Kiến Tập Ngự Y
Chương 1
Kiến tập, cái từ này có xuất xứ từ thời đại nào, chỉ tiếc không thể quay ngược thời gian để tìm hiểu, bất quá cũng tuyệt đối là một loại từ tốt đẹp, Phó Thiên Thường hiện tại cả người đều đang gặp vận may đây mà.
Nhìn xem, có ai có thể giống như hắn vậy, có thể quang minh chính đại ra vào thái y viện, lật xem các loại sách quý điển tịch (sách cổ), coi nhiều chỉ có thể biết được tên, há có thể thấy được dược liệu thật sự? Hắn lại có thể làm được điều này chính bởi vì cái chức danh ngự y kiến tập của mình.
Nói một cách chính xác, Phó Thiên Thường không phải ngự y, thậm chí chức cửu phẩm cũng không có, hắn có thể ở trong này tha hồ ăn gian uống lận bởi đã từng cứu Trịnh thái y, giữ chân bọn đánh cướp lão thái y đến mức bị đánh cho thân tàn ma dại, lại cầm chắc việc lão sẽ quay trở về thái y viện, bèn bày vẻ thỉnh cầu, thề sống chết đi theo lão, lão thái y nghe hắn nói xong cũng bắt đầu mê mê hồ hồ, lại thấy hắn tinh thông kim thạch y thuật, rất cao hứng bèn thu hắn làm tùy tùng bên người.
Trịnh thái y làm tới chức quan lục phẩm nên đương nhiên tùy tùng của lão tuyệt đối không thể khinh thường, vì vậy Phó Thiên Thường liền hảo hảo dựa hơi mà ăn lương, cứ như thế trà trộn vào đây.
Thật ra Phó Thiên Thường lẻn vào thái y viện kiến tập không phải không có nguyên nhân, chỉ trách hắn không có mắt nhìn người, hà cớ gì lại kết giao bằng hữu, đầu tiên là nghe lời tên đó đánh cược bị thua, hắn phải làm theo giao ước, nam cải nữ trang chạy đến thanh lâu treo bảng tiếp khách, những tưởng thời gian mấy ngày, liền có thể lừa tên kia trốn đi, không ngờ xui xẻo bị y phát hiện hành tung.
Bím tóc của hắn bị tên đó vừa kéo vừa xoắn, đùa giỡn trong tay, hắn chỉ có thể nén cơn giận đồng ý yêu cầu của y, đến kinh thành giải độc cho Vĩnh Thặng Thái Thượng Hoàng Niếp Tiêu.
Bất quá hắn có thể dùng võ công cao cường tiến cung diện kiến Hoàng Thượng, nhưng cách này liền bị hắn loại bỏ, nguyên nhân rất đơn giản hắn rõ ràng là tuyệt sắc mĩ nam, tuyệt đối không thể canh ba nửa đêm nửa hôm lại đi mặc bộ dạ y không hợp thời chạy tán loạn như lũ chuột trong cung trong viện a.
Với lại trong cung phòng ốc nhiều đến như vậy, chỉ có ma quỷ mới biết hoàng đế ngủ ở đâu. Hắn luôn luôn lười biếng, làm sao có thể có tinh thần mà đêm đêm trong hoàng cung tản bộ vận động đây.
Vì thế, Phó Thiên Thường liền nghĩ ra diệu kế trà trộn vào thái y viện, đến cả tên côn đồ đánh cướp Trịnh thái y cũng là do hắn dùng tiền mướn đến, nếu Trịnh thái y biết người tùy tùng mình thường khen thông minh đích thị là kẻ xảo quyệt như thế, chỉ sợ đến thở một hơi cũng không muốn mà lập tức chạy đến xin làm ngự y của Diêm vương gia.
Vì muốn tìm ra người đầu độc, Niếp Tiêu vẫn không công khai thân phận của Phó Thiên Thường, chỉ để hắn âm thầm giải độc, sau khi tra rõ chân tướng, y có ý định phong chức tước cho Phó Thiên Thường nhưng lại bị hắn cự tuyệt, Phó Thiên Thường vốn đối với công danh không có ý ham thích, chỉ hung hăng đánh Hoàng Thượng một cái làm thù lao.
Độc đã giải xong, tiền cũng đã nhận, nhưng Phó Thiên Thường lại không muốn rời khỏi, ở thái y viện đã lâu, hắn phát hiện nơi này rất kì diệu và hữu dụng, không kể đến việc có nơi ăn chốn ở, sự vụ cũng đơn giản, mỗi ngày phân loại dược liệu, thỉnh thoảng sửa lại y thư (sách y), đối với một người biếng nhác mà nói, quả thật là thế ngoại đào viên a.
Vì vậy, hắn quyết định ngụ lại làm kẻ dưới đi theo Trịnh thái y kiến tập y thuật, thuận lợi lật lật sách thuốc, bào chế phối dược, trước mắt nhiều dược liệu quý báu như vậy, nếu từ bỏ quả thật có lỗi với bản thân.
Vĩnh Thặng hoàng triều đất đai rộng lớn vật chất đa dạng, dân giàu nước mạnh, trong cung các loại dược liệu quý hiếm vô số kể, Phó Thiên Thường hiểu rõ điều này nhất, thế nên hắn lấy thật nhiều, quả là một kho báu không sao dùng hết.
“Long quỳ, là loại thanh nhiệt giải độc để trên cùng, mạch môn đông, bổ sung âm khí để ở giữa quầy, chà, bạch phục linh? Hắc hắc, vị thuốc này từ bao giờ nhiều đến như vậy, loại này chỉ dùng cho nam nhân dương hư khí bại, thận khí suy yếu, trong cung vị quý nhân nào lại cần?”
