Shadow Music

Chương 6

Không có gì khác thường khi một cô dâu mới biết mặt chú rể của mình lần đầu tiên ngay trong lễ cưới, nhưng Gabrielle ước mong ít nhất thì cũng được nhìn thoáng qua hình ảnh của anh ta trước đó. Theo chút tin tức ít ỏi mà cô biết thì Lãnh chúa Monroe là một ông lão già cả. Không ai nói cho cô ông già đến mức nào, còn trong lòng cô thì lo lắng không yên. Chuyện gì xảy ra nếu như ông ta biến thành một con quỷ ăn thịt người? Hay già lụ khụ đến mức lưng còng gập xuống? Hay rụng hết răng đến móm mém và chỉ húp được cháo sống qua ngày? Cô biết rằng tuổi tác và vẻ ngoài của ông ta lẽ ra không quan trọng đối với mình, nhưng nếu như tính cách quá hung bạo thì sao? Hay tệ hơn nữa, nếu ông ta cư xử tàn bạo với mọi người xung quanh? Liệu cô có sống nổi với một kẻ chỉ biết ngược đãi những kẻ phải phụ thuộc vào mình không đây? Mẹ trước kia thường hay nói cô quá mức lo lắng, nhưng chẳng phải những điều chưa biết luôn khiến người ta lo lắng? Với Gab thì đúng như vậy. Ôi, giờ cô ước ao làm sao mẹ có thể ở đây để vỗ về khuyên nhủ. Bà sẽ làm dịu đi những nỗi sợ hãi của Gab. Nhưng bà đã mất trong một mùa đông lạnh giá hai năm trước mất rồi. Trong lúc Gab hiểu rằng cô đã cầu nguyện có bà bên cạnh suốt bao nhiêu năm qua, nhiều lần bản thân cô nhức nhối đến đau đớn muốn được trò chuyện với bà. Hôm nay là một trong những giây phút ấy, khi Gab trên đường đến hôn lễ của chính mình. Hai mươi người lính tháp tùng đội ngũ người hầu đi theo Gab cùng cha cô tới cao nguyên Scotlen. Điểm đến của họ chính là Tu viện Arbane, nơi lễ cưới sẽ diễn ra trong vòng một tuần nữa. Những dãy phòng sẽ được chuẩn bị chu đáo ở tu viện dành cho các đoàn người mệt mỏi sau chuyến lữ hành. Đòan người tuần tự tiến lên ngọn núi một cách chậm chạp và miệt mài. Càng đến gần nơi cần đến, Gab càng trở nên lạnh nhạt. Con đường mòn chật hẹp và gập ghềnh, nhưng cha cô vẫn có thể cưỡi ngựa song song cùng cô khi họ vòng qua một khúc quanh đột ngột. Nam tước Geoffrey xoay sở nghĩ cách làm giảm bớt đi những nỗi lo lắng của cô con gái về tương lai trước mắt. Ông chỉ tay về phía thung lũng tươi tốt phía dưới. “Con có biết mọi thứ ở đây xanh đến thế nào không, Gab?” “Vâng, thưa Cha, con có,” cô đáp lại không chút nhiệt tình. “Thế con có biết bầu không khí trong lành ở cao nguyên này có lợi cho sức khỏe đến thế nào không?” “Thưa có,” cô đáp. Vị nam tước nhân hậu quả quyết muốn làm cho tâm trạng của cô con gái vui vẻ hơn. “Những người dân cao nguyên tin rằng chiều cao của chúng ta đủ chạm tới bầu trời. Con nghĩ sao hả?” Tỏ ra quá ư là kì cục chẳng phải giống cha Gab thường ngày . Mẹ cô trước đây từng là người như vậy, tâm hồn tràn đầy những mơ mộng mà bà đã truyền lại cho con gái mình. Nhưng cha cô không phải là kẻ mộng mơ. Ông chỉ huy cả một thị tộc, cũng là người bảo hộ, và tính cách thì vô cùng thực tế. “Con sẽ nghĩ họ thật sai lầm,” cô trả lời. “Chúng ta không cao đến mức chạm được tới bầu trời ở đây. Chỉ ở St. Biel mới có khả năng đó thôi.:” “Thế làm sao con biết được?” “Mẹ,” cô đáp. “À,” Nam tước Geoffrey mỉm cười u uất. “Mẹ con kể cho con chính xác là gì nào?” “Mẹ luôn nói giống nhau, rằng khi mẹ đứng bên cạnh bức tượng thánh Biel nhìn ra phía cảng, mẹ thấy gần với bầu trời như là đứng dưới đất vậy.” Những ngón tay của Gab vuốt ve mặt dây chuyền mà cô đeo trên cổ. Nó được làm từ một đồng tiền và khắc chân dung