S.C.I. Mê Án Tập

Chương 138 : Tiểu xảo

Người hét lên là Bàng Cát, mà cái đầu người đầm đìa máu kia không phải ai khác, chính là cô gái vừa bị đuổi ra ngoài — Bàng Hiểu Cẩm. “NHA!!” Cả đám người ngây ngẩn, bây giờ mới có phản ứng, một tiếng thét sợ hãi phát ra, ai nấy đồng loạt muốn rời khỏi hiện trường quỷ dị đáng sợ này. Bất chợt, Bao Chửng lớn giọng: “KHÔNG AI ĐƯỢC RỜI KHỎI ĐÂY!” “Phong tỏa tòa nhà!” Bạch Ngọc Đường tức khắc ra lệnh cho người của SCI, “Đưa các vị khách tập trung vào một phòng, lục soát khắp tòa nhà, tìm kiếm mọi kẻ khả nghi, đến phòng an ninh kiểm tra băng giám sát!” Sau mệnh lệnh, cảnh viên SCI ào ào lao ra khỏi đại sảnh, nhanh chóng rời đi. Các cảnh sát khác có mặt ở đây cũng phối hợp đưa khách khứa tập trung ở một căn phòng chờ. Triển Chiêu tiến lại gần thi thể nằm trong chiếc bánh gato, quan sát từ trên xuống dưới, dòng chữ tiếng Anh chảy máu be bét nơi lưng cô gái thật chướng mắt. Bàng Cát đã hôn mê bất tỉnh, được con trai Bàng Khánh chăm sóc cùng nhân viên y tế. Bạch Cẩm Đường nhíu mày nhìn cái xác trong bánh gato, song sinh ở phía sau nhỏ giọng: “Đại ca, mai có cần đi mời một thầy phong thủy về xem không?” Bạch Cẩm Đường trợn mắt lườm họ. Công Tôn bên cạnh cởi áo khoác, vội vàng lại gần, xắn tay áo muốn kiểm tra qua thi thể. Chợt ai đó hét lên: “Mày cút ngay!” Bàng Khánh gào lên, lao tới chắn trước xác chết, vô cùng kích động rống với Công Tôn, “Đừng có giả nhân giả nghĩa, chị tao là do mày hại chết!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhưng niệm tình hắn vừa mới phải chịu một cơn kích động lớn nên không thèm so đo, anh nhẹ giọng khuyên giải: “Anh Bàng, xin đừng gây trở ngại cho cuộc điều tra, phải mau chóng khám nghiệm tử thi thì chúng tôi mới nhanh phá an được.” “Các người cũng cút hết cho tôi!” Gã con trai của Bàng Cát không ngừng khua tay kêu gào, “Đều tại các người, các người hại chết chị tôi… Là các người!” Nói còn chưa dứt hơi, động tác quá mạnh, hất tay một cái đã làm đổ “RẦM” chiếc bánh gato phía sau. Mọi thứ bung bét. Bạch Ngọc Đường biến sắc, rất hối hận bởi ban nãy đã không gọi ai kéo tên điên này đi. Kẻ họ Bàng quả nhiên đều là phường giá áo túi cơm, chỉ toàn làm hỏng việc! Anh xoay sang nói với một cảnh sát: “Kéo hắn ra ngoài, tố cáo hắn tội rắp tâm phá hoại hiện trường và cản trở điều tra!” Người cảnh sát vội vàng kéo Bàng Khánh vẫn còn kêu la ầm ĩ rời đi. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái rồi quay đầu nhìn Công Tôn; Công Tôn đã đanh mặt! “Nguy rồi.” Triển Chiêu vừa bất đắc dĩ vừa ảo não, “Còn chưa kịp để nhân viên giám định chụp ảnh lại, hiện trường quan trọng nhất đã bị phá hủy!” “Thằng nhãi kia…” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, nhìn Công Tôn lần nữa, “Cũng không thể trùng hợp thế được!” Công Tôn đi tới đống bánh ngọt và những khối thi thể, anh ngồi xuống kiểm tra tỉ mỉ rồi thở dài lắc đầu, “Không biết làm thế nào mà đưa được thi thể vào trong chiếc bánh.” “Miêu Nhi… Bàng Hiểu Cầm rời đi bao lâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi. “Trừ trước trừ sau, chưa đến nửa giờ.” Triển Chiêu nhíu mày, “Trong nửa tiếng thì sao có thể giết một người, phân