Phó Thiên Thường ngồi tẩn mẩn trên một cái thang cao mấy thước đặt trước quầy dược, cũng không chủ ý tham dược liệu, tay nâng cằm, bắt đầu cân nhắc việc chọn lọc.
Trong cung nam nhân không nhiều lắm, lớn tuổi nhất chỉ có Hoàng Thượng… không, y hiện tại đã yên vị Thái Thượng Hoàng, dù vậy y cũng một thân cường tráng, sẽ không nhanh như vậy chứ…..ân, coi như làm phước, giúp y điều chế phối thuốc loại tốt nhất, thuốc đến bệnh trừ, chắc chắn ngay cả sinh thêm vài tiểu hoàng tử cũng không thành vấn đề, về phần giá tiền thì…..
“Thiên Thường.”
Đột nhiên có tiếng gọi lớn, hắn ngồi không vững vàng đầu óc lại đang trên mây nhất thời dịch chuyển cả thân người liền ngã xuống kéo theo cả cái thang, may mà hắn lanh lẹ lấy hai tay bám vào một góc thang cứ thế theo đà của nó tiếp đất.Không thèm quan tâm nhặt lại mấy gói thuốc rơi vãi, Phó Thiên Thường bước nhanh chạy vội đến trước mặt Trịnh thái y, cười hì hì chào hỏi: “Sư phó”.
Lão thái y hai tay ôm ngực sợ đến mặt xanh môi tái, hơi thở cũng đứt quãng, chắc chắn vừa rồi lão bị hù dọa không ít đây mà.
“Tìm khắp nơi không thấy ngươi, thì ra là trốn ở chỗ này tranh thủ thời gian.”
“Nào có chuyện đó, ta đích thị ở chỗ này nghiêm túc giúp sư phó phân loại dược liệu.”
Vừa rồi hắn tựa vào cạnh quầy thuốc ngủ li bì chắc hẳn đã quên mất việc này.
“Sư phó có gì căn dặn đồ nhi sao?” –hắn lại làm ra cái vẻ ngoan ngoãn cùng với gương mặt tươi cười để phòng ngừa việc bị trách mắng, chỉ đáng tiếc sau khi dịch dung tướng mạo trở nên quá tầm thường, nụ cười không thể đạt đến hiểu quả tốt nhất a.
“Ta muốn đến tái chẩn bệnh cho Thái Thượng Hoàng, ngươi cũng đi cùng đi, cũng là dịp tốt để biết thêm nhiều thứ.”
“Cảm ơn sư phó đã nâng đỡ.”
Phó Thiên Thường hai mắt sáng rỡ, lần này đường đường chính chính vui vẻ đi gặp Thái Thượng Hoàng, hắn nhất định cố gắng đẩy mạnh việc tiêu thụ món tráng dương đại bổ của mình.Niếp Tiêu sống trong Loan Hòa cung, y đã lui vị nhượng quyền, đem ngôi Hoàng Đế truyền cho đứa con cả Niếp Kì, hiện an nhàn làm một Thái Thượng Hoàng, bất quá vẫn ở trong Loan Hòa cung, bởi vì đã từng trúng qua kịch độc nên các thái y sẽ định kì đến tái chẩn bệnh cho y. Vừa bước vào Loan Hòa cung thì gặp ngay tân Hoàng Đế kế nhiệm Niếp Kì đang thăm hỏi Thái Thượng Hoàng, nhìn thấy bọn họ, Niếp Kì liền ngồi sang một bên rồi ra hiệu cho thái y tiến đến chẩn bệnh cho phụ hoàng của mình.Phó Thiên Thường đứng ở phía sau sư phó mà nhìn trộm Niếp Tiêu, thấy y sắc mặt hồng hào, khí sắc rất tốt, căn bản không giống như người đang mang bệnh, trong lòng không nén được mà căm tức nhóm thái y một trận, cả ngày an nhàn nên toàn lo chuyện không đâu.
Trịnh thái y sau khi kiểm tra xong liền nói nhảm vài câu long thể không việc gì liền khom người cung kính mà lui qua một bên, thừa dịp Niếp Kì đang bận hỏi han lão, Phó Thiên Thường bèn tiến đến cạnh Niếp Tiêu nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngươi có phải gần đây an nhàn đến nhàm chán, nên mới cách hai ba ngày lại triệu thái y đến chẩn bệnh, thuốc giải độc của ta không phải thuộc loại dược tăng lực bán đầu đường xó chợ, cần phải sáng trưa chiều uống một ngày ba bữa a.”
Niếp Tiêu vì việc nhờ vả Phó Thiên Thường giải độc chỉ có hai người bọn họ biết thế nên đối với chuyện Phó Thiên Thường ăn nói càng quấy Niếp Tiêu sớm đã quen, không thèm chấp nhất, bình thản mỉm cười nói: “Y thuật của ngươi trẫm vốn không nghi ngờ, chính là vì hoàng nhi quá lo lắng nên mới khiến lũ thái y đến chẩn bệnh, trẫm nghe nói ngươi ở thái y viện nhất nhất ung dung tự tại, nếu đã sớm quen sống trong cung, cứ nói một tiếng, trẫm sẽ phong ngươi làm ngũ phẩm thái y, ý ngươi thế nào?”
