Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
Chương 1
“Bệ hạ của ta, bề ngoài của những người đó là như vậy, nhưng thực chất bản chất chính là con rắn độc. Bọn họ đang lựa chọn thời cơ mà hành động, chờ đến khi có cơ hội sẽ đến và quấn lên, dừng lại xoay quanh, vươn đầu lưỡi thật dài ra liếm, rót nọc độc vào…”
Hoàng đế nhỏ tuổi ngồi phịch ở chỗ ngồi của mình, người đàn ông cười, đứng ở phía sau tiểu hoàng đế khom lưng tiến đến gần bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Da thịt của bệ hạ sẽ từ từ thối rữa, sau đó lộ ra xương trắng, những độc xà này cũng không từ bỏ ý đồ, chúng nó sẽ hút lấy máu của bệ hạ, cắn nuốt xương trắng của bệ hạ…”
Cả người cậu bé phát run, giọng nói mang theo âm nức nở nói: “Quân sư (*) tiên sinh, ngươi nhất định phải cứu ta…”
(*) Quân sư là người đưa kế sách, mưu lược cho người chủ của mình để giúp họ điều hành công việc tốt hơn. Từ này thường được coi là một từ cổ, mang nghĩa người thân cận của vua, hiến kế giúp vua điều hành những việc quân cơ đại sự.
“A.”
Hình ảnh dừng trên màn hình ở trong đó là một người mặc hồng y(*) nhìn không ra vui mừng tức giận cười một tiếng. Hóa trang đến diêm dúa lẳng lơ khuôn mặt phảng phất mê hoặc lòng người có sức lôi cuốn kì lạ, nhưng trong đáy mắt lại giống như nơi hoang vắng lãnh đạm.
(*) Quần áo đỏ.
Đây cũng tà thuyết(*) làm mê hoặc người khác, quân sư thời loạn đã có thể khống chế triều đình một thời.
(*)Lời nói gian ác mê hoặc lòng người
“Hay!”
Bên trong trường quay điện ảnh, tiếng vỗ tay như sấm vang dội.
Trong đó có một người dẫn chương trình, là một cô nương lanh lợi hoạt bát đang ở trên sân khấu cười nói: “Đây chính là bộ phim < Khí Phách Giang Sơn>. Trong đoạn phim ngắn đã được chọn lọc vừa được chiếu người đảm nhận vai diễn “Quân sư” là diễn viên Thư Loan!. Thư Loan vào nghề khoảng được ba năm, người này không chỉ có dáng người anh tuấn đẹp mắt, mà kỹ thuật diễn xuất cũng là đặc biệt cao siêu.”
Một nam dẫn chương trình khác có tính tình ổn trọng liền nói tiếp: “Như vậy tiếp theo chúng tôi sẽ phát ra một trích đoạn ngắn của phim này, mặt khác góp mặt trong trích đoạn sẽ có một vị tiểu thịt tươi (*) là Trình Tu Hảo. Trình Tu Hảo và Thư Loan là hai nam nhân vật chính trong bộ phim này, mỗi người cũng đảm nhận những nhiệm vụ khác nhau, có tình duyên cùng gặp gỡ, mà càng khéo hơn chính là tên của hai người họ đều được đề cử trong hạng mục “Ảnh đế mới của màn ảnh!”
(*) Tiểu thịt tươi: Tiểu thịt tươi là danh từ mà giới truyền thông hay dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai và đang hot.
“Kết quả cúp vàng của giải Ảnh đế sẽ về tay nhà nào đây? Chúng tôi xin mời mọi người cùng chờ đợi—-”
Đoạn phim bắt đầu phát ra.
Đương nhiên khán giả phía dưới rất mong đợi, xem tiếp theo còn nhưng trò hay nào nữa đây.
