Seduce Me At Sunrise
Chương 9
Sau khi cố gắng ngủ trên chiếc giường đã trở thành một thứ dụng cụ tra tấn, Kev thức dậy với trái tim nặng trĩu. Và nỗi lo lắng khác còn khẩn thiết hơn. Anh đã bị quấy rầy bởi những giấc mơ đầy kích thích với cơ thể trần truồng của Win đang quằn quại vào anh, bên dưới anh. Tất cả những khao khát mà anh né tránh ban ngày đều thể hiện trong những giấc mơ… Anh đã ôm ấy Win, đẩy vào trong nàng, và nuốt những tiếng la hét của nàng vào miệng mình… hôn nàng từ đầu đến chân và quay ngược lại. Và trong những giấc cơ tương tự nhau đó nàng đã cư xử hoàn toàn không hề giống Win tí nào, nhẹ nhàng nhấm nháp trên anh với cái miệng phóng đãng, làm anh nổ tung với đôi tay nhỏ nhắn tò mò.
Tắm nước lạnh cứu giúp cho tình trạng đang trên bờ vực thẳm của anh, nhưng Kev vẫn còn cảm thấy hơi nóng bỏng rát quá gắt gao trên da thịt. Anh sắp phải đối mặt với Win hôm nay và nói chuyện với nàng trước mặt mọi người, như thể mọi thứ đều bình thường. Anh sắp phải nhìn vào nàng và không nghĩ đến sự mềm mại giữa hai đùi nàng, về việc nàng đã nâng niu anh như thế nào khi anh đẩy về phía nàng, về việc anh cảm thấy hơi ấm của nàng như thế nào qua những lớp quần áo của họ. Về việc anh đã nói dối và làm nàng khóc như thế nào.
Cảm thấy khốn khổ và bùng nổ, Kev mặc vào quần áo thành thị mà gia đình khăng khăng đòi anh mặc ở London.
- Anh biết gadje quan tâm đến vẻ ngoài như thế nào mà – Rohan nói với anh, kéo anh vào Savile Row – Anh phải trông thật đứng đắn, hoặc là sẽ ảnh hưởng xấu đến những em gái của anh khi người ta nhìn thấy họ đi với anh.
Ông chủ trước đây của Rohan, quý ngài St. Vincent, đã giới thiệu một cửa hàng chuyên về đồ may mặc cho nam giới. Anh sẽ không tìm được thứ gì tử tế với những bộ trang phục may sẵn, St. Vincent đã nói, bắn một cái nhìn đánh giá về phía Kev. Sẽ không có mẫu nào vừa với anh. Kev đã chấp nhận sự xỉ nhục để đi đến lấy số đo, bị quàng vào vô số những mẫu vải, và thử quần áo liên tục. Cả Rohan và những chị em nhà Hathaway hình như đều hài lòng với kết quả, nhưng Kev không thể thấy gì khác nhau giữa quần áo mới này với những cái cũ. Quần áo là quần áo, vài thứ bao phủ cơ thể để bảo vệ nó khỏi môi trường.
Cau có, Kev mặc một chiếc áo sơ mi gấp nếp màu trắng và cà vạt đen, áo gi-lê cổ chữ V, và quần dài ống túm. Anh mặc thêm chiếc áo khoác len với những cái túi gập lại ở phía trước và xẻ sau lưng (Mặc dù khinh bỉ quần áo gadjo, anh phải công nhận rằng đây là một chiếc áo khoác tốt và thoải mái). Theo thói quen, Kev đi đến dãy phòng của Hathaway để ăn bữa sáng. Anh giữ vẻ mặt vô cảm, mặc dù ruột anh đang quặn lại và mạch đập tăng lên. Tất cả là vì ý nghĩ gặp lại Win. Nhưng anh sẽ điều khiển tình huống một cách thành thạo. Anh sẽ bình tình và im lặng, và Win sẽ trở về vẻ trấn tỉnh như mọi khi, và họ sẽ vượt qua được cuộc gặp gỡ quá mức xấu hổ đầu tiên này.
Tất cả những dự định của anh, tuy nhiên, tan biến ngay khi anh bước vào dãy phòng, đi đến phòng khách, và nhìn thấy Win trên sàn. Trong quần áo lót. Nàng đang nằm sấp bụng xuống, cố gắng để đẩy lên, trong khi một người đàn ông nghiêng qua người nàng. Chạm vào nàng. Cảnh tượng làm nổ tung bên trong Kev. Với tiếng rống khát máu, anh tìm đến Win trong nháy mắt, vồ nàng lên trong vòng tay sở hữu.