“Y thuật ta bất quá đều là bàng môn tả đạo, bây giờ còn đang theo sư phó kiến tập a, ngự y cái gì, hắc hắc, chuyện đó tính sau, chuyện đó tính sau.”
Xem ra lão hoàng đế đối với kiến thức y thuật của hắn thì có chút coi trọng, không muốn để hắn rời đi a, mỗi lần gặp mặt lại nhắc đến chuyện cũ.
Bất quá…..
Nói thật ra hắn cũng không muốn cả đời đều phải ở lại trong hoàng cung, bị quan quyền chức tước trói buộc, sẽ buồn đến chết mất thôi, hơn nữa, nếu thực sự trở thành ngự y, hắn há chẳng phải nên rộng mồm như sư tử nhất quyết đòi tiền thưởng sao? Hắn giải độc cho lão hoàng đế, chỉ sợ rằng tiền thưởng phải bằng nửa phần bổng lộc cả đời của Trịnh thái y đi.
Cho nên kiến tập là tốt rồi, được ăn được ở, lại không lo cái gọi là trách nhiệm, nếu thuận tiện sẽ điều dược phối thuốc, kiếm tiền kiếm tiền, dù sao kho ngự dược thuốc quý hiếm cũng chỉ bày ra đó, không bằng đứng ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng….bất quá là tận lực sử dụng.
“Bệ hạ, gần đây kho thuốc thu vào không ít dược liệu tráng tinh bổ thận, không phải là ngươi đã….Nếu đã như thế, tất cả mọi người đều là nam nhân, không có gì phải ngại ngùng a, ngươi chỉ cần lên tiếng, ta lập tức vì ngươi bào chế linh dược xứng tầm, làm cho ngươi tinh long hoạt hổ, tái chiến hùng phong.”
Niếp Tiêu chính là ngôi cửu ngũ chí tôn a, dù trước mặt là núi sạt đất lở cũng không mảy may sợ hãi, mà giờ phút này sắc mặt lại tái nhợt, miệng ngậm một ngụm nước trà muốn nhả ra không được, nuốt vào cũng không xong, chỉ có thể ho khan.
Y biết Phó Thiên Thường từ trước đến giờ dù là việc làm hay lời nói đều không câu nệ tiểu tiết, rất thẳng thắn, nhưng nói đến mức này thì quá lộ liễu đi, bộ y nhìn giống bộ dạng thận yếu thân suy sao?
Thấy Niếp Tiêu phản ứng như vậy, Phó Thiên Thường lập tức hiểu được hình như bản thân đã hiểu lầm vị Thái Thượng Hoàng này, vừa ngước lên thì thấy đối điện chính là Niếp Kì, tâm tư thay đổi thật nhanh, nở một nụ cười.
“Chẳng lẽ là Hoàng Thượng?”
Trái lại hắn thế nào lại quên mất Hoàng Thượng, người trẻ tuổi dễ dàng miệt mài ăn chơi vô độ (từ gốc là tham hoan), thận suy yếu cũng là chuyện thường.
Niếp Tiêu mặt đen lại, đứa con cả của y đích thị là đương kim Thánh Thượng còn không phải đang chu đáo đứng ở đây, làm sao có thể cần thuốc bổ? Không được, phải nghĩ đến việc đem tiểu y quan này điều đến nơi khác đi, nhìn vẻ mặt khẳng định chắc chắc của hắn, nếu để hắn ở lại thái y viện chẳng phải sẽ làm cho nó tuột dốc, nói không chừng không lâu sau, thuốc tráng tinh đại bổ sẽ hảo hảo được ân cần mang đến đây a.
“Lui ra!”
Kế hoạch bán thuốc trong mộng của Phó Thiên Thường đang tốt đẹp tiến hành được một nửa thì bị Niếp Tiêu khiển trách, khiến hắn sợ hãi tinh thần cũng từ đó trở lại, khi đi ra liền bị Trịnh thái y kéo lui về sau nhỏ giọng giáo huấn: “Ngươi lại hồ đồ rồi.”
Niếp Kì nãy giờ không ở gần, không biết hắn cùng phụ vương đã nói những gì, nhưng thấy phụ vương thần sắc không tốt thì có chút lo lắng, liền tiến lên liên tục hỏi han, Niếp Tiêu không thể giải thích, chỉ có thể cười khổ lắc lắc tay, nói không sao cả.
Niếp Kì yên lòng, quay đầu đang định nổi giận với tên sai vặt không hiểu quy tắc kia, nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt y lại không khỏi sửng sốt.
Đích thị gương mặt rất quen thuộc, tuy thực bình thường nhưng lại lộ ra vẻ chất phác, rõ là ánh mắt tinh tường sáng trong, rất bình tĩnh nhìn y.
Trước kia phụ vương trúng kịch độc không biết sinh tử ra sao, tâm trạng của y thật sự rất hỗn loạn, lúc ấy gã sai vặt này đi theo Trịnh thái y đến chẩn bệnh cho phụ vương, thấy y buồn phiền, từng không tiếc lời an ủi, y lại không nhớ rõ khuôn mặt, chỉ ấn tượng với đôi mắt tú lệ, người này không giống với bọn hạ nhân sợ sệt nhìn y đầy siểm nịnh mà ánh nhìn lại như một người tri kỉ.
Tim nhất thời đập loạn nhịp, Niếp Kì lại thấy mình vừa nãy có ý định trách cứ hắn thì cảm giác hối hận lại trào dâng.
Sống trong cung lâu năm, mới biết khó có thể tìm được một thiếu niên vừa nhanh nhẹn vừa chất phác, hy vọng vừa rồi không có hù dọa hắn quá mức.
