Đầu gối Frisco đang rực lửa.
Anh phải dựa vào cây ba toong một cách khó khăn để đi từ nhà tắm đến căn phòng anh đang chia sẻ cùng với ba cựu chiến binh khác, và chân anh vẫn đau như điên với mỗi bước đi.
Nhưng đau đớn không thành vấn đề. Đau đớn là một phần đời sống hàng ngày của Đại úy Hải quân Alan “Frisco” Francisco từ khi chân anh suýt bị thổi bay hơn năm năm trước trong một chiến dịch giải cứu bí mật. Đau đớn là thứ anh có thể lo được.
Cây ba toong này là thứ anh không thể chịu được.
Sự thật rằng đầu gối của anh sẽ không – không thể – nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể hay không thể duỗi thẳng hoàn toàn được, khiến anh phát điên.
Đó là một ngày ấm áp ở California, nên anh bận quần sooc, nhận thức rất rõ ràng là nó sẽ không che khuất vết sẹo xấu xí tươi nguyên nơi đầu gối anh.
Ca phẫu thuật gần nhất của anh đã được cố gắng thực hiện chỉ vài tháng trước. Họ đã mở hết tất cả ra một lần nữa, như Humpty Dumpty, để gắn toàn bộ các mảnh lại với nhau. Theo yêu cầu bắt buộc của bệnh viện, anh được gửi tới đây, tới trung tâm vật lý trị liệu này, để gom lại sức mạnh nơi chân, để xem liệu ca phẫu thuật có được việc không –xem liệu khớp gối bị thương của anh có linh hoạt hơn không.
(meo - Humpty Dumpty là một nhân vật trong bài đồng dao cho trẻ em, có hình thù đặc trưng là một quả trứng. Hầu hết những đứa trẻ ở những nước nói Tiếng Anh đều quen thuộc với bài đồng dao này. Nó như sau:
Humpty Dumpty sat on a wall,
Humpty Dumpty had a great fall.
All the kings horses,
And all the kings men,
Couldnt put Humpty together again.)
Nhưng vị bác sĩ của anh không thành công hơn những con ngựa và người của vị vua huyền thoại. Ca mổ không cải thiện được đầu gối Frisco. Bác sĩ không thể đưa Frisco trở lại.
Có tiếng gõ cửa, và nó mở ra với một tiếng tách.
“Yo, Frisco, cậu trong đó hả?”
Đó là Đại úy Joe Catalanotto, đội trưởng của Alpha Squad thuộc Đội Mười lực lượng Hải quân SEAL – nơi mà, trước khoảng thời gian vô tận của nỗi đau, vỡ mộng và hi vọng hão huyền, Frisco đã thuộc về.
“Tôi có thể ở chỗ nào khác sao?” Frisco nói.
Anh thấy Joe phản ứng với lời lẽ chua cay của mình, thấy quai hàm người đàn ông to lớn cứng lại khi anh ta vào phòng, đóng cửa sau lưng. Anh có thể trông thấy cái nhìn trong đôi mắt sẫm của Joe – cái nhìn dè dặt đề phòng. Frisco đã luôn là người lạc quan của Alpha Squad. Anh luôn vui vẻ và thân thiện. Ở bất cứ nơi nào họ đến, Frisco đều ra phố, kết bạn với dân bản xứ. Anh là người đầu tiên mỉm cười, người pha trò trước một cú nhảy dù trên tầm cao, làm dịu căng thẳng, làm mọi người cười.
Nhưng hiện tại Frisco không cười nữa. Anh đã thôi cười từ năm năm trước, khi các bác sĩ bước vào phòng bệnh và báo cho anh biết rằng chân anh sẽ không bao giờ như cũ nữa. Anh sẽ không bao giờ đi lại được nữa.
Lúc đầu anh tiếp cận nó với cùng thái độ vui vẻ lạc quan vốn dĩ. Anh sẽ không bao giờ đi lại được nữa? Muốn cá không? Anh sẽ không chỉ đi lại. Anh sẽ đưa mình trở lại với nhiệm vụ hoạt động của một lính SEAL. Anh sẽ chạy, nhảy và lặn. Không hồ nghi gì.
Mất nhiều năm tập trung hết sức, phẫu thuật và vật lý trị liệu. Anh đã phải ra ra vào vào từ bệnh viện đến trung tâm vật lý trị liệu rồi lại bệnh viện và cứ thế. Anh đã chiến đấu lâu dài và khó khăn, và anh có thể đi trở lại.