của Thánh Biel. Cô đã đeo nó lâu đến mức không còn nhớ nữa. Mẹ cũng đã được chôn cùng với một sợi dây chuyền giống như thế. Ông phác tay ra hiệu. “Ta cũng nhớ bà ấy, “ ông nói. “Nhưng mẹ sẽ luôn ở trong trái tim của chúng ta.” Và rồi với một tiếng thở dài, ông nói tiếp, “Con có nhận thấy bầu trời xanh đến thế nào không? Xanh như mắt của mẹ con vậy,” “Con có,” cô trả lời. “Và con cũng biết cha cứ nhắc đi nhắc lại về chuyện vùng đất này xinh đẹp đến thế nào. Cha có động cơ nào đó phải không?” cô trêu chọc. “Ta muốn con thưởng thức quanh cảnh xung quanh mình, mong con bằng lòng ở đây và toại nguyện với cuộc hôn nhân này, Gab.” Cô muốn tranh cãi. Cơ bản là mong đợi lòng tọai nguyện phải không? Có phải đam mê, tình yêu và tâm trạng kích thích chỉ là mơ mộng? Đã bao giờ từng có mọi thứ đó chưa? Cô mong mỏi đặt ra những thắc mắc ấy cho cha mình, nhưng không thể. Cô ngậm chặt miệng lại. Khi họ tiếp tục, cô quyết định sẽ phải thực tế hơn, giống như cha vậy. Cô là một phụ nữ đã trưởng thành, và sớm thôi sẽ là một người vợ. Đó là thời điểm để cô vứt bỏ đi những giấc mơ trẻ con hão huyền ấy của mình. “Con sẽ cố gắng tỏ ra bằng lòng.” Cô hứa hẹn. Bước chân của họ chậm lại một lần nữa vì con đường dốc lởm chởm đá. Cha cô nhận thấy cái nhìn trên khuôn mặt cô và nỗi buồn trong mắt. “Con gái à,” ông cáu kỉnh nói, “con đâu phải đến dự tang lễ mà là đám cưới của con. Cố vui lên.” “Con sẽ cố gắng.” Cô hứa hẹn. Một tiếng đồng hồ sau khi đoàn người dừng lại để lũ ngựa được nghỉ ngơi, cha cô yêu cầu cô đi dạo cùng với mình. Chẳng ai nói một lời cho đến khi họ dừng lại dưới tán bạch dương gần một con suối chảy lững lờ. “Ta đã gặp Lãnh chúa Monroe và một vài người thân trong gia đình. Ông ấy sẽ đối xử tử tế với con.” Cô không hề muốn trò chuyện về vị hôn phu tương lai, nhưng cha cô thì dường như lại rất quyết tâm. “Thế thì con sẽ tử tế với ông ấy,” cô đáp. Vị nam tước lắc đầu. “Con gái của ta thật bướng bỉnh.” Cô xoay người đối mặt với cha. “Cha, có điều gì cha đang cảm thấy khó nói cho con biết phải không?” Ông thở dài não nề. “Cuộc sống của con sẽ thay đổi khi con trở thành một người vợ.Con sẽ không được ngang hàng trong cuộc hôn nhân của mình, và con sẽ phải chấp nhận điều đó.” “Mẹ có ngang hàng với cha không?” Ông mỉm cười. “Có,” ông thừa nhận, “nhưng bà ấy là ngoại lệ.” “Có khi con cũng sẽ có ngọai lệ thì sao.” “Sớm hay muộn có lẽ con cũng sẽ,” ông đồng tình. “Ta không muốn con lo lắng về người chồng tương lai. Ta đã đảm bảo rằng ông ấy sẽ không bao giờ giơ tay lên đánh con, và như con biết, nhiều người chồng cư xử thô bạo với vợ mình.” Có một niềm căm phẫn nào đó thể hiện ra trong giọng nói của ông. “Cha, con nghĩ cha còn lo lắng cho cuộc hôn nhân này còn hơn cả con nữa. Có phải cha thắc mắc con sẽ làm gì nếu chồng con, nói cách khác là bất kì người đàn ông nào, lại giơ tay đánh con không? Hơi chút phiền muộn, ông đáp lại. “Không, ta không thắc mắc. Ta biết đích xác con sẽ làm gì bởi vì ta đã thấy được quá trình dạy dỗ của con.” Trước khi cô có thể cắt ngang lời nói của ông, ông tiếp tục. “Tuy nhiên, có những điều thay đổi khi con lập gia đình. Con sẽ không còn được tự do tự tại làm những điều con muốn nữa. Con sẽ phải lưu ý đến những cảm xúc và nhu cầu của chồng con. Bản tính của con đã rất độc lập, nhưng giờ con phải học cách kiềm chế lại.” “Có phải cha đang bảo con phải từ bỏ sự tự do