S.C.I. Mê Án Tập
Chương 141 : Gây hấn
“Có một điểm rất kỳ quái.” Vội vàng khám nghiệm tử thi, Công Tôn cau mày.
“Kỳ quái ở đâu?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó hiểu lại gần.
“Các cậu nhìn chỗ này xem.” Nói rồi, Công Tôn chỉ vào phéc-mơ-tuya sau lễ phục của Bàng Hiểu Cầm.
“Cái gì vậy?” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào dây khóa kéo, trên dải băng màu đen tinh xảo có một vệt màu phấn hồng, còn lấp lánh.
“Là sơn móng tay.” Công Tôn giờ bàn tay thi thể lên cho Bạch Ngọc Đường nhìn, lớp sơn trên móng của Bàng Hiểu Cầm và trên phéc-mơ-tuya giống nhau. Hơn nữa… ngón giữa tay phải, rõ ràng bị mất một mảng sơn, chắc chắn là do cọ sát với dây kéo sau lưng.
“Nói lên điều gì?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhìn nhau.
Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, gọi một nữ đồng nghiệp trong ban giám định pháp chứng lại, “Cô xem xem, có thấy chỗ nào kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ chứ!” Nữ đồng nghiệp xoa cằm, gật gù: “Sơn móng tay loại này lâu khô lắm, phải mất ít nhất mười lăm phút… Tình hình là Bàng Hiểu Cầm không đợi móng tay khô đã mặc lễ phục rồi.”
Đám đàn ông nơi hiện trường đồng loạt gật đầu, khiêm tốn học hỏi — Phân tích rất có lý.
“Nhưng mà… Bộ lễ phục của cô ta trông đã thấy quý, người bình thường sẽ mặc quần áo trước rồi mới sơn móng tay.” Nữ nhân viên giám chứng nghiêm túc nói, “Các anh nghĩ xem, nếu lúc mặc quần áo mà sơn móng tay còn chưa khô, chẳng những làm xước lớp sơn mà còn làm bẩn quần áo, chẳng có lợi gì cả.”
“Tất nhiên, lúc phụ nữ chỉnh trang, nếu không phải là mặc đồ xong mới sơn móng tay thì chính là chờ móng tay khô mới mặc quần áo.”
“Nói cách khác, Bàng Hiểu Cầm vốn định chờ móng tay khô mới mặc đồ, nhưng sau đó có chuyện xảy ra nên cô ta vội vàng mặc lễ phục.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Quả thật là kỳ lạ, người như Bàng Hiểu Cầm, khi tham dự một buổi tiệc long trọng, sao có thể cho phép móng tay của mình bị hỏng một móng?”
“Còn một điều nữa cũng hết sức kỳ lạ.” Triển Chiêu nhìn xung quanh, “Hiện trường hoàn toàn không có dấu vết giãy dụa hay phản kháng nào…” Nói đến đây, Triển Chiêu đột nhiên nhíu mày, hình như nghĩ tới cái gì.
“Sao thế Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường nhận ra sự bất thường của Triển Chiêu, “Phát hiện ra gì à?”
“Tôi muốn nhìn lại băng ghi hình quản chế!” Triển Chiêu nói xong liền chạy về phòng an ninh, lấy băng ghi hình ra, xem đi xem lại hình ảnh hung thủ cắm thẻ vào phòng.
“Nhìn chỗ này!” Triển Chiêu chỉ tay vào chỗ cánh cửa trên màn hình, “Nhìn đi!”
Bạch Ngọc Đường ghé lại gần, nhìn chằm chằm vào chỗ cánh cửa, đột nhiên hít một hơi, “Trước khi hắn đụng tay vào cánh cửa, cửa đã mở ra rồi!”
“Còn nữa, cậu xem!” Triển Chiêu chỉ tay vào gương mặt của kẻ áo đen, “Tuy bị mặt nạ che hết, nhưng vẫn có thể thấy hắn khẽ gật đầu.”
“An Linh Lệ biết hắn sẽ đến!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nhìn cả hành động lúc sau của Bàng Hiểu Cầm… hẳn cũng biết hung thủ, hơn nữa quan hệ cũng không phải qua loa!”
“Trời ạ, rốt cục là quan hệ gì á?!” Triệu Hổ vò đầu, “Quá phức tạp!”
“Phải.” Vương Triều gật đầu, “Giết người phóng hỏa gì thì cũng phải có lý do chứ, biến người ta thành cái dạng này, nếu nói khó nghe thì không vì hận thấu xương cũng phải là thù giết cha… Có điều bây giờ cái gì cũng có, chỉ có động cơ là không thấy!
“Đúng.” Mã Hán nhìn Bạch Ngọc Đường, “Sếp, anh có thấy… vụ án này và vụ án phân thây hình như có liên quan… Mà vụ phân thây lại can hệ tới vụ mổ bụng… Các vụ án lại quan hệ với Phương Ác. Rối tinh rối mù, không biết là có liên quan hay không liên quan nữa. Thêm nữa, đầu của An Linh Lệ, thân thể của Bàng Hiểu Cầm, thời gian đôi bên cách nhau khá xa, khiến mọi người đều bị rối loạn.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dở khóc dở cười, Triệu Hổ cẩm ly nước đem tới, “Tiểu Mã ca, uống miếng nước cái… Anh nói nhanh quá, em hôn mê mất.”
