Shangri-la FULL
Chương 21
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 21:
"Anh chỉ giỏi cậy rằng em thích anh, anh cái đồ tiểu yêu tinh này."
***
Đến lúc Tưởng Dung kịp phản ứng, cậu đã bị Viên Việt kéo đi, tách khỏi đám đông, bỏ lại sau lưng tiếng ca da diết dữ dội, ra khỏi Ngõa Xá.
Hình như trời vừa mới mưa, mặt đất còn hơi ướt, hơi nước tươi mát đẫm trong không khí, trên đường phố khá ít người đi lại.
Bị gió lạnh bên ngoài thổi qua, đầu óc phát sốt của Tưởng Dung mới tỉnh táo lại đôi chút, cậu phát hiện ra cổ tay mình vẫn đang bị Viên Việt chộp trong tay, cậu hơi xấu hổ, lắc lắc cổ tay để tránh ra, rồi lại bắt lấy mấy ngón tay của Viên Việt, nắm chúng trong tay mình.
Viên Việt mặc cậu nắm lấy, nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu hệt như bé mèo con ăn vụng, thoáng ánh cười đắc ý, lòng anh ngứa ngáy như bị ai khẽ cào.
Tưởng Dung thấy nãy giờ Viên Việt không nói gì, cậu cũng không biết nói gì cho phải, như thành ra câm điếc, cắm cúi đi phía trước, dắt Viên Việt theo.
Kiến trúc hai bên đường đều là nhà lầu nhỏ kiểu Châu Âu, có cao có thấp, phần lớn là cửa hàng kinh doanh, ánh đèn đủ sắc màu lóe lên, ở giữa là một con đường có hai làn xe.
Bỗng dưng, Viên Việt ngoắc ngoắc ngón tay cào vào lòng bàn tay Tưởng Dung, hai người dừng lại.
"Sao vậy anh?" Tưởng Dung quay đầu lại, giả vờ bình tĩnh, nhưng vành tai ửng đỏ đã bán đứng cậu.
Viên Việt chỉ trạm dừng cạnh đó, nói: "Em muốn ngồi xe này đúng không?"
Tưởng Dung nhìn sang, là trạm xe bus 2 tầng, cậu rất muốn thử, chiều nay nghe Tạ Tấn kể đã muốn rồi.
Thế là cậu gật đầu, hai người đứng song song ở trạm.
Rất nhanh đã có một cái xe chạy tới, xe bus 2 tầng màu đỏ, tầng trên là mui trần lộ thiên, vì vừa mưa nhỏ nên ghế ngồi hơi ướt, gần như là không có ai ngồi.
Tưởng Dung hào hứng chạy lên tầng trên, tìm một vị trí ở mặt bên, không để ý nước đọng trên ghế, lấy tay xoa bừa mấy lần là ngồi xuống, Viên Việt ngồi sát bên cạnh cậu.
Tưởng Dung chồng hai tay đặt lên hàng rào bảo vệ cạnh xe, ghé đầu lên cánh tay, ngắm cảnh đường phố, gió thổi qua, hất lọn tóc xoăn của cậu chấp chới.
Cậu háo hức được một hai phút, rồi suy nghĩ lại chạy về bên Viên Việt.
Anh ấy hôn mình.
Là hôn bừa hay sao nhỉ.
Nếu mà là hôn bừa, vậy cũng quá tùy tiện đi, đúng là đàn ông cặn bã.
Nếu mà không phải là hôn bừa, vậy ánh trăng sáng nốt ruồi son của anh phải làm sao bây giờ, chẳng phải tục ngữ có câu "Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân" sao (*).
Anh ấy thích mình không, anh không nói là thích, cũng không nói là không thích.
(*) 曾经沧海难为水,除却巫山不是云: Đây là một câu trích từ bài thơ Ly Tứ của Nguyên Chẩn (779 – 831), chỉ sự trung trinh trong tình yêu nghĩa đen: Từng đi qua biển cả nên khó thấy gì đáng gọi là nước; Trừ phi đã đến Vu Sơn nếu không coi như chưa từng thấy mây
Tưởng Dung quay đầu lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Viên Việt, Viên Việt vẫn luôn nhìn cậu từ nãy đến giờ.
"Anh...!Anh nhìn em làm gì..."
Mưa vừa ngừng chưa được bao lâu lại rơi tiếp, khe khẽ, rắc từng hạt mưa nhỏ xíu rơi xuống da, vừa ngứa vừa lạnh.
Viên Việt duỗi ngón tay, chạm vào chóp mũi Tưởng Dung, lau đi một giọt nước.
Tưởng Dung nhìn ngón tay anh, suýt nữa chạm cả mắt vào, nghĩ nghĩ một hồi, rồi vẫn quyết định nói: "Anh hôn em làm gì, anh thích em chứ gì."
Viên Việt nghe cậu nói như thế, không nhịn cười được, tựa lưng vào ghế, cười đến mức đôi mắt cũng hơi nheo lại.