Trước mắt chính là gương mặt đó, ánh mắt lại không còn trong sáng giống lúc trước, đôi con ngươi ươn ướt ngước nhìn y, sau đó liền rũ xuống, cứ như một con chó nhỏ đang bị chủ nhân vô tâm răn dạy.
Điều này càng làm cho Niếp Kì thêm hối hận.
Y không phải muốn cố ý mắng chửi người kia, chỉ vì thấy phụ vương không khỏe nên mới nóng vội….
Nếu Niếp Kì có thể nhận ra ẩn sau con mắt kia là tia tiếu ý quỉ dị, chỉ sợ sẽ không vì bản thân thất lễ mà cảm thấy có lỗi đến vậy.
Phó Thiên Thường rũ mi mắt xuống không phải vì sợ mạo phạm long nhan, mà là đang đánh giá hạ thể của Niếp Kì, đầu óc hắn vẫn còn bay nhảy với vô số những ý nghĩ– mấy ngày không gặp, thái tử này chắc chắn hơi sức dai dẳng, không biết có phải bởi vì mới đăng cơ nên không rảnh phát tiết, làm cho uất khí tích tụ? Vẫn là miệt mài quá độ, làm cho tính tình nóng nảy? Quay lưng chắc hẳn phải hảo hảo điều tra nghe ngóng một chút a.
Rời khỏi Loan Hòa cung, Trịnh thái y liền gõ đầu giáo huấn: “Thiên Thường, nhớ kĩ, về sau vạn lần cũng không thể đi quá giới hạn, mạo phạm long nhan là tử tội, may thay Hoàng Thượng có tấm lòng nhân hậu, nếu không cái mạng nhỏ bé của ngươi chỉ sợ là khó bảo toàn.”
“Làm gì nghiêm trọng đến vậy, ta vừa rồi chỉ muốn hướng Thái Thượng Hoàng thỉnh an thôi mà.”
Nếu thuận tiện sẽ hỏi hắn phương diện kia có đúng là không an khang. Này này này, chẳng lẽ không nghĩ tới sao? Đường đường là một thái tử, rõ là không có thái tử phi? Vậy chẳng phải Hoàng Thượng vì ham muốn quá độ mà thận suy dương hư, mà là vì cấm dục quá lâu …
“Hảo hảo an phận học y đi, chớ thắc mắc những việc không can hệ tới mình”.
Trịnh thái y trong cung đã lâu, sớm quen thận trọng từ lời nói đến việc làm, thấy lão không muốn nhiều lời Phó Thiên Thường cũng chẳng muốn hỏi thêm, dẫu sao thái y viện lớn đến như vậy, việc thăm dò tin tức há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Vì thế đêm đó, Phó Thiên Thường đến ngự phòng bếp thuận tay mượn một tô phượng hoàng đến biếu cho tiểu đệ tử Lạc Lạc của La thái y, muốn dụ Lạc Lạc chỉ cần có thức ăn ngon, vừa nhìn thấy điểm tâm, đôi mắt xinh đẹp sẽ lập tức híp lại thành một đường mảnh như sợi chỉ.
“Lạc Lạc, ngươi ở trong cung đã lâu có hay không cảm thấy có điều kì lạ, Hoàng Thượng chúng ta rõ ràng không có thái tử phi.”
Bắt gặp Lạc Lạc đang ngồi ở thềm đá ăn ăn uống uống, Phó Thiên Thường liền ngồi xuống bên cạnh hắn nói bong nói gió.
“Vốn là có, bất quá 3 năm trước đây không còn” – Lạc Lạc vừa nhai nhai vừa nói.
“Đến tột cùng sao lại thế này a? Nói thêm chút nữa xem.”
Phó Thiên Thường lập tức dậy lên hứng thú, trước thì tỏ vẻ quan tâm, sau bắt đầu giựt dây.
“Cũng không có gì đâu, thái tử phi từ nhỏ tim đã bị suy yếu, thân thể không tốt, ba năm trước đây tâm bệnh bộc phát, cứu không kịp nên đã qua đời, Hoàng Thượng thật sự rất yêu thích nàng, sau khi nàng mất đi, Hoàng Thượng rất thương tâm, không sủng hạnh bất kì phi tần nào khác, ngay cả khi các quan viên trong triều thỉnh cầu việc lập ra một thái tử phi khác cũng bị y bác bỏ, lại nói tình nghĩa vợ chồng sau ba năm nữa mới nhắc đến chuyện lập phi, Hoàng Thượng của chúng ta vừa nhân hậu vừa trọng tình, đúng là tấm gương cho chúng ta….”
Lạc Lạc vừa ăn vừa nói hơn nửa ngày mới đem chuyện nói xong.
Phó Thiên Thường chỉ nghe mà hai hàm răng cắn chặt (ý là không nói lời nào á)
Người ta cha mẹ qua đời, phải giữ hiếu đạo ba năm, bọn họ này là tân hoàng thì đảo lộn đạo lý, lão bà đã chết, cũng muốn giữ đạo hiếu, cái gì mà nhân hậu trọng tình, rõ ràng là có bệnh– không phải trên thân thể, chắc chắn là ở tâm lý, nếu không thì chính là ngụy quân tử, cố tình làm để cho người đời kính trọng.Hắn thấy tẩm cung như vậy có rất nhiều cung nga cung tỳ, nói không chừng sớm cận thủy lâu thai (có lẽ ý là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén), dù sao đại môn cũng chỉ có một, ai biết được trong tẩm cung có gì xấu xa đi.