thây, khắc chữ, nhét vào bánh gato chứ?” Công Tôn im lặng hồi lâu, lắc đầu: “Không thể!” Ngôn Lệ vì kinh hoàng, vẫn đứng gần đó nãy giờ, nay đã tỉnh táo hơn. Sắc mặt bà ta trắng bệch, nắm chặt bàn tay Phương Ác, hoảng hốt thốt lên: “Trời ơi, nếu em không đuổi cô ấy ra ngoài thì cô ấy đã không chết!” Phương Ác im lặng, vuốt tóc Ngôn Lệ như an ủi: “Không phải tại em. Nhưng chết thế này thực là quỷ dị, giống như làm ảo thuật vậy.” Tất cả những ai có mặt đều sửng sốt, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Bạch Ngọc Đường quay sang Phương Ác cùng Ngôn Lệ: “Những ai không phải nhân viên cảnh sát, cảm phiền ra ngoài trước; chúng tôi phải bảo vệ hiện trường, khi nào cần sẽ tìm mọi người để yêu cầu phối hợp.” Ngôn Lệ và Phương Ác gật đầu, cùng xoay đi, định kéo theo Giai Giai đang rất phấn kích nhưng Giai Giai giãy ra, “Con không sao, con muốn ở đây xem phá án! Thật đặc sắc, lần đầu tiên con được biết đến hiện trường gây án thực sự, thật khoái làm sao!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đột nhiên thấy vô cùng phản cảm với cô bé thoạt nhìn như thiên sứ kia, không biết nên nói cô hồn nhiên hay là lãnh cảm. Bạch Cẩm Đường trừng mắt với cặp song sinh mặt dày mày dạn không muốn đi. Song sinh tâm không cam tình không nguyện cất bước. Bạch Cẩm Đường lại gần Công Tôn, thấp giọng: “Tôi ở tầng 27, em xong việc thì qua đó đi.” Công Tôn dở khóc dở cười, nhìn Bạch Cẩm Đường, “Tôi phải về khám nghiệm tử thi.” Bạch Cẩm Đường hôn lên tóc Công Tôn, lại thì thầm: “Cũng được, tôi ngủ một giấc dưỡng thần trước vậy.” Nói rồi nháy mắt với anh, “Nhớ em muốn chết.” Sau đó cũng khoan thai rời đi. Công Tôn ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang vểnh tai nghe lỏm, chỉ có thể lắc đầu, “Trên thi thể còn nhiều kem với bánh, phải xử lý sạch sẽ mới tiến hành khám nghiệm tử thi được!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, định mở miệng lại thấy Triển Chiêu bên cạnh đột nhiên quay đầu ra sau. Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu theo, Triệu Trinh vốn đang ngủ trên sofa không biết tỉnh từ bao giờ. Anh tựa vào sofa, hình như đang suy nghĩ gì đó mà ngây người, nhìn về hiện trường. Bạch Trì ngay lúc có mệnh lệnh đã cùng Lạc Thiên chạy tới phòng quản chế xem băng ghi hình, để lại mình Triệu Trinh. Triệu Trinh thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nhìn mình, thức thời đứng lên, chuẩn bị ra ngoài, lại nghe Triển Chiêu nói, “Triệu Trinh… Bọn tôi cần cậu cố vấn.” Triệu Trinh bất đắc dĩ cười cười, tay đút túi ở lại. Đã quen biết được một thời gian, hơn nữa Triệu Trinh từng cứu mạng Triển Chiêu và Lạc Dương, thêm mối quan hệ càng ngày càng thân của anh với Bạch Trì, sự cảnh giác của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu với Triệu Trinh đã dần dần biến mất. Ba người bọn họ thi thoảng còn hay tán gẫu. Nói đến đây, Triệu Trinh ngoại trừ tính cách có phần quái đản, thật sự là một người hiếm có, ở chung rất thoải mái. Triệu Trinh đi về phía Triển Chiêu, “Cố vấn cái gì?” “Màn này có liên quan đến ảo thuật không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có giống thủ pháp nào không?” “Bánh ngọt kẹp thịt?” Triệu Trinh nhún vai, “Chắc chẳng ai chế ra cái màn thiếu thẩm mỹ vậy đâu.” Cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều thấy nản lòng. Đúng lúc đó, Công Tôn đang kiểm tra thi thể chợt “A” lên. “Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, “Có phát hiện gì?” “Trước ngực nạn nhân có hàng loạt vết hoen tử thi.” Công Tôn nhíu mày, “Đã chết ít nhất hơn hai giờ.” “Cái gì?