Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ
Chương 17
"Không biết!" Điền Vi chần chừ rồi nói, "Hai lần tôi nhìn thấy đều là người khác nhau. Một người nghe nói là khách hàng, một người khác hình như là đồng nghiệp, tôi không biết tên, cũng không hỏi."
"Được rồi, cảm ơn hai vị. Nếu có phát hiện gì mới, xin hãy liên hệ với chúng tôi." Giản Ngôn để lại cách thức liên lạc rồi kéo Lão Cao ra ngoài.
Giản Ngôn đang khởi động xe, Lão Cao bỗng nhiên nói: "Điền Vi không giống như đang nói dối."
Giản Ngôn gật đầu, từ biểu hiện của Điền Vi thì cô quả thực rất hận Hứa Ôn Du, nhưng vẫn có yêu, mặc dù có chút ngốc nhưng không giống hung thủ giết người. Hành tung của cô vào ngày 29, chỉ cần tra ở công ty liền biết. Hơn nữa hai người đã nháo đến mức kia, Hứa Ôn Du hẳn sẽ không dễ dàng ăn uống đồ của Điền Vi.
"Thật ra tôi lại cảm thấy, mẹ Điền Vi có khả năng nhiều hơn." Lão Cao nói, "Biểu hiện hôm nay của bà ta có hơi quá mức một chút."
"Hoàn toàn chính xác." Giản Ngôn gật đầu, "Thời điểm mẹ Điền Vi sinh cô ta thì đã gần bốn mươi rồi. Sinh con vào độ tuổi này, tuyệt đối chính là tâm can của cha mẹ. Điền Vi lại không có cha, con gái phải chịu ủy khuất lớn như vậy, người làm mẹ muốn giết người trả thù cũng là chuyện thường tình. Chỉ có điều, Hứa Ôn Du hẳn là cũng cảnh giác bà ta? Bà ta lại không có chìa khóa nhà Hứa Ôn Du, làm sao bỏ thuốc ngủ? Nếu là Hứa Ôn Du mở cửa, thì hắn ta sẽ mặc đồ ngủ để gặp mẹ của bạn gái cũ ư? Vả lại, mẹ Điền Vi dường như cũng không biết Hứa Ôn Du chết là do dùng thuốc ngủ quá liều."
Khi quay về cục thành phố thì hai nhóm Hướng Dương và Trình Tử Khiêm cũng đã trở về.
Hướng Dương ở bên kia cũng lấy được tin tức, tác phong của Hứa Ôn Du trong công ty không được tốt, cả khách hàng lẫn đồng nghiệp nữ đều có mập mờ với hắn. Quan hệ của Tô Văn và Hứa Ôn Du cũng không tốt như hắn ta nói.
Theo lời đồng nghiệp, Hứa Ôn Du làm việc không từ thủ đoạn nên Tô Văn có chút không ưa hắn. Nhưng Hứa Ôn Du có thành tích tốt, Tô Văn không có cách nào bắt chẹt được. Đó là lý do vì sao Hứa Ôn Du mất tích nửa tháng mà hắn cũng không quan tâm.
"Hứa Ôn Du làm cố vấn quản lý tài chính nên phải liên lạc nhiều với khách hàng. Hắn mất tích nửa tháng, lại không có khách hàng nào vì không liên lạc được với hắn mà tìm tới công ty à?" Giản Ngôn hỏi. Hắn vẫn luôn cảm thấy, Hứa Ôn Du đã mất tích nửa tháng mà công ty lại không quan tâm một chút nào, thật sự quá kỳ quặc.
"Có, vấn đề của những khách hàng đó đều do Tô Văn xử lý. Tô Văn nói, bộ dạng này của Hứa Ôn Du không phải là lần đầu tiên. Có đôi khi hắn vì "tiếp khách hàng" mà mười ngày không gặp ai, cũng không tiếp điện thoại là chuyện bình thường." Hướng Dương dừng một chút rồi nói, "Nhưng mà tôi cho rằng Tô Văn không phải là hung thủ. Ngày 29 tháng 3, Tô Văn ở trong công ty làm việc, tới chiều thì trực tiếp về nhà, hai người họ căn bản không gặp nhau. Vả lại, mâu thuẫn giữa bọn họ không kịch liệt đến mức phải giết người, chứ đừng nói chi là giết rồi còn hủy xác."
Giản Ngôn im lặng, theo như tư liệu về Hứa Ôn Du thì hắn xuất thân ở nông thôn, điều kiện gia đình cũng không tốt. Trước khi tốt nghiệp hai năm, Hứa Ôn Du làm công việc văn phòng cho một công ty khác, tiền lương chỉ có ba ngàn, khẳng định là không có tiền tiết kiệm. Một năm trước, hắn từ chức rồi chuyển sang công việc cố vấn quản lý tài chính. Nửa năm sau thì mua nhà ở Bắc Uyển Hào Đình.
Bắc Uyển Hào Đình mặc dù là nơi rẻ nhất quanh đây, nhưng cũng đã bốn vạn rồi. Coi như tiền đặt cọc tính thêm cả tiền công lắp đặt thì chí ít cũng phải gần trăm vạn. Thành tích của Hứa Ôn Du mặc dù không tệ, nhưng cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong vòng một năm. Như vậy, tiền của hắn hẳn là nhờ "tiếp khách hàng" mà kiếm được?
