A Từ tỉnh dậy chưa mở mắt đã sờ vào chỗ giường bên cạnh – trống không, lạnh lẽo, quả nhiên Giản Ngôn đã rời giường từ sớm. Nhưng kể từ khi hai người ở bên nhau, Giản Ngôn đã có thói quan nằm ỳ. A Từ mà không gọi thì tuyệt đối hắn sẽ không dậy. A Từ thầm thở dài rồi mở mắt, quả nhiên Giản Ngôn không có trong phòng. A Từ thoáng thấy một rương hành lý đang đặt ở bên cạnh. A Từ nhìn rương hành lý kia trưng trưng, tay trong chăn siết chặt. Rốt cuộc Giản Ngôn vẫn quyết định ra đi sao? A Từ hoàn toàn quên mất đây vốn là nhà Giản Ngôn. "Cục cưng, em dậy rồi à?" Tiếng Giản Ngôn từ ngoài phòng vọng vào, mang theo ý cười và cưng chìu, vẫn y như lúc thường. A Từ không dám tin quay đầu, liền thấy Giản Ngôn lại ăn mặc chỉnh chu, một tay cắm trong túi quần, tựa người lên khung cửa phóng điện qua cậu – Dáng vẻ tươi cười này quả thực có thể mê chết người. "Bé cưng, dậy thôi nào." Thấy cậu có phản ứng, Giản Ngôn lại nói. "Anh hôn em một cái em sẽ dậy ngay." A Từ trả lời theo bản năng. Đây là kiểu lừa hôn mà Giản Ngôn hay dùng, không ngờ hôm nay lại được dùng cho mình. Trong một giây Giản Ngôn đã run lên, ý cười trong mắt càng đông đầy, cúi đầu hôn lên môi A Từ một cái: "Ok, bây giờ dậy được chưa?" Còn tiện tay vuốt lên tóc cậu: "Bé mèo lười." A Từ từ trên giường ngồi dậy, nhìn Giản Ngôn rồi nhìn rương hành lý kia. "Em cùng anh về Phong Thành một chuyến, có được không?" Thấy hành động của cậu, Giản Ngôn hỏi. Giọng nói A Từ hơi run run: "Chúng ta cùng nhau về sao?" Đêm qua Giản Ngôn thà giả say cũng không muốn nói chuyện với cậu. A Từ nghĩ chắc phải cần rất nhiều thời gian, Giản Ngôn mới có thể chấp nhận những sự thật không thể tưởng tượng đó. Thậm chí, cậu đã chuẩn bị sẽ bám chặt không tha, theo đuổi Giản Ngôn một lần nữa. Nhưng sau một giấc ngủ dậy, Giản Ngôn dường như đã thông suốt mọi chuyện, lại giống như đã quên hết những chuyện tối qua. Nhất thời A Từ không hiểu nổi hắn, trong lòng lo lắng bất an, không biết Giản Ngôn đã thông suốt hay là đang cố ý lản tránh. "Đương nhiên là cùng nhau đi rồi, anh vốn đang chờ em trở về... Em đã nói là em trùng sinh, vậy chắc em phải biết lần này anh về là để làm gì?" Giản Ngôn nói, vừa chờ mong vừa bất an nhìn A Từ, "A Từ, em có bằng lòng theo anh trở về không?" A Từ đương nhiên biết hắn quay về làm gì. Ngày 18 tháng 5 chính là ngày giỗ của cha mẹ Giản Ngôn. Thời gian này hằng năm Giản Ngôn cũng sẽ quay về nhà. Cho A Từ theo hắn về, không chỉ đơn giản là cùng về một chuyến, mà còn mang ý nghĩa đi gặp gia trưởng. Đối với Giản Ngôn, dẫn cậu về gặp cha mẹ chính là biểu thị muốn cùng cậu chung sống trọn đời. Đời trước, năm nào Giản Ngôn cũng hỏi cậu, nhưng cho tới nay A Từ luôn không đồng ý, mặc dù cậu đã lén đi rất nhiều lần. "Em..." A Từ hơi chần chừ, nói, "Em đương