Cười đi cười lại, nhưng tất cả đều thấy lời Mã Hán là trọng điểm. Mấy vụ án đó, nhìn tưởng không liên quan đến nhau, kỳ thực lại có một mối liên hệ – một mối liên hệ mơ hồ nhưng dường như vẫn tồn tại, khiến người ta không thể nhìn rõ, vô cùng kỳ quái.
Phong tỏa hiện trường và thu thập chứng cứ xong, người của SCI uể oải rời đi.
“Báo cáo khám nghiệm tử thi ít nhất sáng mai mới có.” Bạch Ngọc Đường nói với mọi người, “Từ ngày mai có lẽ sẽ phải chiến đấu liên tục, tối nay mọi người về nghỉ ngơi, điều dưỡng tinh thần nhé!”
“Rõ!” Cả SCI tản đi.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi ra xe; đang muốn mở cửa vào, Triển Chiêu đột nhiên “A” một tiếng.
“Sao thế?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Tiểu Bạch, cái gì đây?” Cửa sổ bên ghế phó lại có gài một mảnh giấy, Triển Chiêu vươn tay lấy, “Kẹp trên cửa sổ.”
Bạch Ngọc Đường vòng sang, tới cạnh Triển Chiêu, trên tờ giấy có mấy chữ màu đỏ: “Thay trời hành đạo.”
“Thứ quái quỷ gì vậy?!” Bạch Ngọc Đường nhận mảnh giấy, xem trước xem sau, ngoài bốn chữ màu đỏ đó thì chẳng còn gì.
Kêu nhân viên trông xe lại, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có thấy ai lại gần chiếc xe này không?”
“A…” Cậu nhân viên cười, “Cậu chủ Bạch, xe của cậu số lượng hạn chế cả thế giới, rất nhiều người đi ngang qua để mắt đến, còn chụp ảnh lại nữa.”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Bãi đỗ xe chắc phải có camera chứ?” Vừa nói vừa nhìn xung quanh, quả nhiên bốn góc có camera, “Đưa chúng tôi tới phòng an ninh!” Nói rồi, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu bắt đầu ngáp đến phòng an ninh.
Lấy đoạn băng ghi hình ở bãi đỗ xe xong, Bạch Ngọc Đường lái xe đưa Triển Chiêu về nhà.
Loài mèo là vậy, lúc nó không muốn ngủ thì bạn cũng đừng mong mình được ngủ. Nó sẽ ở bên gối bạn, lấy móng gãi gãi vào gan bàn tay bạn, meo meo kêu cho đến khi bạn dậy mà chơi với nó. Nhưng, nếu lúc nó muốn ngủ, vô luận bạn có lại gần túm đuôi hay vuốt ve gì nó cũng sẽ cuộn tròn lại, thế nào cũng chẳng phản ứng, cứ mơ màng thế mà thiếp đi.
Giờ đã khuya, mấy ngày nay, Triển Chiêu mệt phờ người, cho nên anh đã lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đầu tựa vào vai Bạch Ngọc Đường, hai tay nắm lấy đai an toàn, miệng khẽ nhếch, khò khò ngủ say. Bạch Ngọc Đường thấy mà phát lo, chưa nói tới việc tư thế không hợp lý, ngồi thế này người nào đó rất có thể…
Vất vả mãi mới tới nhà; trước tiên Bạch Ngọc Đường quyết định phải ôm Triển Chiêu vào đã. Đi từ bãi đỗ xe ra, anh cẩn thận bế ai kia. Triển Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt, rồi lại nhắm lại, miễn cưỡng trở mình một cái rồi vòng tay ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, hừ hừ hai tiếng, tiếp tục ngủ.
“Haiz…” Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Con mèo này… Xem mình là giường rồi.”
Đi tới cửa, đang nghĩ làm sao để lấy chìa khóa, chợt Bạch Ngọc Đường trông thấy trước cửa đặt một bó hoa.
“Hoa?” Bạch Ngọc Đường nheo mắt, nhìn chằm chằm bó hồng, không hiểu vì sao thấy thật gai mắt… Màu sắc của những bông hoa có chút u ám, làm người nhìn khó chịu.
“Miêu Nhi.” Bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường đành phải đánh thức Triển Chiêu, để anh xem xem, “Miêu Nhi.”
“Ừm?” Triển Chiêu ngái ngủ, vẻ mặt không thoải mái khi bị đánh thức, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Kia kìa~” Bạch Ngọc Đường đưa mắt, ra hiệu Triển Chiêu nhìn xuống đất.
Triển Chiêu nhìn theo, trông thấy một bó hồng dưới đất, tỉnh táo lại phân nửa.