- Chờ đã – nàng thở hổn hển – Anh làm gì… ô, đừng! Để em giải… không!
Anh đặt nàng một cách thô lỗ vào chiếc sofa phía sau anh, và quay lại để đối mặt với người đàn ông. Ý nghĩ duy nhất trong đầu Kev là xé xác nhanh chóng và hiệu quả, bắt đầu bằng việc chặt rớt đầu của gã con hoang đó ra. Người đàn ông vội vã lùi ra phía sau chiếc ghế nặng nề một cách thận trọng, đặt nó vào giữa họ.
- Anh hẳn là Merripen – anh nói – Và tôi là…
- Một xác chết – Kev gầm gừ và tiến tới anh ta.
- Anh ấy là bác sĩ của em – Win la lên – Anh ấy là bác sĩ Harrow, và… Merripen, anh thử làm đau anh ấy xem!
Lờ nàng đi, Kev bước tới khoảng hai bước chân trước khi cảm thấy một cái chân móc vào chân mình, làm anh ngã mạnh xuống sàn. Đó là Cam Rohan, đang chộp lấy anh, đè tay anh xuống, và kéo ngược cổ anh lên.
-Merripen, thật là đồ ngốc – Rohan nói, vật lộn để đè anh xuống - anh ta là bác sĩ chết tiệt đó. Anh nghĩ anh đang làm gì vậy hả?
- Giết… hắn – Kev làu bàu, lắc lư đứng lên bất chấp sức nặng giam giữ của Rohan.
- Chết tiệt – Rohan kêu lên – Leo, giúp tôi giữ chặt anh ta! Ngay.
Leo chạy đến để giúp đỡ. Phải cả hai người họ mới đè được Merripen xuống.
- Tôi thích gia đình chúng ta xum họp – anh nghe Leo nói- Merripen, có chuyện quái gì với anh vậy?
- Win đang mặc đồ lót, và tên đó…
- Đây không phải là đồ lót – giọng nói cáu tiết của Win truyền đến – Đây là trang phục luyện tập!
Merripen quay lại để nhìn về hướng nàng. Từ lúc đó cả Rohan và Leo vẫn gim anh xuống, nên anh không thể nhìn được lên trên. Nhưng anh vẫn nhìn thấy Win đang mặc quần đùi rộng rãi và áo với cánh tay để trần.
- Anh biết cái gì lá quần áo lót khi anh nhìn thấy chúng – anh đớp lại.
- Đây là quần Thổ Nhĩ Kỳ, và một chiếc áo hoàn toàn đứng đắn. Mọi người phụ nữ ở phòng khám đều mặc loại trang phục này. Luyện tập rất cần thiết cho sức khỏe của em, và em chắc chắc sẽ không tập luyện với váy dài và áo..
- Anh ta đang chạm vào em! – Kev ngắt lời cay nghiệt.
- Anh ấy đang muốn chắc chắn là em có tư thế đúng.
Vị bác sĩ đi đến với sự thận trọng. Có tia sáng hóm hỉnh ánh lên trong đôi mắt xám linh động của anh – Đó thật ra là bài tập của người Hindu. Nó là một phần trong hệ thống luyện tập thể lực mà tôi đã phát triển. Mọi bệnh nhân của tôi đều phối hợp nó vào chương trình hàng ngày của họ. Làm ơn tin rằng mọi sự chú ý của tôi tới cô Hathaway đều hoàn toàn tôn trọng.
Anh dừng lại và hỏi châm biếm - Bây giờ tôi an toàn chưa?
Leo và Cam, vẫn nỗ lực với Kev, đều trả lời cùng một lúc - Chưa.
Ngay lúc đó, Poppy, Beatrix, và cô Marks vội vàng chạy vào phòng.
- Merripen – Poppy nói – bác sĩ Harrow không hề làm đau Win chút nào, và…
- Anh ấy thật sự rất tốt, Merripen à – Beatrix xen vào – Ngay cả những con vật của em cũng thích anh ấy nữa.