nhiên bằng lòng." Giản Ngôn đã nhắc lại chuyện trùng sinh, vậy thái độ như chưa có gì xảy ra cũng không phải là trốn tránh. Cho nên, hắn đã thông suốt sao? Hắn thật sự không để ý chuyện đời trước? "Vợ, anh yêu em." Giản Ngôn ôm A Từ thật chặt, hôn mạnh lên trán cậu một cái. A Từ mơ mơ màng màng rời giường, rửa mặt rồi mặc vào quần áo Giản Ngôn chuẩn bị mới nhận ra đó là đồ tình nhân. Giản Ngôn đã sắp xếp xong hành lý, bên trong rương hành lý đều là đồ dùng đôi. Giản Ngôn kiểm tra lại lần nữa, phát hiện A Từ cứ luôn nhìn mình, cũng không nói chuyện. Giản Ngôn ngước lên nhìn cậu, "Sao vậy? Có chuyện gì à?" "Chung ta có thể..." A Từ ngồi xuống cạnh Giản Ngôn, chần chừ hỏi, "Có thể không ngồi xe được không?" Cha mẹ Giản Ngôn đã gặp chuyện trên máy bay, cho nên Giản Ngôn hầu như không đi máy bay. Từ Khê Lăng đến Phong Thành rất xa xôi, hắn cũng không thích lái xe, vốn là luôn ngồi xe để về. Nghe thấy câu hỏi của A Từ, lại nhớ tới dáng vẻ sợ hãi trước đó của cậu, Giản Ngôn có thể đoán được đôi chút. Vào đời trước của A Từ, chắc chắn hắn đã ngồi trên chiếc xe buýt ngã xuống sườn núi kia. Nhưng theo A Từ nói, chuyện khiến cậu trùng sinh đã xảy ra trong lúc tra án. Vậy sự kiện xe buýt ngã xuống sườn núi chắc hẳn không gây ra cái chết của của mình. Giản Ngôn hơi tò mò: "Trên chiếc xe đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho em sợ hãi như vậy?" A Từ hơi do dự, nhưng chuyện trùng sinh cũng đã nói ra, cậu không muốn giấu Giản Ngôn bất cứ chuyện gì, cho nên vẫn rất thành thật nói: "Anh bị thương." "Bị thương?" Giản Ngôn khẽ nhíu mày một cái, hỏi: "Hậu quả rất nghiêm trọng sao?" A Từ lại do dự, nhưng vẫn gật đầu. Ở trong phòng Giám sát trọng thương hơn nửa tháng, lúc ấy cậu sợ muốn chết, bây giờ nhớ lại bộ dạng Giản Ngôn khi đó, trái tim cậu vẫn còn đau âm ỷ. Giản Ngôn nhíu mày trầm tư, không nói chuyện. A Từ hơi bất an, Giản Ngôn có ý gì? Là tức giận hay hối hận? "Sư ca?" A Từ vừa lo sợ mở miệng đã thấy Giản Ngôn đột ngột bật dậy từ dưới đất, hắn nhìn A Từ trân trân, vẻ mặt vô cùng kỳ quái: "Không thể nào?" "Cái gì?" Hành động của hắn của khiến A Từ khó hiểu. "Cái hậu quả rất nghiệm trọng đó, có phải là..." Giản Ngôn xoắn xuýt hồi lâu mới nhả ra hai chữ, "Bất lực?" "Phụt..." Đường lối suy nghĩ của Giản Ngôn khiến A Từ phải hoài nghi về cuộc đời, một người đàn ông lại nguyền rủa mình như vậy, thật sự ổn không? A Từ mất nửa ngày mới tìm lại giọng nói của mình: "Anh, anh không cần độc ác với mình như vậy." "Anh độc ác gì chứ." Giản Ngôn vô tội nhìn A Từ, "Không phải anh dựa vào phản ứng của em mà suy đoán à?" "Em phản ứng làm sao?" A Từ không hiểu nổi. "Mới sáng hôm qua em vừa nhìn thấy anh đã nhào lên vừa hôn vừa sờ, còn cởi áo câu dẫn anh..." Giản Ngôn đảo mắt nhìn ngực A Từ, nuốt nước