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đưa mắt nhìn nhau. Hơn hai giờ? Nghĩa là Bàng Hiểu Cầm đã chết trước cả khi bữa tiệc bắt đầu? Vậy người vừa mới gây sự với Công Tôn và bị đuổi ra ngoài là ai? Tất cả mọi người đều bị ảo giác ư? “Thi thể nhất định được đặt nằm sấp.” Công Tôn giải thích, “Các cậu nhìn dòng chữ này nữa.” Vừa nói vừa chỉ vào phần chữ máu khắc trên lưng nạn nhân, “Vết máu đã hoàn toàn đông cứng, nếu mới chết được nửa giờ, máu phải chảy không ngừng mới phải!” “Thật quỷ quái.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu. “Tiểu Bạch, nhìn này!” Triển Chiêu chỉ vào chỗ nối giữa đầu và vai cổ nạn nhân, hỏi, “Có thấy màu da không giống nhau không?” Công Tôn cũng gật đầu, “Phải, vết tiếp nối cũng không giống nhau!” “Tức là, phần đầu và phần thân thể không phải của một người?” Bạch Ngọc Đường giật mình. “Nói cách khác, thi thể ở đã sớm được đặt vào trong bánh gato, chỉ có phần đầu là được bỏ vào sau.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, xoay sang Triệu Trinh, “Làm thế nào đưa đầu vào được?” Triệu Trinh lắc đầu, “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao mình lại buồn ngủ như thế.” Ba người còn lại đều bị câu nói không đầu không đuôi của Triệu Trinh làm sửng sốt. Sau chốc lát, Triển Chiêu lập tức phản ứng lại, “Có người đánh thuốc mê cậu, như thế thì thời gian hắn ra tay sẽ không ai chứng kiến, mà trừ cậu ra, tất cả mọi người sẽ không thể thấy được tiểu xảo của hắn! Triệu Trinh gật đầu, “Cậu phản ứng nhanh đấy… Ban nãy tôi không uống rượu, chỉ ăn chút bánh Gaufre (1) Bạch Trì đưa, mới cắn được nửa miếng đã thấy mùi vị quái lạ, không ăn tiếp nữa… Sau đó đột nhiên thấy rất buồn ngủ. Các cậu thử tra xét thành phần của mấy cái bánh Gaufre đó xem.” “Bánh Gaufre …” Bạch Ngọc Đường gật đầu với tổ viên tổ giám định, “Đưa chỗ bánh Gaufre về kiểm nghiệm!” “Rõ.” Cánh sát tổ giám định nhanh chóng lại gần, tìm một vòng bàn ăn, quay lại báo cáo, “Đội trưởng Bạch, không có bánh Gaufre.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau một cái, đồng loạt quay sang Triệu Trinh. Triệu Trinh ngáp, “Hỏi Trì Trì xem lấy ở đâu, hoặc ai đưa cho em ấy.” Bạch Ngọc Đường gọi điện gọi Bạch Trì. Triển Chiêu tiếp tục hỏi Triệu Trinh một cách hiếu kỳ, “Có thể có mẹo gì chăng?” “Cậu đã từng nghe tới chuyện dịch chuyển đồ vật từ xa (2) chưa?” Triệu Trinh uể oải hỏi Triển Chiêu. “Rồi.” Triển Chiêu gật đầu, “Cả siêu năng lực (3) nữa.” Triệu Trinh gật đầu, giơ tay trái lên trước mặt Triển Chiêu, mở tay ra, bên trong có một đồng xu. Anh vừa nói vừa mở tay phải của mình cho Triển Chiêu nhìn, “Tayphải không có gì, tay trái có đồng xu! Thấy rõ không?” “Có!” Triển Chiêu gật đầu. “Giờ tôi sẽ chuyển đồng xu từ tay trái sang tay phải.” Nói rồi mở tay trái