- Bình tĩnh nào – Rohan nói nhẹ nhàng với Kev, dùng tiếng Gypsy để không ai khác có thể hiểu được - Chuyện này không tốt cho ai cả.
Kev nín thinh – Hắn ta chạm vào cô ấy – anh trả lời bằng ngôn ngữ cổ, mặc dù anh ghét dùng nó. Và anh biết Rohan hiểu rằng với người Rom thì rất khó khăn, thậm chí là không thể, tha thứ cho bất cứ người đàn ông nào khác đặt tay lên người phụ nữa của mình, vì bất kì lý do gì.
- Cô ấy không phải của anh, phral – Rohan nói bằng tiếng Gypsy, cảm thông.
Từ từ Kev ép bình thả lỏng.
- Tôi thả anh ta ra được chưa? – Leo hỏi – Chỉ có một loại vận động mà tôi thích trước bữa sáng. Và đây không phải là thứ đó.
Rohan cho phép Kev đứng dậy nhưng vẫn giữ một tay giữ phía sau lưng anh. Win đến đứng bên cạnh Harrow. Hình nảng nàng ăn mặc quá ít ỏi, đứng quá gần một người đàn ông khác, làm những múi cơ trên khắp cơ thể Kev co giật. Anh có thể thấy hình dáng của hông và chân nàng. Toàn bộ gia đình đều điên rồi, để nàng mặc như thế trước một người ngoài và hành động như thể nó hoàn toàn thích hợp. Quần Thổ Nhĩ Kỳ… như thể đặt cho chúng cái tên đó làm chúng trở thành bất cứ thứ gì khác đồ lót.
- Em yêu cầu anh xin lỗi – Win nói – Anh đã thô lỗ với khách của em, Merripen.
Khách của nàng? Kev nhìn chằm chằm vào nàng giận dữ.
- Không cần đâu – Harrow nói hấp tấp - Anh biết chuyện đó hẳn là trông như thế nào.
Win trừng trừng nhìn Kev - Anh ấy làm em khỏe lại, và có là cách mà anh đền đáp anh ấy à? – nàng đòi hỏi.
- Em đã tự làm mình khỏe lên – Harrow nói - Đó là kết quả của những nỗ lực của chính em, cô Hathaway à.
Nét mặt của Win mềm đi khi nàng nhìn vào vị bác sĩ – Cảm ơn anh.
Nhưng khi nàng nhìn trở lại Kev, vẻ giận dũ trở lại - Anh có định xin lỗi không, Merripen?
Rohan siết tay mình chặt hơn một chút - Làm đi, chết tiệt anh – Rohan thì thầm – vì lợi ích của gia đình.
Trừng trừng nhìn vị bác sĩ, Kev nói bằng tiếng Romany – Ka xlia ma pe tute. (I’m going to shit on you) (=> haha, câu này ta “chịu” a…)
- Có nghĩa là – Rohan vội vàng nói - Mong hãy tha thứ cho tôi vì đã hiểu lầm, hãy bỏ qua như những người bạn.
- Te malavel les i menkiva (Cầu người chết vì bị bệnh ác tính ăn mòn.)
- Dịch đại khái – Rohan nói - là “Mong vườn của anh đầy tràn những con nhím Âu khỏe mạnh và mập mạp”. Mà, tôi xin nói thêm, được xem như là một câu chúc phúc giữa những người Rom.
Harrow trông có vẻ ngờ vực. Nhưng anh ta thì thầm – Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Không có tổn hại nào xảy ra cả.
- Vậy xin vui lòng – Rohan nói thân mật – tiếp tục với bữa sáng… Chúng tôi có vài việc lặt vặt phải làm. Hãy nói với Amelia khi cô ấy ngủ dậy rằng tôi sẽ quay lại vào khoảng giữa ngày.
Và anh dẫn Kev ra khỏi phòng, với Leo theo sát sau họ.
Ngay khi họ ra khỏi dãy phòng và đến hành làng, Rohan thả tay Kev ra và quay lại để đối mặt với anh. Cào tóc bằng tay mình, Rohan hỏi có chút cáu tiết - Anh hy vọng cái gì sẽ giúp anh thoát khỏi việc giết bác sĩ của Win?
- Sự khoái trá.
- Không nghi ngờ gì là anh sẽ có nó. Tuy nhiên, Win hình như không hứng thú gì với chuyện đó đâu.