Lần đầu tiên Tưởng Dung thấy anh cười thế này, không khỏi nhìn thêm vài lần, thấy anh vẫn cứ cười, cậu có chút thẹn quá hóa giận, nghiến răng nói: "Cười cái gì chứ, có gì đáng cười chứ!"
Cái tay vươn ra của Viên Việt vẫn chưa thu lại, anh áp cả bàn tay vào gáy Tưởng Dung, da tay anh dính vài giọt nước mưa, nóng lạnh va vào nhau, ngón cái thoáng vuốt ve, anh thấy Tưởng Dung rụt vai lại theo bản năng, làn da ưng ửng đỏ, nhịn không được lại cười.
Đúng thế, không có gì đáng cười, nhưng anh vẫn muốn cười.
"Không cho cười!"
Tưởng Dung bị anh cười đến nỗi càng xấu hổ, vươn tay định che miệng Viên Việt đi, ngờ đâu ngón tay cậu lại bị răng Viên Việt cắn lấy, vội "shhh" một tiếng rụt tay về, lườm anh.
"Chỉ biết bắt nạt em," Tưởng Dung tức giận nhìn chằm chằm Viên Việt, dồn khí đan điền, thốt ra lời thoại kinh điển, "Anh chỉ giỏi cậy rằng em thích anh, anh cái đồ tiểu yêu tinh này."
Lần này Viên Việt bị cậu chọc cười thật, "phì" một tiếng bật cười cong cả người.
Tưởng Dung dùng ánh mắt nhìn thiểu năng để nhìn anh, thở một hơi dài thật dài, yếu ớt nói: "Anh vẫn còn có người mà anh không rời không bỏ được cơ mà."
Viên Việt thu lại nụ cười, úp tay lên gáy Tưởng Dung, nhấn cậu về phía mình, nhẹ nhàng cọ lên môi cậu, nếm được mùi vị của mưa.
"Không có, đó là lừa em thôi."
Lúc Viên Việt và Tưởng Dung nắm tay nhau đi ra, Vu Tiểu Lân nhìn thấy, cô nhóc thấy họ tách khỏi đám đông, sau đó biến mất ở ngoài cửa.
Lúc này vừa hay hết một khúc hát, Tân Nghiêu nhảy từ sân khấu xuống, kéo theo cô gái chơi guitar thắt bím tóc kia, tới quầy bar uống rượu.
Vu Tiểu Lân đứng trên ghế, nói với Thạch Đầu gật gà gật gù nãy giờ: "Ra ngoài hít thở không khí đi."
Bên trong tiếng người nhao nhao, Thạch Đầu nghe không rõ, la lớn: "Nhóc nói gì cơ? Anh không nghe thấy!"
Vu Tiểu Lân hít sâu một hơi, bám vào vai anh gào to: "Ra ngoài! Hít thở không khí!"
Khi họ ra đến ngoài, Tưởng Dung và Viên Việt đã không thấy đâu, Vu Tiểu Lân thở dài não nề, kéo tà váy dài lên kẹp giữa hai chân, ngồi xuống vỉa hè.
Thạch Đầu ngồi cạnh cô nhóc, móc thuốc lá ra, vừa mới châm rồi lại nhấn tắt.
Vu Tiểu Lân thở dài, như bà cụ non: "Kết quả thi giữa kỳ của em lại áp chót."
Thạch Đầu sững sờ, không ngờ đề tài trò chuyện lại được bắt đầu từ thành tích thi giữa kỳ.
Vu Tiểu Lân: "Hầy, anh nói xem có phải em cực kỳ ngu dốt không?"
Thạch Đầu gãi đầu: "Vẫn, vẫn tàm tạm."
Vu Tiểu Lân: "Thật đấy, cực kỳ ngu dốt luôn, điểm môn Toán của em còn không bằng một nửa Tưởng Dung."
Thạch Đầu: "Vẫn tốt chán, ngày xưa anh đi thi Toán toàn nộp giấy trắng."
Vu Tiểu Lân: "Em chưa từng được vào ban cán sự lớp."
Thạch Đầu: "Ít ra nhóc vẫn có một trái tim nghị lực."
Vu Tiểu Lân: "Học vị của em là do gia đình mua cho!"
Thạch Đầu: "Tốt đấy chứ, ít ra còn mua được, hồi còn nhỏ nhà anh suýt chút nữa không có tiền cho anh đi học."
Vu Tiểu Lân: "...!Em, em, em xấu xí!"
Thạch Đầu: "À, này thì thảm rồi, anh thì thấy ngoại hình của mình rất đẹp trai."
Vu Tiểu Lân: "..."
Thạch Đầu phủi mông đứng dậy, cào mấy lọn tóc, nói: "Đi vào chơi không, hay là về nhà trọ ngủ?"
Thực sự Vu Tiểu Lân không muốn để ý đến anh nữa.
Thạch Đầu ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Vu Tiểu Lân: "Đừng buồn, nhóc không xấu đâu, thật."