Nhưng anh không thể chạy. Anh chỉ có thể đi tập tễnh với cái ba toong – và bác sĩ đã cảnh báo anh rằng đừng có làm thế quá nhiều. Đầu gối anh không thể đỡ nổi trọng lượng của anh đâu, họ đã bảo. Sự đau đớn mà anh đã kiên quyết lờ đi là một dấu hiệu cảnh báo. Nếu anh không cẩn thận, anh sẽ mất đi chút ít hữu dụng của đôi chân mà anh đang có.
Và nó không đủ.
Bởi vì cho đến khi có thể chạy, anh không thể trở lại là một lính SEAL.
Năm năm thất vọng, vỡ mộng và thất bại đã hao mòn thái độ lạc quan yêu đời của Frisco. Năm năm khát khao trở về cuộc đời sôi động của một lính Hải quân SEAL; năm năm bị nghỉ hưu tạm thời với không hi vọng thật lòng nào là sẽ trở lại với nhiệm vụ; năm năm đứng ngó khi Alpha Squad thay thế anh – thay thế anh; năm năm lê bước khi anh khát khao đến cháy bỏng để chạy. Tất cả những năm đó đã làm anh hao mòn. Anh không còn vui tươi nữa. Anh u sầu. Và chán nản. Và tức giận như điên.
Joe Catalanotto không buồn trả lời câu hỏi của Frisco. Tia nhìn sắc như chim ưng của anh chuyển tới cơ thể cơ bắp của Frisco, kéo dài một khoảnh khắc trên những vết sẹo nơi chân anh. “Cậu trông ổn,” Joe nói. “Cậu vẫn giữ được vóc dáng. Tốt. Thật là tốt.”
“Đây là cuộc thăm viếng xã giao hả?” Frisco hỏi thẳng thừng.
“Một phần,” Joe nói. Vẻ mặt nghiêm nghị của anh dịu đi thành một nụ cười. “Tôi có vài tin tốt muốn chia sẻ với cậu.”
Tin tốt. Chết tiệt, lần cuối cùng Frisco nhận được tin tốt là khi nào?
Một người nằm cùng phòng với Frisco, duỗi dài trên giường, liếc nhìn lên từ cuốn sách ông ta đang đọc.
Joe dường như không bận tâm. Nụ cười của anh thoải mái hơn. “Ronnie đang có bầu,” anh nói. “Chúng tôi sắp có con.”
“Không đời nào.” Frisco không thể không cười. Một cảm giác kỳ cục, không tự nhiên. Đã quá lâu rồi từ khi anh sử dụng những cơ mặt đó. Năm năm trước, anh sẽ đấm lưng Joe, lảm nhảm mấy câu chuyện khôi hài thô tục về tính đực và sự sinh sản, rồi cười như một kẻ hâm. Nhưng hiện tại điều tốt nhất anh có thể nặn được là một nụ cười. Anh với tay ra siết chặt tay Joe để chúc mừng. “Tôi bị nguyền rủa rồi. Ai mà nghĩ rằng anh sẽ trở thành một người đàn ông của gia đình chứ? Có sợ không?”
Joe nhăn nhở. “Thật ra tôi ổn. Ronnie mới là người sợ kinh khủng. Cô ấy đang đọc mọi cuốn sách về mang thai và em bé mà cô ấy có thể với tới. Tôi nghĩ mớ sách còn khiến cô ấy sợ hơn.”
“Chúa ơi, một đứa trẻ,” Frisco lặp lại. “Anh sẽ gọi nó là Joe Cat Nhỏ chứ?”
“Tôi muốn con gái,” Joe khoe. Nụ cười của anh mềm mại. “Một đứa tóc đỏ, như mẹ nó.”
“Vậy phần kia là gì?” Frisco hỏi. Với cái chớp mắt của Joe, anh thêm, “Anh đã nói đây có một phần là thăm viếng xã giao. Thế nghĩa là có một phần khác. Vì lý do nào khác mà anh ở đây?”
“Ồ. Phải. Steve Horowitz gọi cho tôi và bảo tôi tới đây trong khi ông ấy nói chuyện với cậu.”
Frisco trượt trên chiếc áo phông, lập tức đề phòng. Steve Horowitz là bác sĩ của anh. Tại sao bác sĩ của anh lại muốn Joe ở quanh khi ông ta nói chuyện với Frisco? “Về chuyện gì?”