“Sao hoa lại có màu này?” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thả Triển Chiêu xuống, nhỏ giọng hỏi.
“Quả là kỳ quái!” Triển Chiêu lấy di động ra, chụp lại bó hoa, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường.
Gật đầu, Bạch Ngọc Đường đá nhẹ bó hoa, hoa lăn đi một chút, lưu lại trên mặt đất một vũng chất lỏng màu đỏ… Máu.
“Cái gì đây?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, ngồi xổm xuống quan sát, giữa bó hoa có một phong bì nhỏ. Phong bì màu trắng, vết máu loang lổ, trông vô cùng chướng mắt.
Triển Chiêu lấy giấy ăn lót tay, rút phong bì ra khỏi bó hoa.
Miệng phong bì cũng không dán kín, bên trong có gì đó. Triển Chiêu lấy thứ bên trong ra, là một trang sách, trên đó có một đoạn được đánh dấu bằng bút nhớ vàng — Tâm lý học là một bộ môn khoa học chỉ dùng để trị bệnh cứu người, không phải là một trò ảo thuật để gây ra tội ác…
“Sách của tôi?” Triển Chiêu nhớ rõ đây là phần lời tựa trong cuốn sách thứ hai của mình.
“Có gì nữa thì phải?” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào trong phong bì.
Triển Chiêu phát hiện bên trong còn một chiếc bao nilon nhỏ, giống như bao đựng khi sưu tầm tem, bên trong là một cánh hoa đỏ tươi, nhìn không ra là loại hoa gì, chỉ biết đỏ tươi dị thường.
“Làm sao bây giờ Tiểu Bạch?” Triển Chiêu hỏi.
“Mặc kệ nó.” Bạch Ngọc Đường nhún vai, chỉ chỉ di động, “Dù sao cũng đã chụp lại rồi. Cái thứ mắc ói này chờ sáng mai mấy cô vệ sinh dọn sạch đi thôi.” Nói rồi, anh lấy chìa khóa mở cửa, kéo Triển Chiêu vào, đóng cửa.
Tắm rửa xong, nằm trên giường, hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
“Chưa ngủ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ngủ không được.” Triển Chiêu phiền muộn đáp, “Bị bó hoa kia làm tỉnh.”
“Có tinh thần?” Bạch Ngọc Đường vừa nghe cũng thấy tỉnh táo, “Vậy chúng ta thực hiện vài hoạt động nghỉ ngơi đ… Hự ~” Lời còn chưa dứt đã bị Triển Chiêu lấy gối đập vào mặt.
Bắt cái gối lại, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẫn còn đăm chiêu, anh bèn thu lại tâm tình đùa cợt, nghiêm túc nói: “Tôi bảo rồi mà… Là nhằm vào cậu đấy.”
“Ừ…” Triển Chiêu không muốn thừa nhận cũng không được, nằm ngửa lên nhìn trần nhà, “Tôi cũng chẳng đắc tội ai, kẻ nào chĩa mũi vào tôi chứ, lại còn giết nhiều người vậy… Để làm gì a?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, vươn tay nhéo mũi Triển Chiêu, “Cái con mèo này, cậu gặp chuyện người thì tỉnh táo vô cùng, sao gặp vấn đề của bản thân lại mơ hồ như thế… Không phải cậu là nhà tâm lý học No.1 sao?!”
“Ai bảo?” Triển Chiêu trừng mắt, “Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị… Cậu bảo tôi No.1, không khéo ngày mai tôi bị đồng nghiệp dìm chết trong nước bọt.”
“Nghiên cứu tâm lý, thành quả người ta phấn đấu năm mươi năm bằng cậu cố gắng mấy năm; thân là một nhà tâm lý học, viết sách chuyên môn mà cũng leo lên đứng đầu bảng xếp hạng tiểu thuyết; nhà cố vấn tâm lý học SCI làm gì ở đâu cũng thuận lợi, túc trí đa mưu… Đã túc trí đa mưu thì chớ, còn là một nhà tâm lý có ngoại hình đẹp hơn so với bất kỳ a… Hự ~” Cái gối thứ hai đập vào mặt.
“Cậu nói hươu nói vượn nữa xem.” Triển Chiêu đoạt lấy một cái gối từ Bạch Ngọc Đường, nhét lại xuống dưới đầu, “Vụ án này liên lụy không hẹp, mà ngoài chĩa mũi về phía chúng ta, cậu không có cảm giác nó còn chĩa mũi về Công Tôn và anh hai, rồi Triệu Trinh nữa…
“Cậu lo… Hắn không gây phiền phức được cho chúng ta thì sẽ tìm tới người thân và bạn bè chúng ta?” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Miêu Nhi, nói vậy thì cậu và hung thủ nhất định có liên quan, nhớ lại xem, có thấy ai khả nghi không?”
“… Nói đến khả nghi…” Đột nhiên Triển Chiêu vỡ ra, “Tôi nghĩ tới một chuyện.”
+++
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
128 chương
57 chương
34 chương
11 chương
8 chương
114 chương
11 chương