miếng nói, "Chẳng lẽ không phải em sợ... sau này anh không thể thỏa mãn em?" Cái quỷ gì vậy! A Từ bị Giản Ngôn làm cho mặt đỏ tới mang tai, vừa thẹn vừa giận. Sáng hôm qua cậu không thể liên lạc với Giản Ngôn, tưởng là hắn đã ngồi lên chuyến xe kia giống như đời trước, gấp tới muốn điên. Cho đến khi biết được Giản Ngôn không có chuyện gì, cái loại tâm trạng cuồng hỉ cộng với nghĩ mà sợ đó, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để diễn đạt. Lúc đó, trên cơ bản cậu đã gần như lâm vào trạng thái như điên cuồng, căn bản không biết mình đang làm gì, tất cả đều chỉ dựa vào bản năng, muốn cho Giản Ngôn tất mọi thứ hắn muốn. Lúc ấy cậu chỉ có sợ hãi, làm sao còn biết thẹn thùng? Bây giờ bị Giản Ngôn nói như vậy, giống như mình đói khát dữ lắm, A Từ quả thật xấu hổ vô cùng. Đã vậy Giản Ngôn còn bồi thêm một câu: "Trước đây là chọc xong rồi chạy, bây giờ là chọc xong rồi ngủ. Vợ à, em mà cứ tiếp tục như thế, anh thật sự sẽ khó lên..." Trước khi trùng sinh, bởi vì từ đầu đến cuối A Từ không dám thừa nhận tình cảm của mình, đừng nói là lên giường, hai người ngay cả hôn lưỡi còn chưa có. Chuyện thân mật nhất chính là một lần Giản Ngôn hôn lên môi cậu. Khi đó, Giản Ngôn luôn thân sĩ đối với cậu, đương nhiên sẽ không nói chuyện lưu manh như vậy, nào có khoa trương như bây giờ? Giống như lúc nào ở đâu có mấy chuyện kỳ cục trong đầu. Giản Ngôn chớp mắt, nhanh chóng trở lại như thường, cười cười xoa nắn khuôn mặt đỏ lựng của A Từ, nói: "Anh đùa thôi, em đừng giận nha, không phải vì thấy em khẩn trương quá nên mới trêu em sao?" "Cũng đâu có ai đùa như thế." A Từ vừa thẹn vừa giận, căn bản không để ý tới biểu cảm thay đổi rất nhỏ của Giản Ngôn, chỉ cảm thấy trò đùa của hắn rất kỳ quái, có người đàn ông nào nghe mình bị thương mà chuyện đầu tiên nghĩ tới lại là "bất lực"? "Được rồi, không chọc em nữa. Chúng ta không đi xe hơi, vậy còn xe lửa thì sao?" Giản Ngôn cưng chìu nhéo nhéo mũi A Từ. Bởi vì đi xe lửa phải đổi xe một lần, cho nên Giản Ngôn vốn sẽ không đi xe lửa. Nhưng hiện tại Giản Ngôn không muốn đi máy bay, A Từ không muốn đi xe hơi, xe lửa liền trở thành lựa chọn tốt nhất. Từ Khê Lăng đến Phong Thành, ngồi xe lửa sẽ mất giần 8 tiếng. Bọn họ mua vé xe 10 giờ sáng, tới gần 6 giờ chiều mới có thể đến. Cũng may lúc này không phải lễ tết, hành khách trên xe rất ít, chỗ ngồi của Giản Ngôn và A Từ là ở hàng cuối trong toa xe, hơn nữa trong khoang xe cũng chỉ có thưa thớt vài hành khách, cảm giác vô cùng yên tĩnh. Giản Ngôn để A Từ ngồi ở gần cửa sổ, hắn thì cất xong rương hành lý mới ngồi xuống. Nhìn toa xe trống vắng, không hiểu sao lại có cảm giác hai người đang hẹn hò. Xe còn chưa khởi hành, A Từ xuất thần nhìn sân ga trống không, không biết đang suy nghĩ cái gì, cậu dựa vào tay trái