Nghe nói xong, Phó Thiên Thường bởi quá hiếu kì, vì thế đã phản lại bản tính lười nhác, vận một bộ dạ y, đêm hôm chạy đến tẩm cung của Niếp Kì, muốn chứng minh rằng mình suy đoán không sai.
Ai ngờ tẩm cung vắng người (ý là không có thị tỳ), chưa từ bỏ ý định, mặt khác còn điều tra được tiểu hoàng đế có thể sẽ ngủ trong cung điện, rốt cuộc vẫn là không có ai (tức là không có thị tì a), hắn đâm ra mệt mỏi, Phó Thiên Thường liền ngồi lên đỉnh cung nâng cầm ngắm trăng, sau một lúc lâu lại nghĩ đến cổ tay Hoàng Thượng, thân thẳng lưng rộng, tựa không thấy hắn có hành động khác, ngược lại là Phó Thiên Thường có chút ăn không tiêu.
Thời điểm đầu xuân, đêm khuya khí trời rét căm căm, may mà hắn nội công thâm hậu, nếu không chỉ sợ sớm bị gió tây bắc thổi rớt xuống nóc nhà, ngáp một cái thì đánh cho tỉnh táo một cái, thầm nghĩ từ sớm nên có cảm giác trở về nằm trong ổ chăn hảo hảo ngủ.
Có thể chính bản thân vì cảm thấy nhàm chán, mới có thể vì xem một người nam nhân, mà ngồi xổm trên nóc nhà nghe ngóng tin tức hàng canh giờ, nói tới nói lui, cũng là đều do tên ngụy quân tử, sớm một chút lộ nguyên hình thì tốt rồi, y có thể đường đường chính chính làm một hôn quân, mà mình cũng có thể không vất vả như vậy để canh chừng….
Ngay khi Phó Thiên Thường tính toán thời cơ dọn đường hồi phủ, chợt nghe Niếp Kì kêu lên: “Ly Châu”.
Thanh âm thốt ra rõ ràng, một người trang phục tinh tế, áo ngắn như nữ nhân lách người vào ngự thư phòng, hướng Niếp Kì hành lễ
Đúng là ám vệ của Hoàng Thượng.
Phó Thiên Thường lúc đầu hưng phấn có chút giảm đi, bất quá đang nhìn đến dung mạo của Ly Châu, tức thì mắt trừng to hứng thú.
Hắn đã nói mà, nào có con mèo nào chê mỡ? Thì ra đúng là không chỉ có cung nga cung tỳ, đến cả ám vệ cũng lừa tới tay rồi, nếu không là kẻ tùy thân hộ giá, không cần xinh đẹp giống nữ tử vậy đi.
Chờ cả đêm, rốt cuộc chuyến đi này không uổng công, Phó Thiên Thường trừng lớn đôi mắt trong sáng, tập trung tinh thần quan sát động tĩnh trong phòng.
Niếp kì vẫn giữ vẻ ôn hòa nho nhã lên tiếng
“Trẫm có chuyện muốn giao cho ngươi làm.”
Nói thẳng trên giường là tốt rồi, cần gì giả bộ khiêm tốn quanh co lòng vòng? Ngụy quân tử!Niếp Kì chỉa chỉa tấu chương trước mặt, nói: “Trẫm mới vừa xem số sớ này, đều là buộc tội Vĩnh Định tri phủ La Ngọc Trăn nhận hối lộ, theo trẫm nhớ lúc La Ngọc Trăn còn làm quan ở kinh thành, cực kì thanh liêm, không khỏi có chút nghi hoặc.”
Phó Thiên Thường thật sự muốn ngáp một tràn thật to.
Làm cái gì a, mặc cho thanh tri phủ (tri phủ thanh liêm), mười vạn bông tuyết ngân (có thể ý nói 10 vạn bông tuyết như nhau, quan lại ai cũng như nhau), làm quan có ai mà không tham, loại sự tình này cũng có thể cố ý mà tán gẫu với ám vệ sao?“Hoàng Thượng hi vọng ta đi Vĩnh Định phủ một chuyến?”
Niếp Kì mỉm cười gật đầu.
“Tin đồn vô căn cứ, không thể không có nguyên nhân, bất quá Vĩnh Định phủ nằm trong vùng đất phong của Vĩnh Thặng Cần Vương, trẫm biết vị hoàng thúc này xưa nay vô cùng kiệt ngạo, La Ngọc Trăn ở đất phong của hắn làm quan, chỉ sợ muốn làm tốt cũng không được, nữ nhân thì thận trọng, ngươi đi tra đi.”
Ly Châu đi theo Niếp Kì đã lâu, tự nhiên hiểu rõ ý hắn, Vĩnh Định phủ ở biên thùy, lại là địa bàn được Vĩnh Thặng Cần Vương che chở, Hoàng Thượng băn khoăn không biết mọi việc thật sự có phải chỉ đơn giản là La Ngọc Trăn ăn hối lộ.
Bên ngoài Phó Thiên Thường đã ngáp mấy cái, không còn nhẫn nại, đứng lên, nhảy vài cái trở về thái y viện
Thật sự là mất nhiều hơn được, chờ đợi cả đêm, ngoại trừ thấy được tên ngụy quân tử gọi ra một thuộc hạ xinh đẹp, giao cho việc làm bên ngoài, thì không thu hoạch được gì…Không hẳn, cái mà có được, chính là tại trong chăn, hắt xì không ngừng.