Joe không nói, nhưng nụ cười mờ dần. “Có một buồng đợi của bác sĩ ở cuối hành lang,” anh nói. “Steve nói sẽ gặp chúng ta ở đó.”
Một cuộc nói chuyện trong buồng đợi của bác sĩ. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn Frisco dự đoán. “Được rồi,” anh nói đều đều. Thật vô nghĩa nếu gây áp lực với Joe. Frisco biết người chỉ huy cũ của mình sẽ không nói gì hết cho đến khi Steve ló mặt.
“Đầu gối sao rồi?” Joe hỏi khi họ đi về cuối hành lang. Anh cố ý giữ nhịp chân chậm rãi để Frisco có thể ngang hàng.
Frisco cảm thấy cơn dâng tràn quen thuộc của nỗi thất vọng. Anh ghét thực tế là mình không thể di chuyển nhanh. Chết tiệt, anh từng phá vỡ những kỷ lục chạy nước rút trong suốt giai đoạn huấn luyện thể lực.
“Hôm nay có vẻ tốt hơn,” anh nói dối. Mỗi bước đi anh đều đau kinh khủng. Một điều thật ngu ngốc là Joe biết quá rõ anh đau đến cỡ nào.
Anh đẩy cửa vào phòng đợi. Nó là một căn phòng khá dễ chịu, với đồ đạc rườm rà to lớn, và cửa sổ to đùng nhìn ra vườn. Tấm thảm màu thiên thanh còn nhạt hơn màu trời, và màu xanh lá cây của lớp phủ ngoài tương hợp với cuộc sống phong phú phát triển phía bên ngoài cửa sổ. Màu sắc khiến anh ngạc nhiên. Hầu hết thời gian Frisco ở đây là lúc tối muộn, khi anh không thể ngủ. Trong bóng tối, những bức tường và đồ đạc có màu xám.
Steve Horowitz đi vào phòng, một bước phía sau họ. “Tốt,” ông nói với cử chỉ nhanh nhẹn hiệu quả của mình. “Tốt, cậu ở đây rồi.” Ông gật đầu với Joe. “Cảm ơn, Đại úy, vì đã tới. Tôi biết lịch của cậu cũng nặng.”
“Không nặng cho việc này, Đại tá,” Joe đều giọng.
“Chính xác ‘việc này’là gì?” Frisco hỏi. Anh đã không cảm thấy bứt rứt như thế này từ kể từ lần cuối đi lẩn-trốn-và-do-thám – một hình thức thu thập thông tin phía sau ranh giới kẻ thù.
Vị bác sĩ ra hiệu tới cái trường kỷ. “Sao chúng ta không ngồi xuống?”
“Tôi sẽ đứng, cảm ơn.” Frisco đã ngồi đủ lâu trong suốt vài năm đầu sau khi anh bị thương. Anh đã phải dành quá nhiều thời gian trên xe lăn. Nếu được lựa chọn, anh sẽ không bao giờ ngồi nữa.
Joe ngồi thoải mái trên ghế trường kỷ, đôi chân dài của anh chuỗi ra phía trước. Vị bác sĩ ngồi trên cạnh ghế bành, ngôn ngữ cơ thể của ông cho biết ông không định ở đây lâu.
“Cậu sẽ không vui về chuyện này,” Horowitz nói thẳng với Frisco, “Nhưng hôm qua tôi đã ký giấy để cậu xuất viện.”
Frisco không thể tin điều anh đang nghe. “Ông đã làm gì?”
“Cậu sẽ rời khỏi đây,” bác sĩ nói, không lịch sự. “Kể từ hai giờ chiều nay.”
Frisco nhìn từ bác sĩ tới Joe và trở lại bác sĩ. Ánh mắt Joe tối sẫm không vui, nhưng anh không phủ nhận lời ông ta. “Nhưng giai đoạn vật lý trị liệu của tôi – ”
“Đã kết thúc,” Horowitz nói. “Cậu đã có lại khả năng sử dụng hữu ích đầu gối và – ”
“Hữu ích để làm gì?” Frisco hỏi, bị sỉ nhục. “Để tập tễnh loanh quanh? Khốn kiếp, thế là không đủ! Tôi cần có khả năng chạy. Tôi cần có khả năng – ”
Joe thẳng người. “Steve bảo tôi là ông ấy đã xem biểu đồ của cậu trong nhiều tuần lễ,” người chỉ huy của Alpha Squad điềm tĩnh nói với Frisco. “Nhìn bên ngoài không có cải thiện nào – ”
“Vậy tôi đang ở trong sự mất hứng tạm thời. Nó xảy ra trong trường hợp – ”
“Bác sĩ trị liệu của cậu đã bày tỏ lo lắng là cậu đang làm quá mức.” Horowitz ngắt lời anh. “Cậu ép bản thân mình quá khắc nghiệt.”