- Tại sao bác sĩ Harrow lại ở đây? – Kev hỏi dữ dội.
- Tôi có thể trả lời câu đó – Leo nói, dựa vai vào tường với sự thoải mái tự nhiên - Harrow muốn trở nên thân thiết hơn với gia đình Hathaway. Bởi vì anh ta và em gái tôi rất… gần gũi.
Kev đột ngột cảm thấy một sức nặng kinh tởm trong bụng mình, như thể anh đã nuốt một nắm đá dưới sông.
- Ý anh là gì? – Anh hỏi, mặc dù anh biết. Không ai có thể bị lột trần trước Win và không yêu cô ấy.
- Harrow góa vợ – Leo nói – Một anh chàng đủ đứng đắn. Gắn bó với phòng khám và bệnh nhân của anh ta hơn bất cứ ai. Nhưng anh ta là một người tinh vi, từng trải, và giàu như quỷ. Và anh ta là một nhà sưu tập những thứ đẹp đẽ. Một người am hiểu cái đẹp.
Cả hai người còn lại đều không bỏ qua lời ngụ ý. Win quả thực sẽ là một người cực kì xinh đẹp để thêm vào bộ sưu tập những thứ đẹp đẽ của anh ta.
Thật khó để hỏi câu tiếp theo, nhưng Kev ép mình phải hỏi - Win có quan tâm đến hắn ta không?
- Tôi không chắc Win biết được cảm giác của con bé với anh ta có bao nhiêu là lòng biết ơn, và bao nhiêu là cảm giác yêu mến thật sự – Leo gởi Kev một cái liếc châm chọc – Và vẫn còn một vài câu hỏi chưa được giải đáp mà con bé phải trả lời cho chính mình.
- Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.
- Tôi sẽ không làm thế đâu, nếu tôi là anh. Không cho đến khi con bé dịu bớt. Con bé khá là điên tiết với anh.
- Tại sao? – Kev hỏi, thắc mắc nàng có tâm sự với anh trai nàng về những sự kiện tối hôm trước không.
- Tại sao à? – miệng Leo xoắn lại – Đó một dãy những lựa chọn đáng kinh ngạc đấy, tôi đang khó xử vì không biết phải bắt đầu với cái nào. Để vấn đề sáng nay sang một bên đi, về việc anh không bao giờ viết thư cho con bé thì sao?
- Tôi có – Kev nói căm phẫn.
- Một lá thư – Leo đồng ý – Một bảng báo cáo về trang trại. Con bé thực ra đã đưa cho tôi xem. Sao một người có thể quên được bài văn đầy khát vọng mà anh viết về việc làm cho cánh đồng gần cổng phía Đông màu mỡ chứ? Tôi sẽ nói với anh, cái phần về phân cừu gần như làm tôi chảy nước mắt, nó rất cảm động và…
- Thế cô ấy mong đợi tôi viết về chuyện gì? – Kev hỏi gặng.
- Đừng cố gắng để giải thích, quý ngài à – Cam can thiệp khi Leo mở miệng – Người Rom không quen viết những suy nghĩ riêng tư của chúng tôi lên giấy.
- Người Rom cũng không quen điều hành một điền trang và quản lý đội ngũ người làm cùng những tá điền – Leo trả lời – Nhưng anh ta đã làm những việc đó, đúng không?
Leo cười nhạo báng với vẻ mặt sưng sỉa của Kev - Rất có khả năng, Merripen à, anh làm chủ trang viên còn tốt hơn tôi nhiều. Nhìn anh xem… Anh có ăn mặt giống như người Rom không? Anh có trải qua mọi ngày lang thang quanh lửa trại không, hay anh đang miệt mài nghiên cứu những cuốn sổ kế toán của điền trang? Anh có ngủ ngoài trời trên nền đất cứng không, hay ngủ trong nhà trên một chiếc giường lông dễ chịu? Anh có còn nói như một người Rom nữa không? Không, anh đã đánh mất sự khác biệt của mình rồi. Anh có vẻ như…
- Ý của anh là gì? – Kev ngắt lời cộc lốc.