Sáng mai nhất định phải nhớ uống bát gừng nóng để trừ hàn mới được.
Sáng sớm, Phó Thiên Thường ngay tại chỗ lấy cây thuốc, chuẩn bị một bát gừng nóng để uống, lại kiếm cớ phân loại dược liệu chạy đến khố dược để nghỉ ngơi, Trịnh thái y ngày hôm qua bị hắn làm cho sợ hãi, nên sẽ không dám gọi hắn cùng đi chẩn bệnh, làm cho hắn tha hồ ngủ cả ngày.
Nơi này đích thực là đào nguyên thắng địa, nếu không có tên tiểu hoàng đế chướng mắt kia thì tốt rồi.
Phó Thiên Thường ngồi ở trên thang gỗ cao cao, dựa lưng vào quầy dược liệu mà có ý nghĩ phản lại chủ tử a.
“Phó Thiên Thường!”
Chính là đang mơ mơ màng màng ngủ say, đột nhiên một tiếng truyền đến, Phó Thiên Thường mông lung tự hỏi đã quên mất việc mình còn ở trên cao, thì câu trả lời chính là cả thân người nghiêng về phía trước, liền một cái té ngã xuống dưới, trước mặt người khác hắn không dám để lộ võ công, vì thế phải cứng rắn té nhào một cái.
“Sư phó, ngươi muốn chứng minh bản thân mình càng già càng dẻo dai, cũng không cần mỗi ngày mỗi luyện sư tử hống, đem ta ra hù cho té chết, ai sẽ phụng dưỡng ngươi đây…”
Phó Thiên Thường xoa mũi đứng lên, lập tức có một bàn tay tiến đến đỡ hắn dậy.
“Trẫm không phải cố ý, té có bị thương không?”
Một tiếng “Trẫm” khiến Phó Thiên Thường sợ đến mức kích động, con sâu ngủ lập tức tránh xa (có lẽ là ý tự nhiên tỉnh ngủ luôn), chỉ nghe một mùi hương ôn nhã thoang thoảng truyền đến, mắt thấy một đoạn viền tay áo váng óng truyền tới.
Theo ống tay áo mà hướng lên trên, tơ tằm thêu kim long, đai gấm khảm ngọc, gương mặt dưới kim quan đang cười nhạt.
“Hoàng, Hoàng Thượng?”
Lẽ ra trên giang hồ Phó Thiên Thường cũng là một nhân vật ung dung tự tại, không nên thất thố như vậy, nhưng giờ phút này thật sự tình cảnh rất quỷ dị, tuyệt không thể là người đứng ở ngự dược phòng trước mặt hắn, thiếu chút nữa bị hắn làm đá kê chân.
Nên thỉnh an đi.
Sửng sốt nửa ngày, Phó Thiên Thường mới nhớ đến lễ tiết quan trọng, vội vàng thở dài thỉnh an, lại bị Niếp Kì ngăn cản.
“Nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ.”
Phó Thiên Thường vốn không có ý quỳ xuống, thế nên liền thu lại dáng vẻ, nhìn trộm Niếp Kì, rất rõ ràng, y phát hiện mình lười biếng, lại tựa hồ như không tức giận, vẻ mặt thản nhiên trước mắt chỉ đang cười.
“Hoàng Thượng thân thể ngàn vàng, lại ngày lo trăm việc, nếu cần dược liệu chỉ cần hảo phân phó một tiếng, cố ý đến đây, chỉ sợ long thể mệt mỏi.”- Phó Thiên Thường lên tiếng.
Y bất quá có ý riêng đến đây, lại có thể thấy con mèo ở trên thang cao ngủ gật đâu, thật là giống một chú mèo con, từ trên thang cao như vậy ngã xuống, rõ ràng vô sự, lại khiến y vô cùng hoảng sợ.
Ngày hôm qua đem Phó Thiên Thường ra trách cứ, hình ảnh đôi mắt bi thương kia đối với Niếp Kì vẫn chưa tiêu tan, vì thế sáng nay liền xuống phía sau, thay y phục thường, đi vào thái y viện.
Hỏi ra mới biết tên tùy tùng kia tên Phó Thiên Thường, theo Trịnh thái y kiến tập y thuật, bình thường thích nhất ở kho thuốc, Niếp Kì đi vào kho thuốc, để nội thị Tiểu Ngũ ở ngoài cửa, chỉ muốn một mình tiến vào.
Vốn muốn nhìn qua xem kiến tập y quan như thấy nào khổ tâm học tập, không nghĩ tới việc thấy hắn ngủ gà ngủ gật như mèo con.
“Trẫm chính là tùy tiện đi một chút, đều không phải vì tìm dược.”
Niếp Kì thuận miệng nói cho có lệ, Phó Thiên Thường làm sao chịu tin, ánh mắt liếc nhanh về phía hạ thân của y.
“Hoàng Thượng không cần phải khách khí, ngài muốn dược gì, cứ việc nói, nếu dược này không thế nói, ta xem như nể mặt long nhan, bất quá không ghi chép lại.”
Muốn lấy dược ở thái y viện, phải có sự đồng ý của viện phán, phải được quan ti dược ghi chép lại, bất quá hiện tai quan ti dược chính là Phó Thiên Thường, hắn tự nhiên sẽ không làm điều thừa (ý là không ghi chép lại).
Bắt gặp tiểu quan này có tia cười quỷ dị, ánh mắt còn quét tới quét lui dưới hạ thân của mình, Niếp Kì có chút không hiểu ý, bất quá vì vô cớ bị trách cứ mà tinh thần sa sút, không khỏi mềm lòng.