Vậy thì cái chết của Hứa Ôn Du có liên quan tới khách hàng của hắn hay không?
"Từ camera trong thang máy của tiểu khu có thể thấy được, khi Hứa Ôn Du về nhà thì không mang theo đồ ăn hay thức uống gì. Vào lúc 3h, có hàng xóm nhìn thấy Hứa Ôn Du, thuốc ngủ kia khẳng định là được dùng sau khi Hứa Ôn Du về nhà." Đàm Mộc đẩy kính đen trên sống mũi, vẻ mặt mong đợi nhìn Giản Ngôn.
Giản Ngôn gật đầu, nhìn về phía Trình Tử Khiêm: "A Khiêm, tình huống bên anh thì sao?"
Trình Tử Khiêm nhìn Thẩm Băng Niệm.
Thẩm Băng Niệm nói: "Tòa nhà kia của bọn họ mỗi tầng có tám hộ, chủ nhà đều là người trẻ tuổi, trong đó có ba hộ còn chưa vào ở. Có hai hộ vào ngày 29 đều đi làm vào ban ngày, trong nhà cũng không có ai, hẳn là không có vấn đề gì. Nhà của Hứa Ôn Du là 502, ở ngay chỗ ngoặt của thang máy, đơn độc ở một bên cùng với nhà 501. Chủ nhà 501 là một đôi vợ chồng trẻ, người chồng đi làm vào 7h sáng, 6h chiều mới tan tầm. Người vợ thì trực ca đêm, buổi sáng nghỉ ngơi trong nhà, 3h chiều mới đi làm. Gia đình 503 vừa vặn dọn nhà vào ngày 29 cho nên cả ngày đều ở nhà. Hơn nữa, ngày đó không ngừng có khách đến nên mỗi lần thang máy vang lên chủ nhà đều ra nhìn xem. Hắn vô cùng chắn chắc ngày đó không có ai tìm Hứa Ôn Du cả. Người vợ ở 502 cũng nói cô ta ở nhà không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì."
Xem ra, dường như không có ai bị hiềm nghi cả.
Giản Ngôn đột nhiên hỏi: "Hành lang có camera không?"
"Không có." Đàm Mộc lắc đầu, "Chỉ có cổng khu và thang máy mới có camera."
Hướng Dương cau mày nói: "Nhà Hứa Ôn Du ở tầng năm, đi thang bộ cũng không khó."
Giản Ngôn còn muốn nói gì đó thì Lão Cao đột nhiên gào lên: "Sếp! Anh mau đến xem!"
Mấy người đều chen vào, Lão Cao chỉ huy đồng nghiệp điều khiển màn hình: "Lui lại một chút, lui thêm chút nữa..."
"Tốt, ngừng! Sếp, anh nhìn đi, đây là Dương Anh?" Lão Cao kích động chỉ vào một người phụ nữ trong màn hình.
Dương Anh, chính là mẹ của Điền Vi.
Giản Ngôn gật đầu, người đó quả thật là Dương Anh.
Đây là camera ở cửa chính, Giản Ngôn xem thời gian, là 2h chiều ngày 29, mấy phút trước Hứa Ôn Du vừa trở về. Bà trốn phía sau nhà hàng xóm của Hứa Ôn Du, thần thái có chút bối rối.
Chẳng lẽ, thật sự là Dương Anh?
"Dương Anh không lý nào không biết nhà Hứa Ôn Du, lúc này bà ta xuất hiện ở đây thì nhất định là có vấn đề!" Lão Cao nói.
"Dương Anh có xuất hiện trong camera của thang máy không?" Giản Ngôn hỏi.
"Không có." Đàm Mộc lắc đầu.
"Bà ta đi thang bộ mà không đi thang máy thì càng đáng nghi hơn, không phải sao?"
"Dương Anh xuất hiện ở đây quả thực rất khả nghi, hiện tại..."
"Trâu cục!"
Giản ngôn bị cắt ngang, hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trâu Hồng Thạc đang trầm mặc đứng ngoài cửa, vội hỏi một câu: "Sư phụ, thế nào rồi?"
"Ở tiểu khu Mai Khôi Mật Ngữ cũng phát hiện được một cỗ thi thể, tử trạng rất giống Hứa Ôn Du, anh dẫn người tới xem đi." Trâu Hồng Thạc nhăn nhíu mày.
Tiểu khu Mai Khôi Mật Ngữ là tiểu khu năm vạn một căn mà lần trước Thẩm Băng Niệm đã nói, đối diện với Bắc Uyển Hào Đình.
Giản Ngôn cũng không nhịn được mà nhíu mày, đáp lại Trâu Hồng Thạc: "Rõ!"
Sau đó, hắn nhìn lướt qua một vòng những người trong phòng: "A Khiêm, anh đi với tôi tới hiện trường. Hướng Dương và Lão Cao, các anh dẫn người đi mời Dương Anh về điều tra."
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
15 chương
114 chương
125 chương
2 chương