"Hả, thật không vậy." Vu Tiểu Lân không hào hứng cho lắm.
Không hiểu sao tự dưng Thạch Đầu ngài ngại, hắng giọng một cái, lại đứng lên, lượn trái lượn phải, ngó bên nọ ngó bên kia một chốc, cuối cùng đáp: "Đúng vậy, xinh gái, thật sự rất xinh gái."
...!
Khi Viên Việt và Tưởng Dung nắm tay nhau đi ra, Hứa Nhất Tâm cũng nhìn thấy.
Anh xuống sân khấu theo Tân Nghiêu, vì vừa mới đánh trống, người nóng bức vô cùng, đầu toàn mồ hôi, áo thun ướt cả, dán vào lưng, lộ ra vòng eo cực thon, đôi chân dài thẳng và bờ mông cong vểnh.
Anh ngồi vào quầy bar, ghét bỏ tặc lưỡi mấy tiếng, xê dịch vị trí, cách xa xa hai người Tân Nghiêu ra, gọi ly rượu với bartender, nâng má nhìn người ta pha chế.
Tạ Tấn ngồi xuống bên cạnh anh, giở menu rượu, tự lầm bầm một mình: "Có gì dễ uống không ta."
Đuôi mắt Hứa Nhất Tâm liếc qua chỗ cậu, không nói gì.
Tạ Tấn lại nhích lại gần, nói: "Có gì dễ uống không anh?"
Hứa Nhất Tâm quay đầu lại nhìn cậu, đáp: "Blowjob."
Tạ Tấn bị chính nước miếng của mình làm sặc, ho thật lực, không dám nói thêm gì nữa, rầu rĩ ngồi yên lặng lật menu rượu.
Tốc độ tay của bartender cực nhanh, một lát sau đã pha xong rượu cho Hứa Nhất Tâm, tiện đó còn pha thêm một ly nhỏ, màu lam, bên trên rót thêm bơ trắng, đẩy qua cho Hứa Nhất Tâm, nháy nháy mắt: "Cho em."
Hứa Nhất Tâm nhấc mí mắt lên nhìn bartender, vươn tay nhận rượu, bị bartender cào đôi cái vào lòng bàn tay.
Hôm nay Hứa Nhất Tâm không muốn hẹn người cho lắm, nên không để ý đến người ta, còn Tạ Tấn ngồi bên cạnh chứng kiến hết cuộc đẩy đưa này thì trợn trừng mắt, đứng ngồi không yên.
Chỉ thấy Hứa Nhất Tâm cúi đầu, há miệng trực tiếp ngậm lấy miệng ly có đường kính không quá lớn, bờ môi kẹp lấy thành ly, hơi ngửa đầu, rót cả bơ và rượu vào trong miệng, lại dùng tay đặt lại ly lên quầy bar, đẩy về chỗ cũ, cách uống rượu tiêu chuẩn.
Tạ Tấn nhìn cách uống rượu mang tính ám chỉ cực mạnh này, ngốc ra tại chỗ, vành tai nóng bừng lên, khi cậu nhìn thấy khóe môi Hứa Nhất Tâm còn dính chút bơ trăng trắng, bụng dưới của cậu căng lên, có xu thế sắp ngóc đầu dậy.
Hứa Nhất Tâm lại uống thêm vài chén, không thiếu thứ gì, uống đến khi đuôi mắt phượng đỏ lên, trên cổ toàn là mồ hôi, cổ tay gầy trắng đeo một chiếc vòng tay bạc nhỏ xinh, gõ gõ lên trên quầy bar làm từ gỗ.
Trong quá trình này có mấy người tới bắt chuyện với anh, nhưng Hứa Nhất Tâm đều xa cách, lấy gáy nói chuyện với người ta, không chút hứng thú.
Uống thỏa thuê, Hứa Nhất Tâm nhảy khỏi ghế chân cao, bước chân hơi phù phiếm, Tạ Tấn bên cạnh vội đỡ lấy anh.
Hứa Nhất Tâm bị trượt chân, nhào thẳng vào ngực Tạ Tấn, anh thấp hơn Tạ Tấn gần nửa cái đầu, mặt anh dúi vào cổ cậu.
Tạ Tấn chỉ cảm thấy bên tai mình ùa tới từng đợt từng đợt hơi nóng đẫm mùi rượu, còn chút lành lạnh của thứ gì đó cấn vào da, là bông tai bằng bạc trên tai Hứa Nhất Tâm, và còn cả môi của anh, ngay lập tức cậu nhớ tới dáng vẻ uống rượu ban nãy của Hứa Nhất Tâm, bờ môi ngậm lấy miệng ly, cái ly hình trụ tròn tách miệng anh ra, thế là nửa người dưới ngóc dậy đứng nghiêm chào, may mà quần cậu khá rộng rãi, cậu đành cất bước chân một cách không được tự nhiên, dìu Hứa Nhất Tâm ra ngoài cửa.
Hết chương 21..
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
32 chương
3 chương
10 chương