“Dừng đống phân này đi.” Những khớp tay Frisco trắng bệch khi anh nắm chặt cây gậy. “Thời gian của tôi đã hết. Đấy là điều đang diễn ra ở đây, phải không?” Anh nhìn lại Joe. “Ai đó trên lầu quyết định rằng tôi đã có phần phúc lợi của mình. Ai đó trên lầu muốn giường của tôi được dọn trống, để nó có thể đựng một gã con hoang khốn khổ nào khác, kẻ không có hi vọng thật nào để phục hồi hoàn toàn, phải không?”
“Ừm, họ muốn giường của cậu,” Joe nói, gật đầu. “Chắc chắn là một phần lý do. Có số lượng giường giới hạn ở mỗi trung tâm. Cậu biết thế.”
“Sự tiến triển của cậu đã bắt đầu xuống rồi,” viên bác sĩ nói thêm. “Tôi đã bảo cậu lúc trước, nhưng có vẻ cậu không hiểu được. Đau đớn là một dấu hiệu từ cơ thể cậu gửi tới bộ não cho cậu biết rằng có điều gì đó không ổn. Khi đầu gối cậu đau, nó có nghĩa là đừng ép thêm nữa. Nó có nghĩa là thu lại đi. Ngồi xuống. Cho mình nghỉ. Nếu cậu cứ tiếp tục hành hạ mình như thế này, Đại úy, cậu sẽ quay lại với cái xe lăn vào tháng tám.”
“Tôi sẽ không bao giờ quay lại xe lăn, thưa ngài.” Frisco nói từ ‘thưa ngài’, nhưng giọng nói và thái độ của anh là một từ hoàn toàn khác, còn lâu mới là tâng bốc.
“Nếu cậu không muốn dành phần đời còn lại của mình để ngồi thì tốt nhất cậu nên thôi trừng phạt cái khớp gối thương tổn nghiêm trọng của cậu,” Bác sĩ Horowitz cáu kỉnh. Ông thở dài, hít một hơi sâu và lại hạ giọng. “Coi này, Alan, tôi không muốn tranh cãi với cậu. Sao cậu không thể vui mừng trước thực tế là cậu có thể đứng. Cậu có thể đi. Tuy là với một cây gậy, nhưng – ”
“Tôi sẽ chạy,” Frisco nói. “Tôi sẽ không từ bỏ cho tới khi tôi có thể chạy.”
“Cậu không thể chạy,” Steven Horowitz nói huỵch toẹt. “Đầu gối của cậu không thể đỡ nổi trọng lượng cơ thể – thậm chí nó không thể duỗi thẳng hoàn toàn. Điều tốt nhất cậu sẽ gắng làm được là một bước nhảy lò cò nguy hiểm.”
“Thế thì tôi cần một ca phẫu thuật nữa.”
“Điều cậu cần là sống với cuộc đời mình.”
“Cuộc đời tôi yêu cầu khả năng chạy,” Frisco nóng nảy. “Tôi không biết nhiều nhiệm vụ hoạt động của SEAL mà tập tễnh đi quanh với một cái ba toong. Ông biết hả?”
Bác sĩ Horowitz lắc đầu, nhìn Joe tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng Joe không nói một lời.
“Cậu đã ra vào nhiều bệnh viện và trung tâm vật lý trị liệu trong năm năm,” bác sĩ nói với Frisco. “Cậu không còn là một người trong lứa tuổi hai mươi nữa, Alan. Sự thật là, lực lượng SEAL không cần cậu. Họ có những người trẻ tới từ khóa đào tạo BUDS, những người có thể chạy nhiều vòng quanh cậu kể cả khi cậu có thể chạy. Thật lòng cậu nghĩ cấp lãnh đạo sẽ muốn vài chàng lính già với cái đầu gối hạng bét quay trở lại sao?”
Frisco cẩn trọng giữ vẻ mặt mình không biểu cảm. “Cảm ơn nhiều, ông bạn,” anh nói rin rít khi đăm đăm nhìn vô định ra ngoài cửa sổ. “Tôi cảm kích sự khích lệ tự tin của ông.”