đang khoác tùy ý lên ghế ngồi của Giản Ngôn. Giản Ngôn hơi do dự cầm tay A Từ, ngón tay luồng vào nhau, cùng cậu mười ngón siết chặt. Nhận thấy hành động này, A Từ quay lại nhìn Giản Ngôn. Hắn cũng đang nhìn cậu, hai người không ai nói chuyện, cứ yên lặng nhìn nhau như vậy. Lần này không có tia lửa văng khắp nơi, cũng không có tình cảm mãnh liệt dâng trào, nhưng lại có ấm áp thầm lặng tản ra từ đầu ngón tay truyền thẳng tới đáy lòng. "Sư ca..." A Từ dời mắt ra trước, nói "Em thấy hơi căng thẳng." "Em căng thẳng cái gì?" Giản Ngôn sững sốt, "Chẳng lẽ em lo xe lửa sẽ có chuyện? Anh không có xui như vậy chứ?" "Không phải." A Từ lắc đầu, cạn lời đối với lối suy nghĩ của Giản Ngôn, nói: "Đây là lần đầu của em mà, sao lại không căng thẳng?" Lần đầu? Giản Ngôn càng thấy kỳ lạ, lần đầu của cả hai chẳng phải còn chưa kịp bắt đầu sao? Nhưng có thể đối với A Từ mà nói, lần đầu là ở đời trước rồi? Nghĩ tới đây, Giản Ngôn lại thấy hơi mất mát trong lòng. Không đúng, Giản Ngôn khinh bỉ suy nghĩ của mình. Đang ở trên xe lửa, làm sao hắn giở trò lưu manh được, cũng không thể làm gì A Từ ở đây? Cho nên, A Từ nói lần đầu chắc là có ý gì khác?" "Lần đầu gì?" Giản Ngôn hỏi. "Lần đầu gặp gia trưởng đó." A Từ vô tội nhìn hắn, "Nếu hai người không thích em thì phải làm sao?" Giản Ngôn: "..." Hắn và A Từ, rốt cuộc ai mới có lối suy nghĩ kỳ quái? Chỉ có điều, sao hắn lại thích nhìn dáng vẻ lo lắng này của A Từ như vậy chứ? Dừng một chút, Giản Ngôn lại nói: "Em yên tâm, từ nhỏ mẹ anh đã nói mắt nhìn của anh rất tốt, bà ấy nhất định sẽ thích con dâu mà anh chọn." "Vậy còn ba anh?" A Từ lập tức hỏi. "Ba anh? Ba anh luôn nghe theo mẹ anh." Giản Ngôn ghé vào tai A Từ, cố ý nhỏ giọng, "Đây là gia huấn đầu tiên của nhà chúng ta, lời vợ nói là chân lý." Mặc dù bị lời hắn nói khiến cho mặt nóng tim đập, nhưng A Từ vẫn không nhịn được mà bật cười. Giản Ngôn nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Em không biết cái gia huấn này sao?" A Từ ngẩn ra, lắc đầu. Đừng nói cái gia huấn rốt cuộc có thật hay không, cho dù là thật thì cậu cũng không thể nào biết được. Giản Ngôn lại hỏi: "Vậy trước khi em trùng sinh, anh chưa từng đưa em đi gặp cha mẹ?" Tay A Từ cứng đờ, vẫn lắc đầu. Giản Ngôn nhẹ nhàng xoa xoa tay cậu, nhẹ giọng nói: "Tốt lắm." Tốt lắm? A Từ khó hiểu nhìn anh, không phải anh ấy nên tức giận sao? Giản Ngôn không có ý muốn giải thích, anh ngáp một cái, khẽ nằm xuống đùi A Từ, nói: "Vợ, anh buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát." Giản Ngôn nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nhìn khuôn mặt thả lỏng hiện lên vẻ mệt mỏi của anh, cậu biết nhất định đêm qua anh ngủ không ngon, đau lòng ôm chặt anh thêm một chút. Chuyện lớn như vậy mà Giản Ngôn chỉ dùng một đêm để quyết