ra, đồng tiền đã biến mất.Tayphải mở ra, đồng xu xuất hiện. Triển Chiêu xoa xoa cằm, Bạch Ngọc Đường và Công Tôn đứng bên cũng có chút suy nghĩ. “Thực ra ảo thuật đều lừa người ta thôi, mấu chốt chính là lợi dụng được thói quen bản năng của con người để tạo hiệu ứng giả.” Triệu Trinh thản nhiên nói, “Đặc điểm của thủ thuật dịch chuyển đồ vật từ xa chính là: Di dời thị giác (4)!” “Di dời thị giác?” Mọi người chăm chú lắng nghe. “Mắt của người thường khi phải nhìn cùng lúc vào các diễn biến, sự tập trung chỉ dồn vào một, chỉ có một thứ là tiêu điểm chú ý, những thứ khác sẽ bị lơ là hơn…” “Ý cậu, hung thủ lợi dụng tiêu điểm chú ý của mọi người, hoàn thành bước giấu thi thể?” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Làm thế nào?” “Đáng tiếc là tôi cũng hoàn toàn không phát hiện ra.” Triệu Trinh nhún vai, “Nếu có băng ghi hình thì tốt rồi.” Đúng lúc đó, Bạch Trì vội vàng chạy tới, “Anh, anh tìm em à? Mà phải rồi, ban nãy em với anh Lạc Thiên muốn xem băng ghi hình trong đại sảnh nhưng… không có máy nào thu lại!” “Không thu?” Triển Chiêu giật mình, “Sao có thể như thế?” Vừa nói vừa ngẩng lên nhìn các camera trên bốn vách tường, “Rõ ràng…” “Không biết bị kẻ nào động tay vào, tất cả các video theo dõi đều là một màu đen, không thu được gì hết.” Bạch Trì cũng lo lắng, “Anh Tưởng Bình đang phân tích kỹ thuật, bảo chốc nữa sẽ tìm ra nguyên nhân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Vừa rồi em lấy cho Triệu Trinh một miếng bánh Gaufre?” “Vâng.” Bạch Trì gật đầu. “Ai đưa cho em?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp, “Trên bàn tiệc không có.” Bạch Trì sửng sốt, “Là của bồi bàn mà, em sợ lấy từ trên bàn thì không sạch bằng nên vừa thấy bồi bàn bưng lên hai miếng bánh Gaufre thì cầm luôn cho Triệu Trinh… Sao ạ?” “Trì Trì, anh bị đánh thuốc mê.” Triệu Trinh tựa đầu lên vai Bạch Trì, cọ cọ, “Mệt.” “Cái gì?” Bạch Trì kinh hãi, “Đánh thuốc mê? Là thuốc nào? Có nặng không? Chả trách anh ăn bánh xong cứ lờ đà lờ đờ!” “Vậy để tôi thử miêu tả một chút cho cậu nhé.” Triển Chiêu tả lại tỉ mỉ một lần cho Triệu Trinh. Triệu Trinh nghe xong liền cười, lắc đầu, “Thứ ảo thuật hạng ba.” “Là sao?” Tất cả đều thấy hứng thú. “Ừm… Như các cậu nói, đầu của thi thể bị đặt ở tầng cuối cùng, mà các cậu nhìn thấy đầu người mới phán đoán thân phận nạn nhân đúng không?” Triệu Trinh hỏi. “Phải!” Mọi người gật đầu. “Từ lúc chiếc bánh được đẩy vào đại sảnh đến khi phát hiện ra thi thể, toàn bộ quá trình, có ai để ý tầng cuối cùng của chiếc bánh không?” Triệu Trinh hỏi. “Ừm…” Ai nấy đều chần chứ, Bạch Trì gãi đầu, nhớ lại, “Bởi vì có đèn rọi theo nên em thấy rõ nhất là hai đứa nhỏ mặc đồ cô dâu chú rể trên đỉnh bánh, sau đó cắt bánh thì thấy máu đổ ra, cuối cùng nghe tiêng hô mở đèn của anh ba…” “Mấu chốt là chỗ này!” Triệu Trinh đột nhiên ngắt lời Bạch Trì, “Trong toàn bộ quá trình, có quá nhiều thứ có thể di dời tầm mắt mọi người! Cho nên trước đó, sẽ chẳng ai chú ý tới chiếc bánh có điểm gì bất thường, mà điều quan trọng, chính là trước khi câu ‘Bật đèn’ của đội trưởng Bạch được thốt ra!” “Bật đèn thì sao?” Bạch Trì chưa hiểu, nhưng Triển Chiêu tựa hồ đã vỡ lẽ. Anh