Joe thay đổi tư thế trên ghế. “Điều Steve vừa nói quá khắc nghiệt – và không hoàn toàn đúng,” anh nói. “Lũ ‘lính già’ lứa tuổi ba mươi bọn tôi có kinh nghiệm, thứ những người trẻ thiếu, và điều đó luôn khiến chúng tôi là những người lính SEAL tốt hơn. Nhưng ông ấy đúng về vài chuyện – cậu đã rời khỏi đó nửa thập kỷ. Cậu sẽ cần có nhiều hơn là đánh bại thách thức cơ thể – như thể thế là chưa đủ vậy. Cậu sẽ phải bắt kịp công nghệ, học lại những đường lối thay đổi – ”
“Cho mình nghỉ đi,” Bác sĩ Horowitz đề xuất lần nữa.
Frisco quay đầu nhìn thẳng vào bác sĩ. “Không,” anh nói. Anh cũng nhìn Joe. “Không nghỉ ngơi. Không cho đến khi tôi có thể đi lại mà không cần gậy. Không cho đến khi tôi có thể chạy sáu phút một dặm lần nữa.”
Người bác sĩ đảo mắt đầy tức tối, đứng dậy và bắt đầu bước tới cửa. “Sáu phút một dặm? Quên đi. Không thể xảy ra đâu.”
Frisco lại nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đại tá, ông cũng đã nói rằng tôi sẽ không bao giờ đi lại được.”
Horowitz quay lại. “Việc này khác, Đại úy. Sự thật là – bất kể cậu tin hay không – loại nỗ lực vật lý cậu đã cố gắng hiện làm đầu gối cậu bị hủy hoại chứ không tốt lên.”
Frisco không quay sang. Anh đứng yên lặng, nhìn ngắm những bông hoa màu hồng rực rỡ khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ.
“Có những việc khác cậu có thể làm như là một lính SEAL,” bác sĩ nói nhẹ nhàng hơn. “Có những công việc văn phòng – ”
Frisco quay qua, cơn giận của anh bùng nổ. “Tôi thông thạo mười lĩnh vực quân sự khác nhau, và ông muốn tôi trở thành một loại trục lợi ngồi bàn giấy chết dẫm?”
“Alan – ”
Joe đứng dậy. “Ít nhất cậu cần thêm thời gian nghĩ về những lựa chọn của mình,” anh nói. “Đừng nói không cho tới khi cậu đã nghĩ qua.”
Frisco chằm chằm nhìn Joe trong sự kinh hoảng không che giấu. Năm năm trước họ đã đùa về chuyện bị thương và bị lôi vào ban hành chính. Thà chết còn sướng hơn, họ đều đồng ý. “Anh muốn tôi nghĩ về việc cưỡi bàn sao?” anh hỏi.
“Cậu có thể dạy.”
Frisco lắc đầu không tin được. “Thật là hoàn hảo, ông anh. Sao anh không thể nhìn tôi viết bảng đen…?” Anh lắc đầu phẫn nộ. “Tôi đã trông đợi rằng anh trong tất cả mọi người sẽ hiểu tại sao tôi không đời nào làm thế.”
“Cậu vẫn sẽ là một lính SEAL,” Joe kiên trì. “Hoặc là thế hoặc là chấp nhận tình trạng nghỉ hưu của cậu sẽ là vĩnh viễn. Ai đó cần dạy lũ nhóc làm thế nào để sống sót. Sao cậu không thể làm?”
“Bởi vì tôi đã ở giữa trận đánh,” Frisco gần như hét lên. “Tôi biết nó như thế nào. Tôi muốn trở lại đó, tôi muốn ở đó. Tôi muốn hành động, không phải là… dạy. Chết tiệt!”
“Hải quân không muốn mất cậu,” Joe nói, giọng anh thấp và mạnh mẽ. “Đã năm năm, và vẫn không có ai trong đơn vị vượt được sự tinh thông của cậu trong chiến lược quân sự. Tuy nhiên, cậu có thể bỏ. Cậu có thể dành phần đời còn lại của mình cố gắng trở lại điều cậu đã từng có. Cậu có thể giữ mình tránh xa và cảm thấy tự hối tiếc cho bản thân. Hoặc là cậu có thể giúp chuyển tri thức của mình tới thế hệ tiếp theo của lực lượng SEAL.”
“Bỏ?” Frisco nói. Anh cười, nhưng không có chút hài hước nào hết. “Tôi không thể bỏ – bởi vì tôi đã bị đá ra. Đúng không, Đại tá Horowitz? Kể từ hai giờ, tôi sẽ ra khỏi đây.”
