng hắn mang thiên hạ, làm sao nàng có thể chiếm hắn không buông, huống chi vấn đề giữa hai người cũng không phải chỉ có chuyện này. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
“Tăng cô nương, nô tỳ hầu hạ ngài dùng thuốc.”
Giọng nói dịu dàng, ngoan ngoãn nhẹ nhàng vang lên ở cách đó không xa, Ly Xuân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cung nhân duyên dáng, mảnh khảnh đang bưng chén đứng yên ở cạnh cửa, chờ nàng đáp lời.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
19 chương
11 chương
10 chương
9 chương
455 chương
33 chương