Tương tự những bộ phim có hai nam chính, để tuyên truyền cho bộ phim này đoàn phim đã có hai biện pháp để lựa chọn. Biện pháp đầu tiên là tung tin hai vị vai nam chính có bất hòa vì chuyện riêng, tạo ra những màn tranh đấu gay gắt, biện pháp thứ hai là ám chỉ hai người cùng yêu thầm đối phương, đến một thời điểm nào đó liền tạo thành CP đam mỹ, sau đó làm bước đệm dần dần tập trung vào nền tảng trọng tâm của chủ đề. Mà đoàn phim này là nhân tố mở đường trước tiên. Có không ít lời đồn đại nhảm liên quan tới hai người, mọi người và fans hâm mộ cũng phải xoắn xuýt.
Giờ phút này, hai người đảm nhận vai nam nhân vật chính đều không ở đây.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà điện ảnh và truyền hình, thời điểm này hầu như tất cả mọi người đều vào sân khấu, đương nhiên ở ban công cũng không có ai.
Đúng ra là không có người.
Nhưng ở một góc sân thượng, Trình Tu Hảo nắm chặt lấy tay của Thư Loan cười nói: “Bảo bối, bất luận là ai lấy được giải thưởng cũng sẽ không ảnh hưởng tình cảm của chúng ta, đúng không?”
Sân thượng trống trải có ánh sáng của ánh trăng và sao chiếu vào, loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh từ hội trường truyền tới.
Thư Loan bình tĩnh nhìn Trình Tu Hảo.
“Chúng ta chia tay đi.”
Một câu nói không thể ngờ tới. Vẻ mặt Trình Tu Hảo sững sờ, biểu cảm lạnh nhạt mà nhìn Thư Loan, nhẹ giọng hỏi: “Thư Loan, em làm sao vậy?”
“Đêm nay anh sẽ đoạt giải.”
Trình Tu Hảo cười híp mắt nói: “Không phải là chưa công bố kết quả sao? Anh cảm thấy Thư Loan diễn giỏi hơn anh đấy.”
Thư Loan chỉ thở dài nói: “Đừng giả vờ nữa, chúc anh và Chung Linh hạnh phúc.”
“Thư Loan… Em thật sự hiểu lầm anh rồi.” Trình Tu Hảo cầm tay của Thư Loan nói: “Trước kia anh đã giải thích và nói lý do của chuyện này rồi mà, anh muốn tìm cho em một bác sĩ tâm lý để em có thể tâm sự một chút, em cứ như thế này sẽ không tốt.”
“Sắp đến lượt anh rồi, mau vào chỗ ngồi đi.”
Dứt lời, Thư Loan liền giãy giụa, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi sự khống chế của Trình Tu Hảo, xoay người rời đi, thậm chí không vào trong hội trường để chờ đợi người dẫn chương trình công bố kết quả.
Gần đây Trình Tu Hảo cứ như thế, bất cứ lúc nào cũng ôn nhu đối xử tốt với tất cả mọi người. Thư Loan biết vì không có người nâng đỡ trong sự nghiệp nên Trình Tu Hảo đã mập mờ thu xếp lấy lòng những người khác, cũng biết vì giải thưởng lần này mà Trình Tu đã cùng thiên kim tiểu thư Chung Linh của Chung gia có nảy sinh mối quan hệ mập mờ. Thế lực của Chung gia rất lớn, có khả năng thay đổi kết quả mà không làm bẩn chiếc cúp lớn của giải thưởng Ảnh đế, nhưng những hành động ngầm và mờ ám trong giải thưởng ảnh đế này vẫn là dư sức có thừa.
Có lẽ đúng như lời của Trình Tu Hảo nói, khoảng thời gian gần đây tinh thần của cậu xuất hiện chướng ngại, nhưng cậu không ngốc.
Nhìn cục diện đáng buồn trước mắt nhưng dường như trong lòng Thư Loan không hề gợn sóng.
Rõ ràng sau khi nghe được câu nói kia, trên mặt có nụ cười ấm áp của Trình Tu Hảo rốt cục cũng có vài tia khe hở.