định, có lẽ anh đã không ngủ cả đêm? Giản Ngôn rốt cuộc vẫn là Giản Ngôn, sẽ không dài dòng dây dưa, sẽ không khúm núm. Yêu chính là yêu, gặp phải bất kỳ khó khăn nào cũng sẽ vượt khó tiến lên, đụng phải nam tường* cũng không quay đầu. *不撞南墙不回头 – không đụng nam tường không quay đầu: loại hiện tượng này ví von người nào đó có hành vi cố chấp, không nghe được ý kiến khác biệt. Người ta không đụng nam tường không quay đầu, mà anh nhà ta dù có đụng cũng không quay đầu nha, mức độ còn nặng hơn =))) A Từ ngây ngốc nhìn Giản Ngôn. Mặc kệ ở đời kiếp nào, trải qua bao nhiêu chuyện, anh ấy vẫn xoay trở được, lúc gặp phải chuyện lớn vẫn đáng tin cậy như vậy, vẫn có thể làm cho người ta hoàn toàn tin tưởng. A Từ cảm thấy mình thật may mắn, có thề gặp được người đàn ông này. Giản Ngôn ngủ hơn một giờ, lúc tỉnh dậy thấy A Từ vẫn ôm mình như vậy, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, không khỏi có chút đau lòng. Hắn xoa chân cho A Từ: "Có đè đau em không?" Mặc dù chân A Từ thật sự có hơi tê dại, nhưng đối với cậu đây chỉ là chuyện nhỏ. Cơ mà, vì sao tay Giản Ngôn càng lúc càng đi lên vậy, cũng sắp đi tới bẹn đùi luôn rồi? A Từ nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của Giản Ngôn, không xác định được hắn đang vô tình hay cố ý. Nhưng mặc kệ Giản Ngôn là vô tình hay cố ý, A Từ vẫn cảm thấy khác thường. A Từ nắm lấy tay Giản Ngôn, nói: "Em không sao, không đau." "Để anh xoa tiếp em cho nha." "Không cần, em... hơi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi." A Từ đứng lên đi tới toa ăn, Giản Ngôn đành phải đi theo. Người đi ăn cũng không nhiều, hai người tìm một chỗ vắng ngồi xuống. Giản Ngôn thấy A Từ có vẻ không muốn ăn, nháy nháy mắt với cậu, nói: "Mới nãy em nói đói bụng, không phải là ý đói bụng nhỉ?" A Từ khẽ giật mình: "Còn có ý nữa?" Giản Ngôn liền nhìn A Từ từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở bộ vị khó nói nào đó. A Từ bị ánh mắt trắng trợn của Giản Ngôn làm cho cương lên, khi bình tĩnh lại mới hiểu rõ ý của Giản Ngôn. Một mặt cậu phát điên vì ý nghĩ lưu manh ở khắp nơi của Giản Ngôn, một mặt lại buồn bực vì bị trêu chọc mà phản ứng. A Từ đẩy đĩa ăn trước mặt ra, nói câu "em no rồi" liền bỏ đi trước. Giản Ngôn rũ mắt ngồi một lúc mới đứng lên đi ra ngoài. Vừa ra đã thấy A Từ đứng chờ mình ở cửa, cũng không có đi xa. Giản Ngôn cười một tiếng, bước nhanh lên phía trước nắm lấy tay A Từ. Ở đằng trước có vài người đi tới, trông thấy hành động của hai người đều tỏ ra kinh ngạc. Chẳng qua, có người tò mò, có người kinh bỉ, có người chán ghét... A Từ vô thức muốn rút tay về, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp. Cậu nhìn qua Giản Ngôn, đúng lúc Giản Ngôn cũng đang nhìn cậu. Hai người chợt nhìn nhau cười, nắm tay nhau đi qua đám