Đây chính là gương mặt y rất thích nhìn, mặc dù cực kì bình thường, lại lộ nét nhanh nhạy thông minh, không chút ra vẻ, không giống những người bên cạnh hắn, ai cũng giống như đang đeo mặt nạ trên mặt.
Khoé miệng lơ đãng tạo thành nụ cười, nói: “Trẫm còn tưởng rằng sau chuyện hôm qua, ngươi sẽ sợ trẫm.”
“Chuyện gì a?”- Phó Thiên Thường nhăn mặt nhíu mày, vẻ mặt tỏ ý chẳng biết tại sao.
Thấy hắn không nhớ rõ, Niếp Kì cũng chẳng buồn nhắc lại, nói: “Về sau nếu muốn ngủ gà ngủ gật, chớ ở chỗ cao, té xuống sẽ bị thương.”
“Ở chỗ cao mọi người sẽ không chú ý tới …..”
Nói thật, khắp cả kho này cao nhất chính là quầy dược liệu, cổng tường tăm tối âm u, nếu vô sự, không ai lại muốn tới nơi này, càng không chú ý đến người trên thang, cho nên nơi này là nhàn hạ nhất.
Không nghĩ là sẽ nói ra lời thật, Phó Thiên Thường nhìn trộm xem Niếp Kì, thấy y vẻ mặt bình thản, nhìn không ra là đang vui hay giận.
“Trẫm nghe nói ngươi theo Trịnh thái y kiến tập y thuật, Trịnh thái y y thuật cao siêu, ngươi nếu dụng tâm học tập, tương lại ắt thành công.”
Niếp Kì trong lòng có nhiều kì vọng, nhưng đáng tiếc phản ứng không tốt, Phó Thiên Thường gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mặt mày vẫn biếng nhác như mèo con, ngay cả động tác tạ ơn cũng không có.
Nếu đổi là người khác mà hành động như thế, chắc chắn bị khép vào tội bất kính, hết lần này tới lần khác biểu hiện này xuất hiện ở Phó Thiên Thường, lại có cảm giác cực kì bình thường, nếu hắn nịnh hót mà nói tạ chủ long ân, chính mình sẽ cảm thấy không thích đi.
Lại thuận miệng bảo cố gắng, Niếp Kì lúc này mới xoay người đi khỏi, cung tiễn y xuất môn, Phó Thiên Thường sờ sờ cằm, bắt đầu cân nhắc ý đồ y đến đây.
Hoàng Thượng tự mình đến kho thuốc, đương nhiên không phải là vì muốn bắt quả tang kiến tập y quan đang nhàn hạ, không cần nói, chắc chắn là vì thuốc bổ, có nên hay không có ý tốt một chút, bào chế bảo dược rồi đưa cho y. Phi, muốn dược, chính mình tới lấy là tốt nhất, Hoàng Thượng thì giỏi lắm sao? Còn bắt hắn tự mình hầu hạ? Đêm đó Niếp Kì đúng là có trở lại kho thuốc, y đương nhiên không đến vì thuốc bổ, mà chính là xuất phát từ sự tò mò đối với tiểu y quan này.
Lần này Phó Thiên Thường không ở trên thang, mà nẳm quầy thuốc ngủ li bì, một quyển y thư mở ra che trên mặt, mèo con lại phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Niếp Kì không nhịn được buồn cười, lại có chút ca thán, xem ra ngày đêm chính mình lại đi nâng đỡ cho một tên tiểu y quan không có hiểu biết, có thể vào thái y viện làm việc, chính là một dịp tốt của mọi người, người thường chỉ muốn ra sức khổ học, chỉ cầu tương lai trở nên nổi bật, nào có ai giống như hắn, chỉ thừa cơ liều mạng mà ngủ.
Không mang người hầu vào cùng, thật không cần giữ lễ tiết, đơn giản vén dậy trường bào, ngồi xuống kế bên người đang ngủ say, thấp giọng hỏi: “Ngủ như vậy, chẳng lẽ buổi tối ngủ không ngon?”
“Tối qua nhịn ngủ suốt cả đêm, không vậy mới là lạ, đều là lỗi của tên kia ….”
Phó Thiên Thường thốt ra lời vô nghĩa, thân mình giật giật, tự động dựa đầu vào, lấy đùi Niếp Kì làm gối, hướng ngủ liền thay đổi.
Sách thuốc từ trên mặt hắn lập tức rơi xuống, Niếp Kì nhìn xem rõ ràng, chính là một quyển xuân cung đồ, chung quanh cũng hỗn độn thả không ít sách tịch, hình ảnh hương diễm, có vẻ cũng là xuân cung đồ (sách đen)
Quấy phá đã trở thành bản năng, Phó Thiên Thường nháy mắt mấy cái, vừa tỉnh lại, thấy mình lấy đùi Niếp Kì làm gối, đại não trong nháy mắt như đàn đứt dây.
Nơi này chính là kho thuốc, cũng không phải là tẩm cung của Thái Thượng Hoàng, Hoàng Thượng không cần dậy sớm như vậy, chạy đến thỉnh an đi. Cả thân người cuống quít dời đi, đầu lại không cẩn thận đập xuống đất, vang lên một tiếng thanh thuý.
Lại nhìn Niếp Kì….ánh mắt đang lạc ở một bức xuân cung đồ, Phó Thiên Thường bất chấp sau ót đau nhói, ôm đầu vội vàng giải thích: “Ta không phải đang nhàn hạ….”.