đi tới trước đống bánh gato, nhặt lên chiếc khay bánh hình tròn đã bị đập nát, xoay đi xoay lại mấy lần, kinh ngạc: “Tầng cuối cùng có thế xoay được?!” “Xem ra, nhân tố quyết định chính là ở tầng xoay này!” Bạch Ngọc Đường cũng đã sáng tỏ. Triệu Trinh lắc đầu, cười gượng, “Nếu ai cũng nghĩ ra như các cậu thì các nhà ảo thuật chẳng có chỗ kiếm cơm.” “Là sao?” Bạch Trì sốt ruột, kéo kéo tay áo Triệu Trinh, “Anh nói rõ chút đi, tôi dốt lắm!” Triệu Trinh yêu chiều xoa đầu cậu, cười, “Không phải em dốt, chỉ là em quá đơn thuần thôi. Nguyên lý kỳ thực rất đơn giản!” Triệu Trinh kiên nhẫn giải thích cho Bạch Trì, “Chiếc bánh gato này có mấy tầng?” “Năm tầng.” “Tầng đầu tiên có gì?” “Hai đứa nhỏ mặc lễ phục.” “Dễ thương không?” “Dễ thương.” “Còn tầng thứ hai?” Bạch Trì nghĩ nghĩ một chút, “Chắc là hoa văn trang trí…” “Tầng thứ ba?” Triệu Trinh hỏi tiếp. “Là… hoa văn…” Bạch Trì ấp úng. “Tầng thứ tư?” = =… Bạch Trì ngã lòng — Hoàn toàn không chú ý. “Tầng thứ năm?” Triệu Trinh hỏi nốt. “Sao tôi thấy được?! Đèn có rọi tới đâu!” Bạch Trì cãi. “Kỳ thực đây là một tiểu xảo rất đơn giản!” Triệu Trinh nói, “Bốn tầng trên của chiếc bánh liền nhau, thi thể đã được nhét vào đó. Tầng cuối cùng thì tách ra, hơn nữa, nửa sau còn hoán đổi được… Vô cùng hoàn mỹ cho việc gây án!” “Nửa sau?!” Bạch Trì ngộ ra, “A, tôi hiểu rồi. Trong vòng nửa tiếng, giết người, phân thây, cho vào bánh e không dễ dàng. Nhưng trong khoảng thời gian này, nhét một cái đầu thì dễ hơn!” “Không sai!” Triệu Trinh khen ngợi, gật gật, “Chỉ cần mở bên nửa độc lập kia ra, bỏ phần bánh, cẩn thận nhét chiếc đầu vào… Nửa tiếng là đủ!” “Thế nhưng, vì sao lại muốn đánh mê cậu?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chẳng lẽ, thủ phạm hoán đổi đầu người ngay tại hiện trường? Vận dụng thủ thuật di dời thị giác kia, thừa dịp đám người nghe thấy tiếng tôi, tất cả sự chú ý trong nháy mắt đều dồn đến đèn đóm, kẻ nào đó đã nấp sau chiếc bánh lớn kia, rồi cho đầu người vào, để mặt cô ta hướng về phía trước rồi xoay đĩa quay, như vậy đầu của thi thể sẽ nằm trong bánh ngọt, hơn nữa còn là hướng về phía mọi người!” Triệu Trinh ha ha cười, “Thông minh thông minh, tôi cũng nghĩ vậy!” “Còn một điểm nữa cũng rất khả nghi!” Triển Chiêu nheo mắt, “Nếu tầng bánh cuối cùng bị động tay động chân, chỉ cần lại gần nhất định sẽ nhìn ra. Cách duy nhất để không ai biết chỉ có — Phá hủy chiếc bánh!” (1) Bánh Gaufre – “tùng bính” (2) cách không thủ vật – telekinesis – Việc dùng siêu năng di chuyển các vật ở ngoài xa, siêu năng, ngoại lực (tác động từ xa, lực tác động từ bên ngoài đến). (3) đặc dị công năng – khả năng đặc biệt – hay dùng để chỉ những khả năng kỳ lạ của con người trong các mục Chuyện lạ ấy) Kiểu như nhìn xuyên tường hay có thể hút kim loại chẳng hạn. (4) dời thị giác – Tạm gọi là line-of-sight distraction: một trong những nguyên tắc chính của nhiều màn ảo thuật. Ví dụ đơn giản nhất của phương pháp này là mấy màn chạy trốn kinh điển trong mấy phim hài – kẻ thù đứng trước mặt bạn, bạn giơ tay chỉ lên trời “A máy bay!”, kẻ đó sẽ nhìn theo tay bạn chỉ, và bạn “biến mất một cách thần kỳ” – chạy đi lúc kẻ đó mất tập trung =))