người kia. Sau khi trở lại ghế ngồi, Giản Ngôn chụp một tấm hình khung cảnh ngoài cửa sổ. Lúc đang định đăng lên wechat thì chợt dừng lại, quay sang hỏi A Từ: "Trước đây, em nói không muốn công khai quan hệ của chúng ta. Bây giờ em có thể nói cho anh biết nguyên nhân thật sự không?" "Lời khi đó em nói với anh chính là nguyên nhân thật sự." A Từ nói, "Mặc dù trước đây vì liên quan đến trùng sinh mà có rất nhiều chuyện em không thể nói ra. Nhưng cho tới bây giờ em chưa từng gạt anh, lời em nói đều là sự thật." Giản Ngôn sững sờ, A Từ lại giải thích tiếp: "Đời trước, vì quan hệ của chúng ta mà trong cục có vài lời đồn không hay, đã tạo nên ảnh hưởng rất xấu đối với anh. Cho nên, lúc đó em nói không muốn công khai, là vì em thật sự lo lắng chuyện giống như vậy sẽ xảy ra lần nữa." "Nhưng bây giờ xem ra, là em quá lo lắng rồi." A Từ nhớ đến lần trước nhìn thấy nhóm wechat của Đàm Mộc, cảm thấy hình như sau khi sống lại đã có rất nhiều chuyện không giống nữa. Giản Ngôn cũng hơi kinh ngạc: "Có thể trong cục sẽ có người không thuận mắt, nhưng mà mấy người Hướng Dương chắc chắn sẽ không đâu? Đều là anh em trong nhà, anh biết chuyện họ quan tâm chính là chúng ta có hạnh phúc hay không, chứ không phải chúng ta là đồng tính." A Từ giật mình, đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Vào đời trước, quan hệ của cậu và Giản Ngôn vẫn luôn không rõ ràng. Nhưng trên đời này không có tường nào không lọt gió, người trong cục vẫn đoán ra được chút ít. A Từ còn đỡ, một phần vì được Giản Ngôn bảo vệ, một phần vì Giản Ngôn là đội trưởng nên càng khiến cho người ta chú ý. Cho nên, đa phần ác ý đều chỉa về phía Giản Ngôn. Nhưng vì nguyên nhân này mà khi đó A Từ mới càng lo sợ hơn. Phản ứng của A Từ lọt vào trong mắt mấy người Hướng Dương liền biến thành lừa gạt tình cảm của Giản Ngôn. Thế nên bọn họ không thích A Từ, cũng không coi trọng phần tình cảm này, chẳng những không tiếp nhận mà còn tìm cách phá hoại. Thật ra từ sau khi sống lại, vì những lời đồn không hay ở đời trước mà A Từ vẫn có chút oán niệm đối với người của Tổ trọng án. Chỉ là đời này tâm thế cậu đã bình hòa đi rất nhiều, lời đồn nhảm nhí đã không thể ảnh hưởng tới cậu, vả lại tinh lực và tình cảm của cậu đều dành cho Giản Ngôn rồi. Cho nên, đối với người trong Tổ trọng án, ngoại trừ Tiếu Tiếu luôn hòa thuận với cậu và Đàm Mộc biết trước sẽ xảy ra chuyện ở đời trước, thì A Từ đều không để trong lòng. Lúc mới đầu, mấy người Thẩm Băng Niệm làm khó cậu, cậu thật sự không hề bận tâm. Vẫn không có gì đáng kể so với những lời và những chuyện mà bọn họ đã từng làm. A Từ luôn cho rằng bọn họ vẫn không thích mình, bao gồm cả Trâu Hồng Thạc. Cho nên, sau khi cùng Giản Ngôn ở bên nhau, A Từ mới nói không muốn công khai quan hệ của hai người. Cậu