- Chỉ là anh đã thực hiện những thỏa hiệp giữa hai bên kề từ khi anh bước vào gia đình này. Anh đã làm những việc anh cần phải làm, để được gần Win. Vậy nên đừng là một kẻ đạo đức giả chết tiệt và hoàn toàn trở lại là người Rom khi giờ đây anh cuối cùng cũng có một cơ hội để – Leo đừng lại và ngước mắt lên trời – Chúa ơi. Chuyện này thật sự là quá sức ngay cả với tôi. Vậy mà tôi nghĩ là tôi đã quen với những vở kịch.
Anh cáu kỉnh nhìn Rohan - Anh nói chuyện với anh ta đi. Tôi sẽ đi uống trà – Anh quay lại dãy phòng, bỏ họ lại hành lang.
- Tôi không viết về phân cừu – Kev thì thầm – Đó là về một loại phân bón khác.
Rohan cố gắng che giấu nụ cười mà không thành công – Ngay cả khi không có gì sai, phral à, thì từ “phân bón” chắc chắc nên được loại ra khỏi lá thư viết cho một quý cô.
- Đừng gọi tôi như thế.
Rohan bắt đầu đi xuống hành lang - Đi với tôi nào. Thật ra là có một việc vặt tôi muốn anh làm cùng.
- Không có hứng thú.
- Rất nguy hiểm – Rohan dụ dỗ – Anh có thể phải đánh ai đó. Có lẽ thậm chí gây ra một cuộc ẩu đả. À… tôi biết điều đó sẽ thuyết phục được anh.
Một trong những đặc điểm mà Kev khó chịu nhất về Cam đó là sư dai dẳng của anh trong việc cố gắng tìm ra ý nghĩa của những hình xăm. Anh đã theo đuổi bí ẩn đó trong suốt hai năm. Mặc dù vô số những trách nhiệm mà anh phải gánh vác, Rohan không bao giờ bỏ qua cơ hội tìm hiểu sâu hơn về chuyện đó. Anh đã tìm kiếm một cách siêng năng bộ lạc của mình, hỏi những thông tin từ mọi chiếc vardo đi ngang qua và đi đến mọi khu trại của người Gypsy. Nhưng như thể bộ lạc của Rohan đã biến mất khỏi quả đất, hay ít nhất thì cũng đã đi đến phía bên kia của nó. Anh hầu như sẽ không bao giờ tìm thấy họ… không có giới hạn bao xa mà một bộ lạc có thể di chuyển, và không có gì cam đoan là họ có bao giờ quay lại Anh hay không. Rohan đã tìm những giấy tờ hôn nhân, giấy khai sinh và giấy báo tử, để tìm bất cứ đề cập nào đến mẹ anh, Sonya, hay chính mình. Cho đến giờ vẫn không có gì cả.
Anh cũng đã tham khảo những nhà nghiên cứu về biểu tượng và những nhà sử học Ireland để tìm ra ý nghĩa có thể của biểu tượng pooka. Tất cả họ có thể làm là vét ra những huyền thoại quen thuộc về con ngựa ác mộng: rằng nó nói tiếng người, rằng nó xuất hiện vào lúc nửa đêm và gọi bạn đến với nó, và bạn không bao giờ có thể từ chối. Và khi bạn đến với nó, nếu bạn sống sót sau chuyến đi, bạn sẽ thay đổi mãi mãi khi quay lại. Cam cũng không thể tìm ra sự liên hệ về ý nghĩa nào giữa tên của Rohan và Merripen, hai cái tên rất thông dụng của người Gypsy. Vậy nên mục đích gần đây nhất của Rohan là tìm ra bộ lạc của Kev, hay bất cứ ai biết về bộ lạc đó. Kev căm ghét kế hoạch mà Rohan tiết lộ khi họ đi đến chuồng ngựa của khách sạn là có thể hiểu được.
- Họ bỏ mặc tôi đến chết – Kev nói – Và anh muốn tôi giúp anh tìm họ à? Nếu tôi nhìn thấy ai trong số họ, đặc biệt là rom baro, tôi sẽ giết chết hắn bằng tay không.
- Tốt thôi – Rohan trầm tĩnh đáp lại – Sau khi họ nói cho chúng ta biết về hình xăm.
- Và họ sẽ nói những gì mà tôi đã nói với anh - đó là dấu hiệu của một lời nguyền. Và thậm chí nếu anh tìm ra ý nghĩa của nó là gì…
- Vâng, vâng, tôi biết. Chúng ta sẽ chết. Nhưng tôi đang mang một lời nguyền trên tay mình, Merripen, tối muốn biết về nó.
