Si đế
Chương 14
Ly Xuân vốn cảm thấy có chút lạnh, hiện tại lại càng như lọt vào hầm băng. Tuy nàng luôn nghĩ tới việc sau khi A Cửu khôi phục trí nhớ sẽ đột ngột rời đi nhưng đến khi thực sự đối mặt thì cái cảm giác tuyệt vọng này kinh khủng hơn rất nhiều so với vô số lần tự tưởng tượng trước đây của nàng.
Nàng vội vã tung chăn, mặc kệ đôi chân trần mà tuột xuống giường, đẩy cửa ra muốn đi tìm tung tích của A Cửu, rồi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi khi phát hiện thính đường ở sát vách có ánh đèn mơ hồ hắt ra. Nàng lập tức nhìn qua khe cửa thì trông thấy A Cửu đang ngồi trên ghế và nói chuyện với một hắc y nhân quỳ dưới đất.
Hình như hắc y nhân đã phát hiện ra nàng nên quét ánh mắt sắc bén về phía này. Ly Xuân không khỏi rụt người tránh qua một bên, lại nghe được giọng nói của A Cửu: “Bên ngoài lạnh, nàng về phòng trước đi.”
Ly Xuân lên tiếng đáp lại, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đi chân trần ra ngoài thực sự rất lạnh nên nàng chỉ có thể thấp thỏm trở về phòng, chui vào trong chăn và nhắm mắt chờ hắn trở lại. Không bao lâu sau A Cửu đẩy cửa vào phòng, lên giường ôm nàng, dịu dàng nói: “Sao lại tỉnh rồi?”
Ly Xuân không có ý định trả lời nguyên nhân là vì hắn không có trên giường nên một mình nàng bị rét lạnh mà tỉnh giấc. Nàng chỉ phủ tay mình lên bàn tay đang ôm trên eo nàng của hắn, không nói lời nào. Một lát sau lại nghe được A Cửu nói: “Ngày mai chúng ta sẽ rời đi.”
Ly Xuân hơi sửng sốt, hỏi lại: “Rời đi?”
“Chỉ lấy vài bộ đồ mang đi là được, những vật dụng còn lại ta sẽ cho người chuẩn bị.”
“Ngươi phôi phục trí nhớ rồi?”
“Chưa hoàn toàn khôi phục, có điều thuộc hạ của ta đúng lúc nghe ngóng được tin tức mà tìm đến quanh đây, nói một vài chuyện khiến ta nhớ lại không ít. Qua thêm chút thời gian nữa sẽ nhớ lại tất cả thôi.” Hắn nói xong thì dừng một chút rồi nói thêm: “Sáng sớm ngày mai sẽ đi ngay, phía thư viện ta sẽ phái người thông báo thay nàng.”
Ly Xuân hoảng hốt, nhịn không được bật dậy nhìn hắn: “Muốn đi đâu, ta và ngươi đi cùng nhau? Vội vàng như thế thì làm sao ta có thể ăn nói với bên thư viện được?”
“Vốn dĩ thời gian này nàng có ý định đi Đôn Thịnh Thành, hẳn là cũng đã nói qua với bên phía thư viện rồi. Bây giờ chẳng qua là đi sớm hơn một chút mà thôi, không đến nổi bàn giao không kịp.” Giọng điệu của A Cửu cực kì trầm ổn, dường như tất cả đều là đương nhiên, có điều Ly Xuân vẫn rất do dự.
“Ngươi muốn đi Đôn Thịnh Thành?”
Đột nhiên A Cửu cười lạnh một tiếng, “Sớm muộn gì cũng sẽ đi, nhưng trước hết chúng ta sẽ về Ngao Thành.” Hắn lười biếng chống người dậy, nói với vẻ có hơi thờ ơ: “Chúng ta về vương phủ, nàng không cần phải sống những ngày tháng cực khổ thế này nữa.”
“A Cửu ngươi???” Ly Xuân muốn hỏi rốt cuộc thân phận của hắn là gì, nhưng có vẻ như căn bản là không cần hỏi nữa. Có thể thoải mái nói rằng muốn dẫn nàng về vương phủ như vậy, ngoài chủ nhân của vương phủ ra thì còn có thể là ai? Nàng từng nghĩ thân phận của hắn chắc hẳn không tầm thường, nhưng thân phận tới mức này thì thực sự không phải là thứ nàng có thể thừa nhận nổi, thế nên nàng nói thêm: “Ngươi đi một mình đi, ta sẽ không đi cùng ngươi.”
Hoành Giác không có phản ứng gì lắm với lời này của nàng, chỉ cười rồi xoay người đè nàng xuống bên dưới, cất giọng trầm ấm đầy mị lực: “A Xuân đành lòng xa A Cửu sao?”
Lúc này ở bên ngoài là một màn đêm u ám, không có trăng cũng chẳng có sao, trong phòng vô cùng tối tăm, nhưng nàng biết hắn còn thâm sâu hơn cả màn đêm này, sâu đến mức dường như có thể nuốt trọn cả thể xác và tinh thần nàng. Nàng lưu luyến A Cửu, nhưng hắn không còn là A Cửu nữa mà là Ly Vương. A Cửu có thể ôm nàng nói chỉ muốn làm phu thê với nàng, nhưng Ly Vương thì sẽ không. Nàng nguyện ý cùng A Cửu một đời một kiếp một đôi người nhưng Ly Vương thì sẽ không.
Nàng luyến tiếc, nhưng có lưu luyến đến mấy thì cũng phải bỏ, Ly Xuân vươn tay tới tính đẩy hắn ra. Hoành Giác lại cúi người xuống thì thầm bên tai nàng, tựa như làm nũng: “A Cửu không nỡ xa A Xuân, ta sẽ không quên nàng, sẽ đối tốt với nàng. A Xuân hãy đi cùng A Cửu đi!”
Trái tim Ly Xuân khẽ rung động. Nụ hôn của hắn vừa rơi xuống thì hơi thở quen thuộc cũng ùn ùn kéo đến khiến cho nàng hoàn toàn không thể kháng cự được nữa. Nàng không nỡ, hắn cũng không nỡ, thế thì tại sao nàng không phóng túng một lần mặc cho bản thân buông thả mà dây dưa với hắn. Cho dù kết quả có là tan xương nát thịt đi nữa thì cũng tốt hơn là chưa từng thử cố gắng. Nghĩ như vậy, nàng vươn tay vòng lấy cổ hắn, buông xuống tất cả rụt rè, mặc cho hắn đưa nàng lên trên đỉnh hoan ái điên cuồng.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
19 chương
11 chương
10 chương
9 chương
455 chương
33 chương