thì không sao, nhưng cậu không muốn liên lụy Giản Ngôn. Nhưng không ngờ, Giản Ngôn lại nôn nao không chờ nổi như vậy. Ngay lúc A Từ còn chưa kịp nói gì, Giản Ngôn đã công khai hết quan hệ của bọn họ. Thật ra trong thời gian đó A Từ rất là thấp thỏm, nhưng phản ứng của mọi người lại hoàn toàn khác với kiếp trước. Mặc dù có trêu chọc, nhưng lại không có ác ý. Thái độ thẳn thắng của Trâu Hồng Thạc trước đó, rồi lúc A Từ cãi nhau với Giản Ngôn lần trước, mấy người Hướng Dương đều gửi tin nhắn an ủi cậu. Những chuyện đó đều khiến A Từ cảm thấy rất kinh ngạc. Vì sao rõ ràng những người cậu thấy không ưa ở kiếp trước, trong kiếp này lại chợt trở nên ấm áp như thế? Khi đó A Từ suy ngẫm rất lâu cũng không bắt được điểm mấu chốt, cậu còn tưởng vì cậu trùng sinh nên mới khiến cho những người này thay đổi. Bây giờ A Từ rốt cuộc mới hiểu được, thật ra không có ai thay đổi cả, chỉ có chính cậu mới thay đổi thôi. Mấy người Trâu Hồng Thạc không ngốc, A Từ có thật lòng với Giản Ngôn hay không, bọn họ nhìn ra được. Điều bọn quan tâm cũng chỉ là hạnh phúc của Giản Ngôn, chứ không phải xu hướng tính dục của hắn. "Vợ..." Giản Ngôn thấy sau khi mình nói câu kia xong, A Từ liền im lặng. Hắn tưởng cậu đang giận vì mình không tín nhiệm cậu, vội nói: "Không phải anh không tin em, chẳng qua..." "Em biết, em đã sai rồi." A Từ cười thật lòng, lại nói: "Có rất nhiều chuyện đã không còn giống như trước, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt." Giản Ngôn không nói gì, chỉ sáp tới hôn A Từ. Hắn không biết gì về chuyện của kiếp trước. A Từ bị uất ức, hắn đương nhiên là đau lòng. Nhưng hắn cũng tin tưởng mấy người Hướng Dương. A Từ đã nói hiện tại không còn giống như trước kia, đương nhiên hắn rất vui vẻ, cũng không muốn truy vấn nữa. Biết càng nhiều, trong lòng sẽ càng khó chịu. Hành động này khiến A Từ thấy được màn hình điện thoại của hắn, nhíu mày: "Anh lại đăng hình lên wechat?" Giản Ngôn sửng sốt: "Sao em biết? Em xem trộm điện thoại anh khi nào?" "Không có, là Tiểu Vận chụp màn hình cho em xem." A Từ vội vàng giải thích. "Em gái chỉ biết hại anh mình." Giản Ngôn hừ một tiếng, nhưng lại lẩm bẩm, "Thật ra, anh rất hoan nghênh em tra xét anh." Tuy hắn nói rất nhỏ, nhưng A Từ vẫn nghe rõ được, không khỏi buồn cười: "Vậy sau này anh nên cẩn thận, làm chuyện xấu tuyệt đối đừng để lại dấu vết." Giản Ngôn liếc mắt nhìn cậu, cười như không cười nói: "Anh chỉ làm chuyện xấu với mình em thôi." A Từ đỏ mặt, đẩy hắn ra: "Không phải anh định đăng hình sao?" Giản Ngôn biết lắng nghe kết thúc chủ đề, sau đó thoát khỏi wechat để sửa lại bức phong cảnh kia một chút, cuối cùng đăng lên hai tấm – một tấm đã sửa và một tấm không sửa. Đính kèm dòng chữ: Cùng vợ yêu về nhà, khung cảnh dọc đường như mang theo một tầng lọc.