Kev liếc anh làm anh chết đứng. Anh dừng lại ngay góc chuồng ngựa, nơi những đồ chải móng ngựa, kéo xén, và giũa đươc xếp ngay ngắn trên kệ.
- Tôi sẽ không đi. Anh sẽ đi tìm bộ lạc của tôi mà không có tôi.
- Tôi cần anh – Rohan phản đối – Vì một điều thôi, nơi mà chúng ta được chỉ đến là kekkeno mushespuv.
Kev nhìn chằm chằm vào anh vẻ không tin được. Kekkeno mushespuv, dịch là “vùng đất hoang”, là một vùng đất dơ dáy ở bờ Surrey của sông Thames. Mặt đất bùn lầy mở rộng đầy những lều trại Gypsy rách rưới, một vài xe ngựa vardo đổ nát, những con chó hoang, và những người Rom gần như hoang dã. Nhưng đó chưa phải là nguy hiểm thật sự. Có một thứ khác, nhóm người không phải Gypsy gọi là Chorodies, con cháu của những kẻ lừa đảo và người vô gia cư, chủ yếu là có nguồn gốc Saxon. Nhóm Chorodies thật sự cực kì kinh tởm, dơ dáy, và tàn bạo, không có phong tục tập quán. Đi đến bất cứ đâu gần chúng hầu như chỉ để tất công hay cướp bóc. Thật khó để tưởng tượng ra có nơi nào nguy hiểm hơn ở London ngoài một vài khu ổ chuột.
- Tại sao anh lại nghĩ rằng ai đó trong bộ lạc của tôi có thể ở một nơi như thế? – Kev hỏi, khá là sửng sốt với ý tưởng đó. Rõ ràng, dưới sự lãnh đạo của rom baro, họ hẳn sẽ không chìm xuống quá sâu.
- Không lâu trước đây tôi gặp một người bạn từ bộ lạc Bosvil. Anh ta nói tới người em gái út của mình, Shuri, đã kết hôn với rom baro của anh lâu rồi – Rohan nhìn Merripen chăm chú – Hình như là có một câu chuyện về những gì xảy ra với anh được truyền miệng trong những bộ tộc Gypsy.
- Tôi không hiểu tại sao – Kev lẩm bẩm, cảm thấy nghẹt thở.
- Điều đó không quan trọng – Rohan tình cờ nhún vai, ánh mắt anh hướng vào mặt Kev - Người Rom chăm lo cho những gì thuộc về họ. Không bộ lạc nào từng bỏ một người bị thương hay sắp chết lại phía sau, không quan trọng trong hoàn cảnh nào. Và hình như việc đó đã mang một lời nguyền đến cho bộ tộc của người rom baro đó… Vận may của họ trở nên tồi tệ, và hầu hết bọn họ dần bị hủy hoại. Có công bằng cho anh.
- Tôi không bao giờ quan tâm đến sự công bằng -Kev hơi ngạc nhiên với sự thô kệch trong giọng nói của mình.
Rohan nói khá cảm thông - Đó là một cuộc sống lạ lùng, phải không?… Một người Rom không bộ lạc. Không quan trọng anh tìm kiếm bền bỉ như thế nào, anh không bao giờ có thể tìm thấy một tổ ấm. Bởi vì với chúng ta, tổ ấm không phải là một ngôi nhà, một cái lều hay một vardo… tổ ấm là một gia đình.
Kev bắt gặp ánh mắt Cam trong một khoảnh khắc khó khăn. Những lời nói cắt quá sâu vào tim anh. Trong tất cả những lần anh tiếp xúc với Rohan, Kev chưa bao giờ cảm thấy mình có mối quan hệ nào với anh ta cho tới bây giờ. Nhưng Kev không thể tiếp tục lờ đi sự thật là họ quá giống nhau một cách chết tiệt. Họ là hai người ngoài với quá khứ đầy những câu hỏi không được giải đáp. Và mỗi người họ đều bị ném vào gia đình Hathaway, và tìm thấy một tổ ấm.
- Tôi sẽ đi với anh, chết tiệt – Kev nói cộc cằn – Nhưng chỉ vì tôi biết Amelia sẽ làm gì với tôi nếu tôi để bất cứ chuyện gì xảy đến với anh.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
18 chương
16 chương
31 chương
40 chương