Vì không muốn gặp phải giới truyền thông hoặc là người quen, Thư Loan dọc theo cầu thang của cửa sau chậm rãi đi xuống dưới, yên lặng rời khỏi sân khấu.
Giờ phút này chắc hẳn bên trong hội trường và trên weibo đã bùng nổ rồi.
Thật sự không có quá nhiều cảm giác đau lòng hay mất mát, chẳng qua là có một chút đáng tiếc vì công sức và sự nỗ lực mà mình đã bỏ ra.
XXXXXX
[Tôi biết ngay Trình Trình sẽ thắng. Dù sao thì Trình Trình nhà tôi có kinh nghiệm trong nghề, cũng coi như lão cán bộ rồi, hơn nữa lại là một người rất khiêm tốn lương thiện, lễ độ đối xử tốt với đồng nghiệp và mọi người. Không giống với “Ảnh đế” tự cao kiêu ngạo nào đó, coi trời bằng vung, cả ngày chỉ bày ra một gương mặt “Ta đây là tốt nhất là giỏi nhất” không biết là cho ai xem nha.]
[xswl, Nghe nói Thư ảnh đế đã rời sân khấu từ sớm rồi, không phải là người đó siêu cool, tuyệt vời sao? Ta còn tưởng rằng người ta sẽ không phục rồi thẳng tay tranh cãi cùng ban giám khảo và Trình cán bộ chứ.]
[Lầu trên ngươi không biết Thư ảnh đế được mệnh danh là “Hoàng tử cao quý lạnh lùng sao”.]
[Ha ha, chỉ có một chiêu là bày ra bộ mặt lành lạnh chính xác là ảnh đế Thư Loan. ]
Title “Thư Loan thẹn quá hóa giận, nên rời khỏi lễ trao giải từ sớm” đã lên hot search tin tức trên weibo, Thư Loan lượn weibo, có thể hiểu được nên chỉ im lặng.
Phần lớn mọi người đều có tâm tính kỳ quái. Có thể vừa khen ngợi vừa chê bai trong một bình luận, cậu dụng tâm để ý nhiều hơn thì nhớ rõ rằng có nhiều bình luận đánh giá không tốt, mặc dù cũng có những bình luận tốt, nhưng cũng khó tránh khỏi tình trạng bị những bình luận không tốt ảnh hưởng tới tâm trạng mà cảm thấy phiền muộn.
Từ khi Thư Loan vào nghề đến nay cũng có rất người hâm mộ, nhưng bị bôi đen cũng rất nhiều.
Thoát khỏi weibo, Thư Loan quyết định tập trung lái xe.
Ban đêm con đường này rất nhỏ, làn đường chật hẹp mà ngoằn ngoèo, là đường tắt rất ít người đi, nên vắng ngắt chỉ có ánh đèn đường chợt lóe chợt lóe.
Sau khi cất điện thoại di động, thời điểm quay đầu lại Thư Loan lập tức sửng sốt.
“Gâu gâu! Uông uông uông!!”
“Két”… một tiếng, là âm thanh của phanh xe ma sát với lòng đường. Ngay cả Thư Loan cũng bị ảnh hưởng bởi lực phanh của xe, theo quán tính nên cả người đều bị hất về phía trước, nhưng cuối cùng lại thấy một con chó to đang đứng chắn ở giữa đường.
Trong lòng Thư Loan vẫn còn sợ hãi mà nhìn con chó to đang đứng ở lối đi bộ và đang sủa liên tục chứ không tránh né một chút nào. Đó là một con chó sói có hình dáng cực giống với loài chó lai sói Tiệp Khắc (Czechoslovak)(*), có bộ lông màu xám trắng đan xen dày nổi bật nên càng có khí thế hơn.