Lần này hắn không có nói láo, vì ngày sau biết mình có thể hướng Niếp Kì mà đẩy mạnh việc tiêu thụ thuốc bổ, hắn thật sự đang cố gắng lật xuân cung đồ. Hi vọng có thể hốt thuốc đúng bệnh, làm cho Niếp Kì hứng thú, sắc tính trở lại, hắn không tin vị tân Hoàng đế này một chút tính dục cũng không có.
Đáng tiếc, Niếp Kì nhìn ra lời nói của Phó Thiên Thường giấu đầu lòi đuôi, hắn nhịn cười, nói: “Ngươi đã thành niên, xem sách này cũng không có gì đáng trách, chỉ là cần phải chuyên tâm vào công việc hơn, thay vì phí thời gian xem loại sách này ở đây, sao lại không cùng Trịnh thái y đi chẩn bệnh, trau dồi kiến thức, để trách uổng phí công sức lão đã nâng đỡ ngươi.”
Nguỵ quân tử, rõ ràng chính mình cũng muốn xem.
Hắn ghét nhất loại người giả vờ đứng đắn, bực bội đến mức quên luôn tôn ti cấp bậc, Phó Thiên Thường liền ngồi tựa vào Niếp Kì mà phản bác: “Hoàng đế ngươi chỉ ở trong kinh,( – ý là giống như ếch ngồi đáy giếng, ko hiểu rõ chuyện) sách linh xú tô ta đã sớm đọc làu làu, làm kiến tập, ta coi như đã đạt tiêu chuẩn đi”.
“Người đã đọc làu làu?”
“Đương nhiên, sư phụ của ta so với ma quỷ cũng chẳng khác nhau là mấy, ta nào dám nhàn hạ?”
“Trịnh thái y? Lão không giống loại người hung ác…..”
Niếp Kì trong lòng tưởng đến hình ảnh một Trịnh thái y gương mặt phúc hậu, bỗng chốc cảm giác Phó Thiên Thường nói có hơi quá.
Kỳ thật Phó Thiên Thường nói rất chính xác về vị sư phụ dạy hắn võ công, y lý và độc dược, bất quá hắn lười giải thích.
Sư phụ của Phó Thiên Thường là đồng môn sư huynh của cha mẹ hắn, cha mẹ hắn tính thích đi du ngoạn, từ nhỏ hắn đã bị cha mẹ gửi ở đó cho sư phụ nuôi dạy, sư phụ hắn đúng là võ học kì tài, y độc võ công không gì không giỏi, lại chỉ có hắn là đệ tử duy nhất, Phó Thiên Thường từ nhỏ y dược, võ công, độc thuật, dịch dung đều lần lượt được truyền thụ đầy đủ, chỉ tiếc hắn trời sinh tính tình phóng khoáng, ngoại trừ thuật dịch dung, những lĩnh vực còn lại đều bình thường a.
Hắn nhìn trái nhìn phải xung quanh, đều không thấy người hầu của Niếp Kì, vì thế nhắc lại chuyện cũ: “Hoàng Thượng đến kho thuốc, không biết có việc gì phân phó ta làm?”
Nếu là bảo hắn điều chế xuân dược, hắn chắc chắn sẽ vui vẻ tiếp nhận, nếu là nói chuyện phiếm, vậy thì không cần, hắn đây bề bộn công việc, rất nhiều dược liệu chờ hắn phân loại, không có thời gian đi nịnh nọt a dua.
“Trẫm chỉ tuỳ tiện đến đây một lúc.”
Tuỳ tiện đến một chút? Nơi này cách tẩm cung Hoàng Thượng không đến một bữa cơm thì cũng hết nửa nén nhang, tiểu hoàng đế sẽ liền đi đến nơi này? Phó Thiên Thường nheo nheo đôi mắt xinh đẹp, ngàn vạn lần cũng không tin.
Niếp Kì mặt lộ chút xấu hổ, tản bộ đến kho thuốc, lấy cái cớ mà đến y cũng không thể tin nổi, y bất quá có chút tò mò muốn biết Phó Thiên Thường ở đây làm gì, ở nơi hoàng cung lạnh lẽo to lớn này, còn có một chỗ ấm áp, nồng đượm hương dược, không gian lại yên tĩnh, làm cho người ta có thể thản nhiên thả lỏng tâm hồn.
Y đứng dậy nói: “Thuốc này mùi hương thật sự làm cho người ta cảm thấy thoải mái, gần đây phải phê duyệt nhiều tấu chương, trẫm có chút mệt mỏi, muốn sống lâu há chẳng phải nên vận động chút ít, từ nay về sau đến chỗ này hỗ trợ ngươi phân dược liệu, coi như là kiến tập đi.”
Không cần a…..Tiểu hoàng đế tựa hồ không muốn sống an nhàn, y là hoàng đế, muốn tập thì đến điện Kim Loan mà tập, không phải y muốn học trị quốc an dân bình thiên hạ sao, cớ gì lại đi theo mình mà phân dược? Muốn cùng hắn nghiễm nhiên trành giành bát cơm, không chút nhường nhịn! “Làm….đương nhiên có thể.”
Nhìn dáng Niếp Kì chắp tay sau lưng đi ra ngoài như thế, lại nghĩ đến việc sau này sẽ không còn cơ hội nhàn hạ, Phó Thiên Thường cực kì tức giận, ở phía sau y liền dùng sức đánh ra một quyền.
Hoàn đệ nhất chương
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
29 chương
27 chương
67 chương
17 chương