của mình?” Ông thở dài đánh sượt. Con gái ông nói đầy vẻ hoảng hốt trước ý niệm ấy. “Đại loại vậy,” ông rào đón. “Đại loại vậy?” “Và khi con kết hôn,” Nam tước Geoffrey tiếp tục, “con sẽ cùng chung giường với chồng con và…” Một cách quá muộn màng ông nhận ra mình đã đi sâu vào cuộc đối thoại. Ông im bặt, sau đó húng hắng ho để che giấu đi nỗi bối rối của mình. Ông đang nghĩ quái gì mà lại mang chủ đề này ra mà thảo luận? Nói về chiếc giường tân hôn với con gái quả thật không thể nào. Sau một chút cân nhắc, ông quyết định rằng mình sẽ nhờ đến một người phụ nữ đứng tuổi nào đó giải thích chuyện sẽ xảy ra với con gái trong đêm tân hôn. Đơn giản là ông không phải chịu trách nhiệm trước việc này nữa. “Cha đang nói?” cô gợi ý. “Giờ thì chúng ta đã gần đến tu viện rồi,” ông ngãng ra. “Dám cược là một giờ hay hơn chút nữa, và cũng gần với Finney’s Flat nếu như chúng ta vòng theo hướng ngược lại.” “Trời vẫn còn sớm. Chúng ta có thời giờ trước khi trời tối để ngắm qua vùng đất ấy.” “Con quên là ta phải đến chào Lãnh chúa Buchanan ư?” ông hất đầu về phía tây. “Khi chúng ta tới được con dốc tiếp theo, ta sẽ chia tay con. Tới được chỗ cậu ta thì trời cũng sập tối rồi. Con và những người khác sẽ phải tiếp tục đi đến tu viện.” “Cho con và cận vệ xem qua vùng đất bằng trong lúc mọi người khác tiếp tục nhé? Con chắc không mất nhiều thời gian để bọn con bắt kịp họ đâu. Con tò mò muốn biết món hồi môn nào mà Vua Jon đã ban thưởng cho con.” Ông lưỡng lự suy tính về lời thỉnh cầu của cô cả phút trước khi chấp thuận. “Miễn là con mang theo bốn người lính đi cùng, và con cầm theo cung tên, và con thận trọng trước bất kì hiểm nguy nào. Con phải hứa với ta rằng con sẽ không để lỡ thời gian và đây sẽ là một chuyến đi yên lành. Sau đó ta sẽ cho phép con.” Cô mỉm cười. “Yên lành ư, thưa Cha?” Bắt gặp tia sáng lóe lên trong mắt cô, Nam tước Baron đột ngột cảm nhận khá rõ cô con gái. Mái tóc đen tuyền và đôi mắt xanh ánh tím giống y như mẹ cô, Gab lớn lên với dáng vẻ một thiếu nữ xinh đẹp đến động lòng người. Lòng tự hào dâng tràn ngực ông khi nghĩ đến những thành công mà con gái ông đạt được.Cô biết đọc viết và nói thông thạo đến 4 thứ tiếng. Mẹ cô nhận thấy rằng Gab có năng khiếu với những công việc phụ nữ nhẹ nhàng, còn ông nhận thấy rằng cô lại giỏi trong những việc thực tế hơn. Cô ngồi trên lưng ngựa thành thạo như bất kì người đàn ông nào, và không hề câu nệ trước bộ cung tên. Sự thật thì, cô nhắm vào mục tiêu còn chính xác hơn cả ông nữa. “Yên lành ư, thưa Cha?” Gab lặp lại, tự hỏi tại sao ông lại phân tâm như thế. Ông lắc đầu thoát khỏi những hồi tưởng của mình. “Con biết cha có ý gì. Đừng có mà tỏ ra ngây ngô với ta. Con rành trò mấy tinh quái lắm.” Cô cự lại. “Con không thể hình dung tại sao cha lại nghĩ…” Ông cắt ngang lời cô. “Hãy hứa với ta sẽ là một chuyến đi yên lành và sẽ giở trò nghịch ngợm gì hết. Ta muốn con hứa, Con gái.” Cô gật đầu. “Con hứa. Sẽ không nghịch ngợm, và sẽ là một buổi chiều yên lành.” Không thoải mái với việc thể hiện tình yêu thương, Nam tước Geoffrey lúng túng vỗ nhẹ vào vai cô và xoay người bước tới chỗ những con ngựa đang đứng tha thẩn gần đó. Gab vội vã rảo bước theo. “Cha, cha lo lắng nhiều quá. Con sẽ thận trọng như đã hứa, vậy thì hãy bỏ cái nét mặt cau có đó đi. Chẳng có gì xảy ra cả đâu mà.” Hai tiếng đồng hồ sau cô buộc phải kết liễu cuộc sống một con người