(*) Czechoslovakian Vlcak là giống chó lai sói Tiệp Khắc. Được biết, chúng là một sản phẩm của thí nghiệm lai tạo giữa giống chó săn cừu Đức và chó sói vùng Karpat. Czechoslovakian Vlcak sở hữu một vẻ ngoài rất giống với chó sói cùng tính cách sôi nổi, mạnh mẽ. Ngoài ra, bản tính săn mồi hoang dã vẫn còn tồn tại trong loài chó này, nên chúng cần được huấn luyện nhiều để chung sống với các thú nuôi khác. Trên thị trường hiện nay, một chú chó Czechoslovakian Vlcak đang có giá bán trên dưới 1000 USD.
<img alt="chó tiệp khác" src="https://teamluoi2gmail.files.wordpress.com/2018/05/chc3b3-tie1bb87p-khc3a1c-e1527173567786.jpg" data-pagespeed-url-hash=423766839 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Mà nhìn kỹ sẽ phát hiện, phía sau chó sói có một người đàn ông nằm cách đó không xa.
Người đàn ông cao lớn cả người mặc một bộ quần áo màu đen tựa ở bên cạnh đường cái, nếu như không có con chó sói này nhắc nhở, thì thật sự sẽ không chú ý tới.
“Ngao ô..!”
Con chó sói phát ra tiếng kêu giống như là đang cầu xin giúp đỡ, thanh âm đáng thương, không hề có sự thù địch. Sau khi Thư Loan xuống xe chó sói lập tức hướng cái đuôi về phía cậu mà vẫy, đôi mắt trông mong mà nhìn về phía người đàn ông ở phía sau.
Thư Loan tiến lên ngồi xổm xuống kiểm tra, người đàn ông ngẩng đầu mơ mơ màng màng tựa vào tường, tay đè chặt xuống vết thương ở bụng, máu tươi từ trong kẽ tay đang tràn ra.
Thư Loan cầm lấy điện thoại ra đang định ấn số 110 (*), nhưng cổ tay lại bị người đàn ông cố sức nắm lấy.
(*) 110: Số điện thoại cấp cứu của Trung Quốc.
“Không thể đi bệnh viện… bộ dạng của tôi thành như vậy, ở bệnh viện…. khụ khụ khụ, sẽ gây chú ý!”
Thư Loan hơi hơi nhíu mày, dìu người đàn ông vào chỗ ngồi ở phía sau xe của mình.
“Ở tiểu khu của tôi có một phòng khám tư nhân.” Cậu không có hứng thú biết chuyện của người đàn ông này, nên chỉ định ném người này vào phòng khám bệnh để chữa trị, như vậy cũng coi như hết là hết tình hết nghĩa rồi.
Vết thương của người đàn ông không sâu đến tận xương, nhưng cũng phải cầm máu.
Con chó sói cũng nhảy vào ghế phó lái trên xe, ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình. Thư Loan thầm nghĩ, quả nhiên là có bản tính dũng cảm trung thành của giống chó Tiệp Khắc, nếu như cậu không kịp phanh lại, con chó này có thể đã bị thương rồi.
Nhấn chân ga một cái, xe phóng đi theo hướng phòng khám.
Dọc theo đường đi, dường như người đàn ông muốn nhìn rõ khuôn mặt của Thư Loan, nhưng bởi vì vết thương mà hoạt động của người này có phần khó khăn.
Khi đến trước phòng bệnh xe liền dừng lại, phòng khám bệnh đã hết giờ làm việc đang định đóng cửa, một cô gái trẻ đứng ở ngoài cửa chuẩn bị đem bảng hiệu kinh doanh tháo xuống.
Dù sau vẫn là người sống cùng một khu phố, con gái của bác sĩ cũng biết Thư Loan.
“Làm sao vậy?”
Thư Loan mở cửa xe, đem cánh tay người đàn ông vòng qua cổ của mình, từ từ đỡ xuống và nói: “Anh ta bị thương.”
Bác sĩ nghe được tiếng động liền từ bên trong đi ra giúp một tay dìu người đàn ông vào giường trong phòng, bác sĩ đeo bao tay, bắt đầu cẩn thận tiến hành các bước khử trùng vết thương cho người đàn ông.