Sau đó là im lặng – sự im lặng ngự trị xung quanh họ, nặng nề, tĩnh mịch và đặc sệt.
“Tôi xin lỗi,” cuối cùng bác sĩ nói. “Tôi cần phải làm điều tốt nhất cho cậu và cho nơi này. Chúng tôi cần sử dụng giường của cậu cho một người khác thật sự có thể sử dụng nó. Cậu cần cho đầu gối mình nghỉ ngơi trước khi hủy hoại nó nhiều hơn. Giải pháp hiển nhiên là gởi cậu về nhà. Một ngày nào đó cậu sẽ cảm ơn tôi vì điều này.” Cánh cửa lạch cạch khi nó đóng lại sau lưng ông.
Frisco nhìn Joe. “Anh có thể bảo với Hải quân là tôi sẽ không chấp nhận loại nhiệm vụ đó,” anh nói thẳng. “Tôi sẽ không dạy.”
Lòng trắc ẩn và sự thương tiếc hiển hiện trong đôi mắt sẫm của người đàn ông to lớn. “Tôi rất tiếc,” Joe lặng lẽ nói.
Frisco liếc nhìn chiếc đồng hồ ngự trên tường. Gần trưa. Hơn hai tiếng nữa, anh sẽ phải gói ghém đồ và rời đi. Hơn hai tiếng nữa, anh sẽ không còn là một người lính Hải quân SEAL, người đang nghỉ hưu tạm thời, tạm thời rời khỏi những nhiệm vụ hoạt động để phục hồi vết thương trầm trọng. Trong hai giờ nữa, anh sẽ là cựu lính SEAL, Đại úy Alan Francisco. Trong hai giờ nữa, anh sẽ là người ngoài quân đội, nghỉ hưu vĩnh viễn, không nơi nào để đi, không việc gì để làm.
Nỗi tức giận cứng ngắc trong ruột gan anh. Năm năm trước, nó là một cảm xúc anh hiếm khi cảm thấy. Anh đã luôn bình thản, anh đã điềm tĩnh. Nhưng hiện nay, anh hiếm khi cảm thấy điều gì ngoài tức giận.
Nhưng chờ chút. Anh có nơi nào đó để đi. Nỗi tức giận lỏng ra một chút. Frisco vẫn duy trì các khoản tiền trả cho căn hộ nhỏ của anh ở San Felipe, khu dân cư cho thuê giá rẻ bên ngoài căn cứ hải quân. Nhưng… khi anh đến San Felipe, rồi thì sao? Thực sự, anh sẽ không có việc gì để làm.
Không có việc gì để làm còn tệ hơn là không có nơi nào để đi. Anh sẽ làm gì? Ngồi quanh cả ngày, xem TV và chờ nhận lương thương binh? Cơn tức giận trở lại, lần này nằm trong cổ họng, khiến anh nghẹn thở.
“Tôi không thể trả tiền để tiếp tục kiểu vật lý trị liệu tôi đã có ở đây, trong bệnh viện,” Frisco nói, ráng giữ sự tuyệt vọng khỏi giọng mình.
“Có lẽ cậu nên nghe Steve,” Joe nói, “và cho chân cậu nghỉ ngơi.”
Thật dễ dàng để nói với Joe. Joe sẽ đứng dậy và đi khỏi cái bệnh viện này mà không có một cây ba toong, không khập khiễng, không có cuộc đời bị tan vỡ hoàn toàn. Joe sẽ về căn nhà nơi anh sống cùng người vợ xinh đẹp của mình – người đang mang thai đứa con đầu lòng của họ. Anh sẽ ăn tối với Veronica, và sau đó chắc chắn anh sẽ làm tình với cô rồi thiếp đi với cô trong vòng tay. Và đến sáng, Joe sẽ dậy, chạy, tắm, cạo râu, mặc đồ và rồi đi làm công việc của người chỉ huy đội Alpha Squad thuộc Đội Mười lực lượng SEAL.
Joe có mọi thứ.
Frisco có một căn hộ trống rỗng ở một nơi tồi tệ của thành phố.
“Chúc mừng về đứa bé, ông anh,” Frisco nói, cố gắng khó khăn để anh có thể thật sự cảm thấy vậy. Rồi anh tập tễnh rời khỏi phòng.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
10 chương
30 chương
50 chương
6 chương