Diện tích của phòng bệnh không lớn, nhưng ánh sáng và dụng cụ cũng đầy đủ. Phòng khám bệnh này phần lớn chỉ xử lý nhưng vết thương nhỏ trong khu, có lẽ là lần đầu tiên gặp phải vết thương nghiêm trọng như vậy, vì vậy bác sĩ xử lý rất nghiêm túc.
Con chó sói nhu thuận ngoan ngoãn mà đứng ở mép giường, không chớp mắt nhìn chủ nhân của mình.
“Vết thương cần phải khâu lại.”
Vợ của bác sĩ cũng phụ một tay, còn người con gái của họ dẫn Thư Loan đi đến phòng chờ.
Cô gái trẻ lén lút dùng khoé mắt nhìn Thư Loan. Thư Loan lớn lên rất đẹp, cô gái trẻ cảm thấy đẹp nhất chính là đôi mắt đào hoa cong lên, theo lý thuyết người có cặp mắt đào hoa phải là người giàu tình cảm, nhưng ở trên người Thư Loan lại có sự lạnh lùng, phối hợp tinh tế giữa môi mỏng và mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng theo đúng quy củ chạm vai, nên nhìn cả người vừa xa cách vừa cao ngạo.
Cô cũng chú ý tới chuyện của buổi liên hoan phim tối này, cô là fan hâm mộ của Thư Loan, trước kia cô còn và các đồng đội còn cùng nhau chống lại thế lực xấu ở trên weibo đấy.
Thư Loan cũng nhớ cô gái này, lần đầu tiên cậu tới đây xem bệnh đã khiến khuôn mặt của cô gái trẻ kích động đến mức đỏ rần, về sau còn đi theo chụp ảnh mấy lần, rồi xin chữ ký vài cái đĩa và album, rốt cuộc đến hôm nay cô gái trẻ cũng có thể bình tĩnh mà ngồi đối diện với cậu rồi.
Cô gái trẻ nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng khí chuẩn bị mở miệng an ủi.
“Thư tiên sinh….”
Phanh—-
Hai người đều sững sờ một chút.
Phía phòng bệnh truyền đến âm thanh rơi xuống của vật nặng và tiếng kinh hô của bác sĩ, sau khi tiến vào Thư Loan và cô gái trẻ thấy người đàn ông đã tỉnh lại, còn muốn chạy trốn. Đang bị bác sĩ và vợ của bác sĩ cố gắng ngăn anh ta lại, nhưng lại bị người đó đẩy ra.
Nước trong chậu bị đổ, dụng cụ và băng vải cũng rơi đầy trên đất.
Người đàn ông giống như phát điên mà giãy dụa, tầm mắt tràn đầy vẻ hoang mang, mà sau khi nhìn thấy Thư Loan đến, vẻ mặt khó hiểu lại càng thêm nồng đậm.
“… Thư Loan?”
“Thư Loan! Em còn sống!” Người đàn ông xông lên trước ấn Thư Loan ngã xuống.
Thư Loan còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cảnh sắc trước mắt vụt thay đổi, tiếp theo mình đã ngã trên mặt đất, bị người đàn ông cậy mạnh này đè lên.
“Thư Loan…”
Thư Loan hơi hơi cau mày, cậu không biết người đàn ông này.
“Ha ha ha ha….. Em không chết, không có…”
Người đàn ông vừa khóc vừa cười, rất chật vật, tiếp theo cũng cúi đầu xuống… Hung hăng hôn lên môi của Thư Loan.
Trong miệng truyền đến mùi thuốc lá nồng đậm cùng mùi vị máu tanh, Thư Loan trợn to mắt.
“Ô…” Cô gái trẻ đứng ở một bên, nhất thời bụm miệng.
Trời ạ!
Hết chương 1.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
7 chương
6 chương
161 chương
24 chương
47 chương
30 chương